• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-985

Chương 985: Bẫy




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
82500.png

Xem ảnh 2
82500_2.png
Một tháng sau, bên trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt thuộc Cục Cảnh sát Phụng Bình.



Một tháng qua, Triệu Ngọc đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh suy đoán của hắn là hoàn toàn sai lầm. Hắn và Ngô Tú Mẫn đi thăm hỏi khắp các bạn bè thân thích, đồng sự cùng đơn vị của năm vị chuyên gia, chọn dùng rất nhiều cách dò hỏi khác nhau, nhưng sự thật đã chứng minh năm vị chuyên gia này đều là đồng chí lão thành có tư tưởng cao cả và nổi trội, căn bản không có hoạt động ngầm đen tối nào không thể cho ai biết cả.



Bọn họ đều là người trong sạch, bọn họ cũng đều là người vô tội!



Đương nhiên, thời gian một tháng này, ngoài việc thăm hỏi điều tra ra, Triệu Ngọc còn làm rất nhiều công việc điều tra khác, nhưng mà, sáu phương hướng điều tra mà hắn đã quy nạp trước đây, toàn bộ đều không có một tiến triển nào rõ ràng cả.



Cả vụ án dường như đều bước chân vào một tử cục chưa từng có.



Nói đến mới nhớ, đây vẫn là vụ án đầu tiên khiến Triệu Ngọc mất nhiều thời gian để điều tra như thế, điều tra lâu như vậy mà vẫn không thu hoạch được gì, vẫn mãi trì trệ không tiến. Ngay cả lúc điều tra và giải quyết vụ án thi thể nữ không đầu hoặc là vụ án ác ma trước kia, hắn cũng chưa từng gặp phải khó khăn lớn đến vậy.



Tên hung thủ thần bí kia dường như đã biến mất vào không khí vậy, không còn làm ra hành động nào nữa; dù cho các cảnh sát điều tra đặc biệt đã cố gắng hết sức khiến Thôi Lệ Châu, Lý Phi cùng với cái tên Phi Thử Cao kia nhớ lại rất nhiều chuyện, thế nhưng về cái tổ chức tình báo thần bí kia cùng với đồng lõa rất có thể tồn tại của Đào Hương, bọn họ vẫn chưa tìm ra manh mối nào đáng nói.



Còn nữa, hệ thống Kỳ Ngộ của Triệu Ngọc cũng giống vậy, tuy rằng thường xuyên sẽ mở ra quẻ “Cấn” đại diện cho vụ án, nhưng tất cả tư liệu mỗi một lần đạt được đều không đến nơi đến chốn, hoặc không liên quan hay quá đáng ngại. Thậm chí có lúc, độ hoàn thành của Triệu Ngọc sẽ ngã xuống tận dưới 100%, chưa bao giờ ít như thế cả.



Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của phòng Đặc Cần, số kho báu thần bí kia quả thực quá hư vô mờ mịt, không dễ tìm kiếm chút nào!



Trong một tháng này, Triệu Ngọc thậm chí đã sắp thuộc làu tất cả số tư liệu đang có rồi, dù hắn không bao giờ chịu nhận mệnh, lúc này vẫn phải vô lực mà nhìn màn hình lớn, đi đi lại lại, vừa suy nghĩ và phân tích.



Trên màn hình là hai tấm bản đồ tìm kiếm kho báu mà phòng Đặc Cần gửi cho hắn, Triệu Ngọc cũng thật sự không còn cách gì có thể đem ra dùng được, lúc này mới chuyển dời lực chú ý sang bản đồ tìm kho báu.



“Mọi người nói xem...” Triệu Ngọc dùng bút chỉ laser chĩa vào một khu vực trên màn hình lớn, rồi hỏi thành viên trong đội: “Nơi này toàn là núi lớn, nhưng tại sao nhóm chuyên gia không đánh dấu nó nhỉ? Tại sao bọn họ không đi đến đó để tìm kiếm?”



“Tổ trưởng, không phải chúng ta đã thảo luận về vấn đề này rồi sao?” Lý Bối Ni mở miệng: “Vì không có đường mà! Cái nơi ấy cách thành phố quá xa, cũng không có đường nào để đi cả, người Nhật Bản căn bản không có biện pháp vận chuyển cả một số lượng tiền của lớn đến vậy vào đó đâu!”



“Đúng thế...” Mã Kế Xuân nói: “Chúng tôi đã đi đến nơi đó để khảo sát thực tế rồi, hiện nay tuy rằng đã làm đường cao tốc, nhưng hồi trước toàn là khe núi và vách đá, người Nhật Bản căn bản không có biện pháp sửa đường đâu!”



“Cái nơi ấy rất sát với phía Tây, khả năng người Nhật Bản chọn nó để xây dựng cứ điểm quan trọng không lớn, cơ bản không có ý nghĩa chiến lược gì cả!” Lý Bối Ni còn nói.



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc lắc đầu suy đoán: “Tôi cảm thấy, nếu thời gian dài như vậy mà vẫn không tìm thấy kho báu thì người Nhật Bản đã giấu nó tới một nơi mà không ai có thể tưởng tượng được! Càng là nơi mà chúng ta cho rằng không có khả năng, thì càng nên tìm kiếm thật kĩ mới đúng!”



“Mọi người có nghĩ tới khả năng này không, người Nhật Bản lúc ấy có máy bay, liệu bọn chúng có thể ‘chó cùng rứt giậu’, cho kho báu nhảy dù xuống đất hay không? Sau khi người dưới mặt đất đỡ được, liền chôn kho báu luôn?”



“Suy nghĩ này của tổ trưởng Triệu...” Mã Kế Xuân nhíu mày, nói: “Chúng tôi đã phân tích khả năng ấy rồi, cho rằng chuyện cho kho báu nhảy dù gây ảnh hưởng quá lớn, người Nhật Bản vì phong tỏa tin tức, hẳn là sẽ không làm như vậy đâu!”



“Hơn nữa, khu vực mà anh vừa chỉ, chúng tôi đã dùng kỹ thuật công nghệ viễn thám để quét rồi!” Mã Kế Xuân nói tiếp: “Trừ phi kho báu bị chôn quá sâu, nếu không thì hẳn là vẫn có thể dò xét được ngay!”



“Thế nhưng...” Lý Bối Ni tiếp lời: “Nơi đó xa như thế, dưới tình huống không đạt về mặt nhân lực và vật lực, người Nhật Bản căn bản không có khả năng giấu sâu đến thế! Tổ trưởng, tuy rằng ‘xuất kỳ bất ý*’, nhưng tối thiểu cũng phải phù hợp với quy luật của sự vật chứ, em cảm thấy khả năng kho báu bị giấu trong khu vực đó không lớn lâu!”



* Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.



“Ủa?” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào khu vực màu lam trên bản đồ, lại hỏi: “Chôn xuống hồ thì sao? Chôn xuống hồ có thể không? Mọi người xem... Vùng phụ cận của Phụng Bình có nhiều nhánh sông và hồ nước như vậy, có khi nào người Nhật Bản lại dìm kho báu xuống nước hay không? Cái gì mà kỹ thuật viễn thám, có phải gặp được nước sẽ không có tác dụng hay không?”



“Ừm...” Mã Kế Xuân nhíu mày: “Tổ trưởng Triệu, hình như lần trước tôi đã báo cáo rồi! Khi đội đặc vụ vẫn còn hoạt động, họ đã điều tra tất cả vùng nước to nho gần Phụng Bình rồi! Cuối cùng, nhóm chuyên gia cũng từng làm đánh giá phân tích các vùng nước ấy, phạm vi thậm chí phóng to đến tận cả khu Đông Bắc, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối nào cả.”



“Trong giới đạo tặc...” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên nói: “Kho báu chìm hồ là cách thực hiện không quá sáng suốt, chúng tôi có một câu châm ngôn, đó là có nước là có cá. Các vùng nước đều có tính mở cửa, có cá thì có người bắt cá, tỷ lệ bị phát hiện quá lớn!”



“Nhất là đối với một lượng kho báu động trời như thế, người Nhật Bản sẽ không ngốc đến mức vứt xuống hồ đâu!” Thôi Lệ Châu ngôn nói: “Trừ phi... Bọn họ có thể xây dựng một nơi giấu kho báu hoàn mỹ dưới đáy hồ nước, nếu không thì hơn tám mươi năm qua, không thể nào mà một chút vấn đề cũng không thấy có!”



“Nhật Bản thất bại cực kỳ đột nhiên, không có khả năng xây dựng được một nơi giấu kho báu tinh vi trong thời gian ngắn như thế đâu!” Lý Bối Ni nói.



“Mấu chốt là, trên tình báo đã nói rõ ràng rồi!” Mã Kế Xuân nói: “Kho báu bị giấu trong cứ điểm quan trọng bí mật của người Nhật Bản kiến tạo! Cho nên, tìm kiếm ra cứ điểm quan trọng này mới là điểm mấu chốt để tìm kho báu.”



“Từ xa xưa tới nay, người Liên Xô và chúng ta vẫn đang tích cực tìm kiếm kế hoạch phòng thủ của quân đội Quan Đông Nhật Bản để tìm ra cứ điểm bí mật ấy. Nhưng đáng tiếc là...” Mã Kế Xuân bất đắc dĩ nói: “Bản đồ bố trí lực lượng phòng thủ thì thật ra chúng ta đã tìm được không ít, nhưng những công sự đó đã được công khai từ lâu, bị người ta biết rõ cả rồi! Còn về phần cứ điểm quan trọng kia thì chưa bao giờ tìm được cả!”



“Cũng không hẳn!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Ngay cả người Nhật Bản cũng đã đánh mất, vậy thì chúng ta lại càng không thể biết được! Ài... Đông Bắc lớn như vậy, rốt cuộc nên tìm như thế nào đây?”



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ đến máy bay tàng hình, không ngờ lại cân nhắc đến đạo cụ hệ thống của mình thế này. Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu dựa vào khả năng cường hóa đạo cụ hệ thống thì liệu có thể tìm ra được kho báu hay không?



Trực tiếp tìm tòi trong máy trình duyệt vạn năng được không? Cường hóa máy trình duyệt vạn năng đến cấp bậc cao nhất, liệu có thể hỏi ra một vài đáp án mà ai cũng không biết được không?



Hay là, máy thăm dò kim loại? Nâng cấp máy thăm dò kim loại, hoặc là kết hợp nó với chỉ lệnh hacker...



Nhìn thấy Triệu Ngọc im lặng không lên tiếng, Ngô Tú Mẫn nhanh chóng nhắc nhở Mã Kế Xuân: “Chỗ phòng Đặc Cần các anh gần đây có tiến triển gì không đấy? Vụ án không chỉ tổ điều tra đặc biệt chúng tôi phụ trách đâu!”



“Tôi biết, chuyện này thì tôi biết!” Mã Kế Xuân vội vàng trả lời: “Là thế này, dựa theo lời dặn của tổ trưởng Triệu, chúng tôi đang chú ý hoạt động dị thường ở khu Đông Bắc rất chặt chẽ! Trước sau đã phái ra hơn một nghìn flycam, còn sử dụng vệ tinh để dò xét nữa!”



“Anh yên tâm đi! Một lượng kho báu lớn như vậy, cho dù nhóm hung thủ thật sự đạt được tin tức từ miệng các chuyên gia, hơn nữa còn tìm được vị trí chôn kho báu thì cũng không có khả năng dễ dàng đào ra kho báu đâu!”



“Ài!” Nghe được lời này, Triệu Ngọc bỗng nhiên thở dài, nói: “Nhưng tôi lại cảm thấy, cho dù nhóm hung thủ chiếm được tin tức mà chúng muốn từ miệng các chuyên gia, cũng không nhất định có thể tìm được kho báu đâu! Nếu các chuyên gia mà biết thì chẳng phải chúng ta đã sớm tìm được kho báu rồi à?”



“Đúng vậy!” Mã Kế Xuân gật đầu: “Tôi cũng không cho rằng các chuyên gia ấy thật sự biết chuyện gì!”



“Cho nên...” Triệu Ngọc đảo mắt một vòng, bỗng nhiên nảy ra một ý định kỳ lạ: “Theo tôi thấy, chúng ta không thể cúi thấp đầu như vậy để tìm được! Tất cả mọi chuyện đều liên quan đến nhau cả, nếu muốn tìm đến điểm đột phá thì chúng ta phải... phải thay đổi mạch suy nghĩ khác mới được...”



“Ồ? Đổi mạch suy nghĩ khác?” Mọi người tò mò hỏi: “Đổi như thế nào? Là mạch suy nghĩ gì cơ?”



“Là thế này!” Triệu Ngọc trừng to mắt, hưng phấn mà nói: “Không phải Phụng Bình có cố cung thời Thanh và thành phố điện ảnh và truyền hình sao?”



“Ừm...” Mọi người gật đầu, nhưng lại thấy nghi hoặc nhiều hơn.



“Được!” Triệu Ngọc vỗ bàn một cái rồi nói: “Tất cả mọi người bỏ hết công việc đang dang dở cho tôi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, chúng ta cứ chơi cho thỏa thích vài ngày đã rồi tính sau!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom