• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • cuong-tham-966

Chương 966: Phải chiến đấu mới có thể thắng




Sau khi khởi động xe van, Triệu Ngọc sợ trên đường lớ3n có quá nhiều cảnh sát và camera, vì thế liền đổi p3hương hướng, chui vào ngõ nhỏ phía sau khu nhà xưởng2. Trong đường hẻm có nhiều ngã rẽ, hắn rẽ tới rẽ lui8, cuối cùng mới đến đường quốc lộ.



Đáng chết9!



Con bà nó đáng chết!



Nhìn thấy siêu thị hải sản đang bốc cháy càng ngày càng xa, Triệu Ngọc tức giận đập vào tay lái, cảm thấy tức giận mà không có chỗ phát tiết.




Phù... phù...

Bởi vì không biết nên đi nơi nào, cho nên Triệu Ngọc không lái xe quá nhanh, mà là chậm rãi đi dọc theo ven đường, vừa thở hổn hển vừa suy nghĩ biện pháp.

Bình tĩnh... bình tĩnh...

Hắn buộc bản thân phải tập trung tinh thần và thể lực, nhưng chuyện đã đến mức này rồi, hắn cũng không biết bước tiếp theo, mình nên làm như thế nào đây?

Hắn quay đầu nhìn Khương Khoa đang nằm phía dưới đống quần áo, biết chuyện trước tiên cần phải làm nhất chính là đưa người này đến bệnh viện chữa trị, nếu không thì, chắc chắn hắn ta sẽ phải chết!

Từ thương tích của Khương Khoa có thể thấy rằng, cho dù hắn ta có thể giữ được một mạng, nhưng cũng rất khó tỉnh lại trong thời gian ngắn.

Nếu Khương Khoa vẫn tiếp tục hôn mê thì chẳng khác nào tất cả kế hoạch của mình đều hỏng bét... Hơn nữa, dựa theo tình hình trước mắt thì cho dù Khương Khoa không hôn mê thì cũng không chắc đã có thể hỏi được chuyện gì từ trong miệng của hắn ta, hắn ta vốn cũng đâu biết rốt cuộc người bí ẩn kia là ai?

Triệu Ngọc hoàn toàn không ngờ, kế sách lạt mềm buộc chặt mà mình đã dự tính trước, bây giờ lại biến thành tự mua dây buộc mình! Khương Khoa đã thành ra bộ dáng này rồi mà mình vẫn chưa thể thấy một tí bóng dáng nào của người bí ẩn cả.

Người bí ẩn ơi người bí ẩn, rốt cuộc thì anh là cái quỷ gì?

Nhớ lại trận nổ kinh hoàng vừa rồi ở siêu thị, Triệu Ngọc liền cảm thấy khâm phục, quả nhiên là uy lực của quẻ “Khôn Càn” rất lợi hại! Lúc này chỉ mới gần nửa ngày mà hắn đã trải qua quá trình vượt ngục, nhảy sông cùng với nổ tung chết người rồi, đúng là không ngừng xảy ra chuyện lớn mà! Không biết là nếu cứ theo đà này thì hắn sẽ còn gặp phải chuyện gì tiếp theo đây?

Nếu như hắn ta chết thì tạm chưa nói đến chuyện không thể tìm ra người bí ẩn, mà ngay cả chuyện Triệu Ngọc vượt ngục cũng không thể giải thích rõ ràng được. Đến lúc đó, bị Tổng cục Hình sự đuổi chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng còn phải bị ngồi tù nữa!

Huống hồ, cho dù đưa Khương Khoa vào bệnh viện thì cũng không có cách nào bảo đảm hắn ta vẫn an toàn, chẳng may hắn ta không thể nào tỉnh lại nữa thì nên làm cái gì đây? Chẳng phải mình vẫn không thể giải thích rõ sao?

Cho nên... dù đưa Khương Khoa tới bệnh viện thì mình cũng không thể lộ mặt ra được! Từ nay về sau, mình chỉ có thể chạy trốn khắp nơi, dựa vào năng lực của chính mình để điều tra thân phận của người bí ẩn mà thôi!

Nhưng mà, một khi không có tài nguyên của Tổng cục Hình sự, muốn một thân một mình điều tra thân phận của người bí ẩn, nói thì dễ nhưng làm mới khó! Hơn nữa, thân phận của mình không thể bị lộ ra được, trong lúc tra án, hắn còn phải tránh né lệnh truy nã của cảnh sát nữa!

Chậc chậc chậc...

Thật thú vị...



Triệu Ngọc không nhịn được mà chậc lưỡi cảm thán, thật không ngờ rằng, mình quanh đi đảo lại, vẫn biến thành tội phạm bị truy nã! Mặc dù đã làm tội phạm chạy trốn một lần ở New Zealand rồi, nhưng tình huống lúc ấy rõ ràng rất khác bây giờ. Lúc ấy, ít nhất còn có thể tìm được sự giúp đỡ, nhưng còn bây giờ thì sao? Không có Miêu Anh, mình đã biến thành người cô đơn rồi.



Chạy trốn tới tận chân trời, một mình phá án, nói thì dễ nhưng làm còn khó hơn lên trời! Nhớ lại lúc điều tra vụ án ác ma, mình đã phải hao phí tinh thần và thể lực tới nhường nào, dùng biết bao nhiêu tài nguyên mới có thể khiến Hàn Khoan bị pháp luật trừng trị. Bây giờ lại chỉ bằng sức lực một mình mình, nếu muốn tìm ra được người bí ẩn, muốn điều tra vụ án hợp tác xã nông nghiệp, chậc chậc...



Triệu Ngọc suy nghĩ sâu xa, cảm thấy vô cùng thất vọng.



Vậy thì... trừ những thứ này ra... mình còn có thể làm được cái gì đây?



Không có dù chỉ là một chút biện pháp thôi sao?



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhìn bản đồ trên điện thoại di động. Vào giờ phút này, hắn đang dọc theo đường lớn đi thẳng về phía Đông, từ đây đến đó chưa tới mười cây số, chính là phim trường quốc tế Hải Đô. Mà qua phim trường chính là một thành phố lớn khác của tỉnh Đồng Giang - Triều Hải!



Nếu như đi từ nơi này tới bệnh viện Triều Hải thì có lẽ sẽ gần hơn là trở lại Diệu Danh. Cho nên, Triệu Ngọc đành phải lái xe chạy tiếp về phía Đông.



Miêu Anh đã gửi mail trả lời, máy vi tính xách tay của Khương Khoa... Vừa lái xe, Triệu Ngọc vừa suy nghĩ mình còn có thể làm những gì?



Vì vậy, hắn lại giảm tốc độ xe, chạy sát bên lề đường, sau đó mới mở thư của Miêu Anh ra, xem cô nói gì với mình?



Không ngờ, nội dung trong thư của Miêu Anh cũng giống như suy đoán của hắn, Miêu Anh đồng ý với kế hoạch giả vờ chết để ẩn nấp của Triệu Ngọc, nhưng không đồng ý với kế hoạch mạo hiểm thả Khương Khoa ra.



Vì không để cho người bí ẩn lại lợi dụng bạn bè người thân của Triệu Ngọc để uy hiếp hắn lần nữa, cũng không để người nhà của Triệu Ngọc phải lo lắng, Miêu Anh đã phong tỏa toàn bộ tin tức Triệu Ngọc nhảy sông, để người ngoài không rõ Triệu Ngọc còn sống hay đã chết. Nhưng mà cô lại kiên quyết phản đối kế hoạch lợi dụng Khương Khoa để tìm ra người bí ẩn.



Lý do của Miêu Anh vô cùng đơn giản, một là lo lắng cho sự an nguy của Triệu Ngọc: Dù sao Khương Khoa cũng không phải là tội phạm thông thường. Hắn ta chẳng những khôn khéo, mà còn có thế lực thâm hậu nữa, muốn lợi dụng hắn ta, chẳng khác nào bảo hổ lột da*, nguy hiểm vô cùng.



* Bảo hổ lột da: thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hy sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công.



Một lý do khác, chính là kế hoạch của Triệu Ngọc không đúng quy định, là một hành động vượt quyền, trái pháp luật. Cho dù sau này có thể tìm được người bí ẩn thì tất nhiên vẫn sẽ bị truy xét trách nhiệm.



Cho nên, Miêu Anh khẩn thiết đề nghị Triệu Ngọc, hy vọng Triệu Ngọc có thể lập tức cung cấp vị trí của Khương Khoa, để cảnh sát bắt tội phạm bị truy nã về quy án, sau đó mọi người cùng tập hợp lực lượng, dồn toàn lực để điều tra thân phận của người bí ẩn.



Hơn nữa, Miêu Anh lại tính toán lập một kế hoạch cho Triệu Ngọc, chính là làm một thân phận giả cho hắn, để hắn tiếp tục tham dự công việc của tổ điều tra đặc biệt, tiếp tục sử dụng quyền lợi tổ trưởng của hắn.



Ài!



Đọc tin nhắn của Miêu Anh, Triệu Ngọc thổn thức thở dài. Thật ra thì, từ lúc hắn leo từ dưới nước sông Hồng Minh lạnh như băng lên thì hắn đã căn cứ vào tình trạng lúc đó mà suy tính ra một kế sách rồi. Nếu như dẫn Khương Khoa về quy án trước thì chắc chắn sẽ ổn thỏa hơn.



Nhưng mà, lúc đó hắn quá cao ngạo, cho rằng mình có nhiều đạo cụ lợi hại trên người như vậy, chỉ cần theo dõi Khương Khoa là có thể tìm ra được thân phận của người bí ẩn, tung một lưới bắt trọn hết bọn chúng rồi.



Ài...



Bây giờ, Triệu Ngọc lại hơi hối hận, hắn buộc phải thừa nhận rằng quyết định lúc đó của mình đúng là vô cùng mạo hiểm, hơn nữa còn bị cái chủ nghĩa anh hùng quấy phá nữa.



Vậy thì... bây giờ phải làm thế nào đây? Nếu như bây giờ dẫn Khương Khoa về Cục Cảnh sát, sau đó làm theo kế hoạch của Miêu Anh? Triệu Ngọc cảm thấy, nếu cậy chuyện mình có nhiều công lao, dựa vào công tích trước kia để giải thích với Sở trưởng Tiêu thì có lẽ Tổng cục Hình sự sẽ giữ được vị trí tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt của mình, nhưng mà...



Phù...



Thật ra thì ban đầu, Triệu Ngọc chọn biện pháp bí quá hóa liều này, ngoại trừ cao ngạo ra thì cũng từng suy xét đến một tầng sâu hơn.



Đầu tiên, hắn vẫn không rõ mục đích thật sự mà người bí ẩn phải giúp đỡ Khương Khoa vượt ngục là gì.



Hắn luôn cảm thấy, người bí ẩn mạo hiểm giúp đỡ Khương Khoa vượt ngục, không muốn để quả bom nổ chết Khương Khoa, nói không chừng, gã thật sự có chuyện gì đó cần nhờ Khương Khoa giúp đỡ. Nếu như trong giờ phút quan trọng này, Khương Khoa lại bị cảnh sát bắt trở về trại tạm giam thì nói không chừng sẽ dẫn tới vấn đề càng nghiêm trọng hơn.



Thứ hai, thông qua cuộc trò chuyện điện thoại với người bí ẩn thì Triệu Ngọc vẫn chưa xác định được rốt cuộc thì người bí ẩn có lai lịch sâu bao nhiêu. Nếu chẳng may, gã biết được chuyện mình giả chết thì sẽ rất dễ gặp phải đòn trả thù điên cuồng của gã. Triệu Ngọc không muốn vì chuyện này mà hại bạn bè, người thân của chính mình.



Cuối cùng còn một điểm nữa, nếu như người bí ẩn có thể lợi dụng bạn bè người thân của Triệu Ngọc để uy hiếp hắn thì gã cũng có thể dùng phương pháp tương tự để uy hiếp những người khác nữa. Nếu như Khương Khoa lại bị bắt về thì người bí ẩn đã đạt được mục đích của gã rồi, nói không chừng, gã còn muốn ép buộc sở trưởng của trại tạm giam nữa, hoặc là các đồng nghiệp trong tổ điều tra đặc biệt của mình, nếu là như vậy thì khó mà đề phòng được...



Cho nên...



Triệu Ngọc quay đầu nhìn Khương Khoa vẫn còn đang hôn mê, trong lòng dường như có một tảng đá lớn đang đè nặng, càng thêm do dự không ngừng... Không biết mình nên lựa chọn như thế nào mới đúng?



“Nhất thời mất đi chí hướng không khỏi oán than... Nhất thời sa sút...”



Hử!?



Không ngờ, ngay tại lúc Triệu Ngọc đang do dự thì một tiếng nhạc bỗng nhiên vang lên trong buồng xe, khiến hắn giật mình.



“... Thân thể không hồn thì giống như con bù nhìn...”



Không phải... Không phải đây là bài “Phải đấu tranh mới có thể chiến thắng” sao? Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra đây chính là một đoạn nhạc chuông của điện thoại di động.



Điện thoại di động... Điện thoại di động...



Hắn vội đưa tay vào túi quần, rút điện thoại di động của mình ra, nhưng mà điện thoại của mình vốn không hề vang lên.



Ơ?



“Mệnh tốt, mệnh xấu, dù sao đều phải chiến đấu...”



Mẹ nó!



Lúc này Triệu Ngọc mới chợt phát hiện, chuông điện thoại truyền tới từ trên người Khương Khoa! Hắn vội thắng xe dừng lại, sau đó vội vã chui vào buồng xe. Lục lọi một hồi, cuối cùng hắn mới móc ra một chiếc điện thoại di động Huawei từ trong túi áo của Khương Khoa.



Lúc rút điện thoại ra ngoài thì ca khúc cũng đúng lúc vang đến đoạn điệp khúc: “Ba phần do trời định trước, bảy phần dựa vào bản thân mình dốc sức làm ra, phải chiến đấu thì mới có thể chiến thắng...”



Nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại, tay Triệu Ngọc run run. Không ngờ, trên người Khương Khoa còn mang một chiếc điện thoại di động, lại còn có người gọi điện cho hắn ta nữa, vậy thì... vậy thì... người gọi điện thoại tới này... sẽ không phải là người bí ẩn đấy chứ!?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom