• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-973

Chương 973: Bão táp trong ổ trộm (3)




“Đại ca, đại ca... Đừng...” Tam Long hoảng sợ, cằm n3hư rớt xuống theo quần của Triệu Ngọc vậy: “Không c3ần cởi quần áo cũng có thể rà soát khắp người mà!”2



“À...” Triệu Ngọc lúc này mới kéo quần lên,8 còn nói: “Tôi chỉ muốn các anh em nhìn rõ ràng hơn9 thôi. Thế nào, nhìn cũng được đấy chứ, ha ha...”



Triệu Ngọc cười lớn, nhất thời khiến mọi người mở rộng tầm mắt, không biết Triệu Ngọc bị cái gì kích thích nữa.



“Đến đây...” Lúc này, Triệu Ngọc mới giơ hai tay lên, ra lệnh: “Quét đi!”




“À...” Lưu Văn Tuấn khó xử nhìn Đại Hùng Trương, đợi đến khi Đại Hùng Trương gật đầu mới không tình nguyện bước tới quét toàn thân Triệu Ngọc.

Trên người Triệu Ngọc không có thiết bị theo dõi, đương nhiên không có vấn đề gì.

“Xem đi...” Tam Long trợn mắt với Đại Hùng Trương: “Ngay cả đại ca mà anh cũng không tin nổi!”

“Nói gì vậy, tôi cũng chỉ là suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người thôi mà!” Đại Hùng Trương mở miệng bao biện, mày nhíu chặt, dường như đang toan tính chuyện âm hiểm nào đó.

“Đợi đã!” Ai ngờ, ngay sau khi Lưu Văn Tuấn rà soát người Triệu Ngọc xong, Triệu Ngọc lại đoạt lấy máy quét của Lưu Văn Tuấn, nói với mọi người xung quanh: “Người anh em nói đúng! Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, cho nên, không riêng gì tôi, mọi người cũng phải quét một lượt để đảm bảo an toàn đi!”

Mọi người đều hoảng sợ.

“Được lắm Đại Hùng Trương!” Tay phải Triệu Ngọc cầm máy quét, nhìn máy quét rung lên, hắn trực tiếp vặn tay Đại Hùng Trương ra sau lưng: “Mày đúng là vừa ăn cắp vừa la làng! Xem ra kẻ bán đứng anh em là tên nhãi Hùng Trương này!”

“Đừng... Đừng... Không phải... Không phải...” Cả người Đại Hùng Trương cứng đờ, gã mặt đỏ tai hồng vội vàng giải thích: “Không thể nào... Trên người tôi không có gì cả!”

“Quần áo!” Triệu Ngọc di chuyển máy quét đến chỗ dây thắt lưng của Đại Hùng Trương, máy quét kêu lên cảnh báo: “Lấy đồ giấu trong quần áo ra đây!”

“Không... Thật sự không có mà!” Đại Hùng Trương nhanh chóng lục lọi trong túi quần, nhưng không tìm thấy gì, vội vã đến nỗi toát mồ hôi.

“Đúng, đúng, đúng!” Để chứng minh mình trong sạch, Đại Hùng Trương là người đầu tiên lên tiếng: “Cẩn tắc vô áy náy, đây chính là yêu cầu từ trước đến giờ của đại ca! Nào, tôi trước đi!”

Hừm!

Triệu Ngọc cười lạnh một tiếng, hắn đã nhanh chóng ra lệnh cho hacker trong đầu thay đổi lại trạng thái của máy quét trong tay.

Sau đó, hắn cầm máy quét rà soát người Đại Hùng Trương, ai ngờ, vừa mới quét thì máy đã phát ra tín hiệu cảnh báo.

“Hả!?”

“Ở bên trong đó!” Triệu Ngọc cười âm hiểm, quát: “Đại ca đã làm một lần cho mày xem rồi! Cho nên, mày cũng cởi ra đi!”



“A...” Đại Hùng Trương choáng váng cả người, nhanh chóng tháo dây thắt lưng ra.



Triệu Ngọc lại giơ máy quét, kết quả vẫn rung lên cảnh báo.



“Thấy chưa, tao đã nói là ở bên trong rồi!” Triệu Ngọc cười ha ha: “Thất thần cái gì. Mau cởi ra đi!”



“A...” Đại Hùng Trương ngoan ngoãn nghe lời, trong nháy mắt, gã giơ tay lên cởi.



Triệu Ngọc nổi hứng trêu đùa, đưa máy quét xuống phía dưới, vậy mà vẫn có cảnh báo vang lên.



“Chết tiệt!” Đại Hùng Trương nổi điên, không cần Triệu Ngọc nhắc nhở, gã trực tiếp kéo quần xuống, trong nháy mắt, gã lập tức trần như nhộng.



“Ồ, trắng trẻo thật đấy!” Triệu Ngọc khen: “Mày có thể tới học viện mỹ thuật làm người mẫu được đó! Ha ha ha...”



Triệu Ngọc vốn còn muốn trêu đùa thêm nữa, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ khó coi của Đại Hùng Trương thì hắn bỗng nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa. Vì thế, sau khi im lặng hơn nửa phút, hắn mới ra lệnh hacker dừng lại, sau khi quét lại khắp người Đại Hùng Trương, máy quét không còn phát ra tiếng cảnh báo nào nữa.



“Quần áo, khẳng định là trong quần áo có giấu đồ gì đó!” Tam Long vội vàng đoạt lấy máy quét, dùng máy để quét đống quần áo vứt trên mặt đất.



“Đúng, cần phải rà soát quần áo cẩn thận!” Triệu Ngọc âm thầm làm chuyện xấu, một chân hung hăng giẫm lên áo khoác da của Đại Hùng Trương.



“A... Armani đó...” Trái tim Đại Hùng Trương sớm đã tan nát.



“Ủa? Chuyện quỷ gì thế này, sao lại không kêu?” Tam Long buồn bực.



“Có thể là hỏng rồi!” Lưu Văn Tuấn vội vàng lấy một cái mới trong ngăn tủ ra, quét tất cả quần áo của Đại Hùng Trương một lượt, quả nhiên không có vấn đề gì.



Lúc này, cả người Đại Hùng Trương run rẩy vì rét, hắn ta dường như sắp phát điên đến nơi, nhanh chóng mặc lại quần áo...



Sau đó, tất cả mọi người đều bị quét một lượt, tất cả đều không có vấn đề gì.



“Được rồi, được rồi! Đúng là sợ bóng sợ gió!” Lưu Văn Tuấn nhanh chóng cất đồ đi, nói: “Mọi người, nhanh ấn dấu vân tay đi!”



“Ừ...”



Sau khi gật đầu, tất cả mọi người đều đi đến máy kiểm tra vân tay ở giữa thang máy, ấn vân tay xuống theo thứ tự.



Chết tiệt!



Triệu Ngọc vạn lần không nghĩ tới, phương pháp bảo mật của mấy tên trộm này lại nghiêm mật đến thế, quét xong còn kiểm tra vân tay?



“Đại ca...” Tam Long thấy Triệu Ngọc ngây người, vội vàng nhắc nhở: “Anh lại quên rồi à? Chỉ khi vân tay của mọi người được thông qua thì thang máy mới có thể đi xuống.”



“À... À...” Lúc này, vì để đối phương không nghi ngờ, Triệu Ngọc đứng trước máy kiểm tra vân tay, không chút do dự ấn xuống.



Ai ngờ, sau khi ấn xong, đèn xanh sáng, biểu thị đủ tư cách.



Phù...



Triệu Ngọc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra trong số đạo cụ của hắn có một đạo cụ tên là sao chép vân tay, chẳng những có thể nhanh chóng tìm được vân tay mà còn có thể phục chế y hệt. May mắn là trước khi trở mặt, hắn đã phục chế vân tay của Khương Khoa trước, bằng không thì hiện tại chắc chắn rất phiền phức.



Nhìn thấy đèn vân tay sáng lên, đồng bọn của Khương Khoa đương nhiên sẽ không hoài nghi thân phận của Triệu Ngọc.



Thang máy chuyển động ầm ầm, đưa mọi người xuống tầng ngầm.



Triệu Ngọc vốn tưởng rằng dưới tầng ngầm sẽ là một căn cứ rất lớn. Nhưng sau khi đi xuống thì lại phát hiện không gian nơi đây không lớn lắm, chỉ giống một kho hàng nhỏ mà thôi, hơn nữa, hầu như không được trang hoàng gì mà rất đơn sơ, có thể nói là tồi tàn.



Nơi thang máy dừng lại là một gian phòng làm việc rộng rãi, ở đó có đặt rất nhiều máy tính và thiết bị điện tử khác, tất cả dây điện đều lộ ra ngoài nên trông vô cùng bừa bộn.



Không biết tại sao, cảnh tượng trước mắt bỗng khiến Triệu Ngọc nhớ tới mấy người của đội Hồng Bát như Triệu Khánh, Ngô Sương ở Tần Sơn. Lúc trước, mấy người đó lấy cửa hàng bánh ngọt để ngụy trang, cũng tìm một kho hàng ngầm như thế này để làm căn cứ.



Triệu Ngọc vốn tưởng Khương Khoa là vua đạo tặc thì hang ổ sẽ cao cấp hơn so với người khác, không ngờ cũng bừa bộn chật hẹp như vậy.



Điều kiện chẳng những đơn sơ mà ngay cả nhân viên cũng ít đến đáng thương. Cả gian phòng làm việc lớn như vậy mà chỉ có mỗi một gã béo mập, cằm lún phún râu ngồi đó. Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, gã béo mập vội vàng đứng dậy chào đón, không ngừng gọi đại ca.



À...



Triệu Ngọc cẩn thận cân nhắc một chút, cuối cùng cũng suy nghĩ thấu đáo. Đạo tặc Khương Khoa không giống với các đại ca giang hồ mà hắn từng tiếp xúc trước đây, bọn họ không dựa vào việc tranh đoạt địa bàn để sống qua ngày, cho nên căn bản không cần đám đàn em để hô mưa gọi gió.



Giống như lời Khương Khoa đã nói, bọn họ đều là dùng đầu óc. Đội hình chính chỉ cần vài người như thế này là đủ. Nếu một khi có hành động cướp bóc lớn, đi ra ngoài thuê thêm người cũng không muộn. Như vậy là có thể làm giảm khả năng bị bại lộ.



“Đại ca!” Lúc này, Tam Long giới thiệu: “Thời gian gần đây, bọn em đang chuẩn bị dọn khỏi chỗ này. Nhưng mong anh đừng hiểu lầm nhé, không phải bọn em sợ anh khai ra chỗ này đâu. Đám Mang Tử đều bị bắt rồi, bọn em không thể không tính toán tới phương án tệ nhất được...”



Triệu Ngọc biết Mang Tử mà Tam Long nói đến đúng là người gầy đã dùng dao nhỏ liều mạng với hắn sau khi hắn một quyền đấm chết Lão Bân cường tráng lúc trước.



Lúc ấy, Triệu Ngọc đánh hắn ta đến mức cả khuôn mặt bị biến dạng, nhưng cuối cùng vẫn giữ được tính mạng, sau đó thì bị cảnh sát bắt, hơn nữa còn bị giam chung một trại với Khương Khoa.



“Không sao, yên tâm đi!” Triệu Ngọc nói: “Mang Tử sẽ không khai ra đâu!”



“Đại ca, con người có thể thay đổi!” Đại Hùng Trương vội vàng nói: “Mang Tử là tử tội, nếu cảnh sát dùng việc giảm án để trao đổi với nó, rất khó đảm bảo nó vẫn kín miệng như bưng.”



“Đúng đấy!” Lúc này, Đồng Khởi lại cùng ý kiến với Đại Hùng Trương: “Nếu đại ca không vượt ngục thì có lẽ còn chưa đến mức đó. Nhưng hiện tại chẳng những đại ca đã vượt ngục mà còn giết được cả Triệu Ngọc tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên, khó đảm bảo cảnh sát sẽ không đập nồi dìm thuyền, điên cuồng phản công!”



Nghe mấy lời này, mọi người liên tục gật đầu.



“Đại ca, anh đừng nghe người khác nói hươu nói vượn!” Đại Hùng Trương vỗ ngực nói: “Đại Hùng Trương tôi một lòng vì đại ca làm nên cơ nghiệp!”



“Đại ca, không phải anh không biết, hành động ở Diệu Danh lần này, chúng ta đã đầu tư bao nhiêu tiền, sử dụng bao nhiêu nguồn vốn của các kim chủ? Mấy ngày nay, nếu không phải tôi lo lắng chu toàn với các kim chủ thì chắc hiện tại chúng ta đã gặp phiền toái lớn rồi!”



“Cho nên...” Đại Hùng Trương ra hiệu cho tên béo mập mang máy POS đến, sau đó đến trước mặt Triệu Ngọc mà nói: “Đại ca, về lý, anh không dễ dàng gì mới trở về được, tôi hẳn phải đón gió tẩy trần cho anh. Nhưng, hiện tại tình hình cấp bách, các anh em cũng thật sự không còn cách nào khác, nếu không giải quyết chuyện ở Diệu Danh thì hẳn là anh hiểu rõ hậu quả hơn cả chúng tôi. Cho nên... Đại ca, làm ơn đi...”



À...



Triệu Ngọc nhướng mày, rõ ràng là Đại Hùng Trương muốn Triệu Ngọc nhập mật mã tài khoản ngân hàng của Khương Khoa để chuyển tiền.



Triệu Ngọc vốn có thể sử dụng mệnh lệnh hacker để giải được mật mã. Nhưng... nếu làm như vậy thì Khương Khoa cũng quá mất mặt rồi! Bị đàn em dồn ép đến mức phải nhả tiền, đây chính là điều tối kỵ trong giang hồ, một khi để người khác biết, không phải sẽ bị cười đến mức rụng răng hay sao?



Hơn nữa, Triệu Ngọc này trà trộn vào đám trộm cướp, là họa của các người đang tới chứ không phải giúp các người hãm hại người khác.



Hắc hắc hắc...



Nghĩ đến đây, một tia nguy hiểm chợt lóe lên trong ánh mắt Triệu Ngọc. Sau khi cầm lấy máy POS, hắn cười với mọi người rồi hỏi: “Các anh em, tôi hỏi một câu, các cậu có biết phương châm của Khương Khoa tôi là gì không?”



“À... Cái này...” Mọi người đều vắt óc, nhíu mày suy nghĩ.



“Châm ngôn của đại ca... hình như hơi nhiều?” Tam Long không hiểu dụng ý, nhất thời lắc đầu.



“Ha ha ha, nói cho các cậu biết, Khương Khoa tôi... rất thích dùng đầu óc!!!” Nói xong, thừa dịp chưa ai kịp phản ứng, Triệu Ngọc cầm máy POS mà đập mạnh vào đầu Đại Hùng Trương.



Ầm ầm!



Máy POS vỡ nát ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom