• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Truyện dài : Ma quỷ dân gian kỳ truyện (2 Viewers)

  • TRUYỆN THỨ BA: AI BẮT THẰNG TÍ

Cũng như mọi khi thằng Tí và các bạn nó lại tụ tập ở một bãi đất trống gần nghĩa trang để bày trò chơi, đây là địa điểm tập trung quen thuộc của bọn trẻ trong xóm mỗi buổi chiều, trước khi cha mẹ chúng kêu về ăn cơm.

Chiều nay, tụi nhỏ bày trò chơi Năm Mười. Tí tìm một góc khuất lấp sau một ngôi mộ trong nghĩa trang, chỗ này khá lý tưởng để bọn còn lại có tìm căng mắt cũng không ra.
Ban đầu Tí còn thấy đứa bạn tìm tới nhưng không hiểu sao lúc tưởng như bắt được bạn nó lại bỏ đi.
Ráng chờ thêm tí nữa, chắc mẩm đã ổn Tí mới chạy ra chỗ cũ, nhưng nó tá hoả vì không còn tìm thấy ai nữa, có lẽ bạn nó cũng tìm không ra nên bỏ về hết rồi chăng?
Lúc này, Tí cũng muốn về nhà nhưng không hiểu sao trời tối mau quá, quái lạ là chẳng nhà nào mở đèn khiến con đường trước mắt cứ sâu hun hút... Đang loay hoay, nó gặp một bà lão đang đứng nép bên vệ đường, trên tay bà già xách một cái giỏ cói nhỏ. Nó nhận ra là cụ bà vì bộ áo bà ba đen luộm thuộm, cộng thêm cái nón lá che lụp xụp. Tóc bà dài đến độ che kín gương mặt. Bà đứng đó vẫy vẫy tay một cách vô định. Như chết đuối vớ được phao, Tí vội chạy tới chỗ bà lão:
- Bà ơi cho cháu hỏi đường về Xóm hạ, Tí khẽ hỏi? Cái tuổi nó biết sợ thứ gì bao giờ, cái nó sợ chỉ là việc trời đang tối dần, nó không về ăn cơm là đòn nát đít.
Bà già vẫn đứng trơ ở đó, miệng bà phát ra một thứ âm thanh khó khè lát sau một tiếng nói âm vang khô khốc vọng vào bên tai thằng Tí.
- Mày đi theo bà ba má mày đang ăn cỗ ở nhà bà đấy đấy, vui lắm. Vừa nói bà già cứ siêu vẹo bước đi.
Âm thanh cứ lúc gần lúc xa trong gió làm Tí thoáng chút sợ hãi, nhưng nghe nói có ba mẹ nó ở nhà bà, lại được ăn cỗ thì nó muốn đi theo, chứ tối thế này thấy đường đâu mà về. Nó không để ý mặc dầu trời tối, bà lão lại không cầm đèn nhưng người bà ta lúc nào cũng phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt như dạ quang. Tí cứ thế ngây thơ đến nhà bà lão, từ xa nó có thể gửi thấy mùi thức ăn, những bàn cỗ dọn ra đầy sân, nào đủ những món nó thích, lúc này Tí mất dần ý thức chỉ biết lao vào ăn ngấu nghiến cho thoả cơn thèm.
Chờ mãi ko thấy con về cha mẹ Tí tá hoả cùng hàng xóm chong đèn đi tìm, họ mang theo cả chó mực để đánh hơi vì người ta cho rằng chó mực là khắc tinh của ma quỷ nên đem chúng theo sẽ phá tan thuật che mắt. Lúc tưởng chừng như vô vọng bà mẹ khóc nức nở thắp nhang bàn thờ Cửu Huyền mong được chỉ lối. Lát sau, có người thanh niên chạy tới báo tin người ta tìm thấy thằng Tí ngồi sâu trong một bụi tre gai giữa Xóm, gần nghĩa trang ban chiều tụi nhỏ chơi. Tay nó thì bốc đất xình, cứt trâu nhét liên tục vào miệng, đến điều miệng muốn rách toát ra. Mắt nó thì đờ đẫn vô hồn.
Bụi tre to lớn dày đặc là thế, gai tre chi chít, nhưng không hiểu sao một đứa trẻ như nó có thể chui lọt vào mà nom trông có vẻ không có vết trầy xước nào...
Các cụ chỉ cách phải tìm nước tiểu tạt vào đó, sau đó từ từ đốn tre mới cứu được thằng bé.
Mọi người lôi thằng nhỏ ra, móc hết bùn dơ trong mồm, Tí sốt li bì 3 đêm mới tỉnh, thần trí ngây dại lúc nào cũng nhắc về bà lão và những món ngon.
Sau đó, bố mẹ nó chạy chữa nhiều nơi nhưng bệnh viện nào cũng bảo nó bị sốc tâm lý, cuối cùng họ đành tìm đến thầy pháp, thầy lập đàn cúng, xin hồn phách lại, thằng bé cũng tỉnh táo dần và lớn lên bình thường. Nhưng tuyệt nhiên về sau nó không dám bén mảng ra nghĩa trang chơi, cũng như bụi tre gai ấy nữa.
Thuở đó, trong vùng người kháo nhau câu chuyện về một bà lão ở cuối xóm: Vừa tờ mờ sáng bà ra chợ mua đồ làm giỗ chồng, nào ngờ gặp bọn cướp, chúng giết bà lão một cách tàn độc rồi quăng xác và vào bụi tre. Nhiều người về đêm vẫn thấy bóng bà lão lờ mờ đứng đó, trên tay vẫn còn cái giỏ đi chợ, nhưng kinh hãi hơn thứ đựng trong giỏ đó là đùm ruột lòng thòng moi ra từ bụng bà. Ai nhẹ vía vẫn hay bị bà "mời" về ăn cỗ như thằng Tí.
289112461_165601775955140_599666980623295453_n.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom