• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-990

Chương 990: Cuộc đào thoát ở hộp đêm (3)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82505.png

Xem ảnh 2
82505_2.png
Biệt thự Vạn Thái Hào Cảnh chính là khu biệt thự xa hoa nhất ở huyện Cao Lan, nên những người giàu có nổi tiếng trong thành phố hầu như đều ở tại đây.



Nhà của Trình Lăng Phỉ không những cũng ở đây mà còn xây ở vị trí tốt nhất trong khu dân cư. Mặc dù ngôi nhà đã xây nhiều năm nhưng cách trang trí sang trọng vẫn khiến cho tòa biệt thự tôn lên vẻ xa hoa, vô cùng quý tộc.



Cách trang trí bên trong biệt thự cũng không giống với bình thường, phong cách đặc biệt, trong sảnh chính có trang trí cây cầu nhỏ nước chảy róc rách và có hoa có lá, tựa như một khung cảnh thiên nhiên, khiến người ta có cảm giác mát mẻ sung sướng.



Vào lúc này, trên bục nền được trang trí bằng hoa tươi tận sâu bên trong phòng khách, có một cậu bé tầm mười tuổi ngồi ngay trước cây đàn cello, tay đang cầm vĩ đàn diễn tấu khúc nhạc uyển chuyển ưu sầu “Ý thu nồng”.



Đôi tay cậu bé rất non nớt nhưng động tác cầm vĩ đàn lại vô cùng thành thục, khiến cho người nghe cảm thấy rất êm tai. Hơn nữa, cậu bé này rất tập trung để diễn tấu, say sưa theo giai điệu du dương trầm bổng của khúc nhạc.



“Được rồi, Giang Nhi...” Ai ngờ đột nhiên có tiếng của một người phụ nữ hiền dịu vang lên nói với cậu bé: “Mẹ có việc, con nghỉ ngơi một lát đi, ra bên ngoài chơi đi nha.”



Cậu bé vô cùng nghe lời nhanh chóng đặt vĩ đàn xuống, chỉnh lại cây đàn rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng khách.



Người đang nói chuyện là một cô gái trẻ tuổi đoan trang thanh lịch mặc váy màu trắng dài, chính là Trình Lăng Phỉ!



“Vị cảnh sát này, cho tôi mạo muội nói thẳng...” Sau khi đưa mắt nhìn cậu bé đã rời khỏi, Trình Lăng Phỉ mới quay đầu nói với Miêu Anh đến thăm hỏi: “Tôi vẫn chưa hiểu lắm, chính Ô Phương Phương cũng là một cảnh sát, tại sao cô lại hỏi tôi về chuyện của cô ta chứ? Chẳng lẽ... Cô ta lại mắc phải sai lầm gì hay sao?”



“Lại mắc phải?” Miêu Anh thông minh lập tức bắt được vài từ trong câu: “Cô còn biết cô ta đã từng mắc phải sai lầm gì sao?”



“Đương nhiên...” Trình Lăng Phỉ lạnh lùng nói: “Không phải cô ta từng dùng trà tạt vào mặt cấp trên nên bị xử phạt đó hay sao?”



“...” Miêu Anh im lặng, sau khi quan sát Trình Lăng Phỉ một lúc rồi mới nghiêm túc nói: “Cô Trình, cô đã xem qua giấy chứng nhận của tôi rồi, nếu cô còn nghi ngờ thì có thể đi xác minh! Tôi tin rằng cô là một người đã thấy qua cảnh đời, nếu tôi đã mạo muội đến tận nhà để thăm hỏi thì đương nhiên là có nguyên nhân quan trọng rồi!”



“Được!” Trình Lăng Phỉ ngoài miệng nói được nhưng ngôn ngữ vẫn lạnh lùng: “Nói đi, cô muốn biết gì về Ô Phương Phương?”



“Tất cả!” Miêu Anh dứt khoát nói: “Cô hãy nói hết mọi chuyện cô biết về Ô Phương Phương cho tôi biết, bắt đầu từ lúc cô quen cô ta!”



“Hừ!” Trình Lăng Phỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, không thèm ngước nhìn lên, đưa tay chỉ vào chiếc ghế xuân thu ở trước mặt, ám chỉ Miêu Anh ngồi xuống, sau đó Trình Lăng Phỉ cũng đoan trang ngồi xuống, tự nhiên nói: “Dùng câu nói không thích hợp để hình dung, tôi và A Phương đúng là lớn lên cùng nhau từ hồi còn mặc tã!”



Miêu Anh thấy đối phương ám chỉ, cô cũng không khách sáo ngồi lên chiếc ghế xuân thu rồi nói: “Được, vậy thì bắt đầu nói từ khi mặc tã đi!”



“Chà...” Khóe miệng Trình Lăng Phỉ nhếch lên như đang mỉm cười, nhưng trong sự vui vẻ đó lại mang hàm ý châm chọc: “Muốn tôi nói như thế nào? Chúng tôi đã từng vào nhà trẻ nào sao?”



“Thạch Hải!” Miêu Anh không khách sáo nói ra cái tên Thạch Hải: “Vậy thì nói về mối quan hệ giữa hai người các cô và Thạch Hải đi!”



Lời nói của Miêu Anh vô cùng bất ngờ, Trình Lăng Phỉ rõ ràng đã ngây ra một lúc, hai giây sau mới trầm mặt nói: “Anh Thạch Hải... đã mất rồi! Anh ấy... Anh ấy...” Trong lúc nói chuyện, trên mặt cô ta lộ ra vẻ hoài niệm sâu sắc: “Đúng vậy... Từ nhỏ đến lớn tôi và A Phương đều thích anh Thạch Hải! Anh ấy có ngoại hình đẹp trai tuấn tú, vừa chính trực lại thiện lương, đặc biệt là lúc anh cười… rất đẹp!”



Đột nhiên ánh mắt của Trình Lăng Phỉ ngưng đọng lại như đang hồi tưởng: “Tôi cũng không biết giữa ba người chúng tôi có thể gọi là thanh mai trúc mã hay không? Nhưng trong những hồi ức thời thơ ấu của tôi chỉ có A Phương và anh Thạch Hải! Nếu con người có thể vĩnh viễn ở lại thời thơ ấu thì tốt biết bao nhiêu... Thật sự... Không muốn trưởng thành!”



Miêu Anh thấy vẻ mặt Trình Lăng Phỉ buồn bã liền kiên nhẫn chờ đợi, không truy hỏi.



“Chỉ tiếc rằng... Con người luôn phải trưởng thành!” Trình Lăng Phỉ bất lực nói: “Sau khi con người hiểu chuyện rồi thì sẽ cách vui vẻ càng lúc càng xa hơn. Đặc biệt là... tình trạng của chúng tôi, chuyện tình tay ba thật sự rất đau lòng!



“Bởi vì anh Thạch Hải, tôi và A Phương đã từng xảy ra rất nhiều, rất nhiều cãi vã! Mọi người ai cũng biết A Phương rất mạnh mẽ, mỗi lần cãi nhau đều là tôi thua cuộc! Cho nên... dần dần tôi cũng không dám giành với cô ta nữa, mỗi một lần đều nhường cô ta...”



“Chỉ có điều tôi không thể không phục sự cố chấp và dũng cảm của A Phương!” Trình Lăng Phỉ nói: “Từ nhỏ anh Thạch Hải đã muốn làm cảnh sát trừng phạt kẻ ác, sau khi trưởng thành anh ấy cũng từng bước thực hiện lời hứa của mình, thi đậu vào trường cảnh sát như mong muốn! Thật không ngờ vì để theo đuổi anh Thạch Hải, A Phương cũng đi ghi danh vào trường cảnh sát! Về sau hai người bọn họ thật sự đã đến với nhau...”



“Cảnh sát, nói thật khi tôi biết được chuyện này tôi thật sự rất khó chịu!” Trên mặt Trình Lăng Phỉ lộ ra vẻ chua xót: “Nhưng mà khi nghĩ tới bộ dáng Ô Phương Phương và anh Thạch Hải mặc trang phục cảnh sát, trong lòng tôi cũng thoải mái hơn! Tôi biết người con trai mà tôi ngưỡng mộ lúc nhỏ đã không thể nào thuộc về tôi nữa!”



Sau khi nói xong, hiện trường vô cùng yên lặng, chỉ có nước chảy ở cầu nhỏ trong phòng khách vẫn kêu róc rách.



“Cô Trình...” Yên lặng một hồi Miêu Anh mới lên tiếng: “Theo như tôi được biết, quan hệ giữa cô và Ô Phương Phương đến cuối cùng không được tốt lắm! Tôi muốn hỏi một chút, từ lúc nào và vì nguyên nhân gì mà hai người lại trở mặt như vậy không? Chẳng lẽ không phải do Thạch Hải sao?”



Sau khi Miêu Anh nói xong, rõ ràng Trình Lăng Phỉ đã ngập ngừng một lúc sau đó mới nói: “Thật ra từ đầu đến cuối, chuyện chúng tôi mâu thuẫn đều là Ô Phương Phương tự truyền ra ngoài! Là cô ta không nói chuyện với tôi trước!”



“Ồ? Vậy từ khi nào?” Miêu Anh nghi ngờ.



“Ừm... Khó nói lắm cô cảnh sát.” Trình Lăng Phỉ hờ hững nói: “Dù sao chúng tôi cũng có tình cảm sâu nặng, cho nên ly ly hợp hợp rất lâu mới hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ này! Từ sau khi cô ta và anh Thạch Hải ở bên nhau thì chúng tôi càng ngày càng ít gặp nhau! Khi đó tôi cũng đang ở trong thời gian gây dựng sự nghiệp, dần dần... thì không còn liên lạc nữa?”



“Nếu Ô Phương Phương đã theo đuổi được Thạch Hải…” Mắt Miêu Anh lóe sáng lên và hỏi: “Như vậy trong cuộc tình tay ba này, cô ta là người thắng cuộc mới đúng chứ? Nhưng vì sao... Ô Phương Phương lại hận cô đến như vậy? Không giấu giếm gì, cô ấy đã bôi xóa hết tất cả ảnh có liên quan đến cô trong cuốn album ảnh! Cô có thể nói cho tôi biết là loại thù hận như thế nào mới khiến cho Ô Phương Phương hành động như vậy không?”



“Hửm... Vậy sao?” Ai ngờ, phản ứng của Trình Lăng Phỉ vô cùng bình tĩnh, cô ta suy nghĩ nói: “Trong lần gặp mặt vào năm ngoái, tôi đã xảy ra xung đột với cô ta, nói ra những câu không dễ nghe, sau đó cô ta đã tạt rượu vang lên người tôi. Không biết có phải vì chuyện này không?”



“Không!” Miêu Anh nhìn chằm chằm vào Trình Lăng Phỉ rồi nói: “Vết cạo trên tấm ảnh đã lâu lắm rồi!”



“Thật sao?” Trình Lăng Phỉ vẫn bình tĩnh: “Vậy các cô đi hỏi cô ta đi! Sau khi anh Thạch Hải qua đời, cô ta đã trở thành người không còn nói lý lẽ nữa! Lẽ nào cô ta cho rằng cái chết của anh Thạch Hải là do tôi gây ra sao? Vậy thì thật là ngang ngược quá!”



“Không!” Miêu Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương lắc đầu nói: “Vết cạo xảy ra trước cả vụ việc ấy!”



“Hừ!” Trình Lăng Phỉ lạnh nhạt cười: “Nếu là chuyện cũ hơn nữa thì tôi chỉ có thể nghĩ đến một lý do mà thôi! Có một lần chúng tôi thật sự cãi nhau rất dữ dội, đó là lúc anh ba tôi tự sát! Ô Phương Phương đột nhiên chạy tới chất vấn tôi, nói cái gì là tôi hại chết anh ba của tôi, còn mắng tôi không nhận người nhà, tàn nhẫn độc ác các kiểu, lần đó tôi thật sự rất tức giận cho nên đã cãi nhau ầm ĩ với cô ta!”



“Người khác có thể hiểu lầm tôi nhưng cô ta thì không nên!” Trình Lăng Phỉ hơi kích động nói: “Cảnh sát, các cô có thể điều tra cẩn thận, tất cả những gì tôi làm đều thông qua thủ đoạn chính đáng để chiếm đoạt lại phần gia sản vốn thuộc về tôi! Cái chết của anh ba tôi không hề liên quan gì đến tôi!”



“Sau đó thì sao?” Miêu Anh hỏi: “Cô và Ô Phương Phương lại xảy ra chuyện gì?”



“Sau đó thì cụt hứng bỏ về!” Lồng ngực Trình Lăng Phỉ phập phồng nói: “Cô ta đi làm cảnh sát của cô ta, còn tôi thì tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình! Tóm lại... Kể từ lần sau đó, chúng tôi cũng ít gặp mặt lắm! Cho dù có gặp mặt thì cũng giống như lần trước cụt hứng bỏ về! Nhưng mà... Vì chuyện này mà cào xước ảnh của tôi, cô ta cũng quá tuyệt tình!”



“Hừm...” Miêu Anh nghiêm túc suy ngẫm lời nói và phản ứng cảm xúc của Trình Lăng Phỉ, mặc dù hơi nghi ngờ nhưng cũng hợp lý. Sau đó, trải qua mười giây trầm ngâm, Miêu Anh mới chuyển sang đề tài khác: “Cô Trình, cho dù nói thế nào thì Ô Phương Phương cũng là người bạn tốt hiểu cô nhất. Cô có thể nói cho tôi biết cuộc sống riêng tư của cô ta có vấn đề gì hay không? Nhất là vào khoảng thời gian sau khi xảy ra vụ huyết án ở hợp tác xã nông nghiệp?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom