• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-907

Chương 907: Truy tìm hung thủ ác ma ở bắc thiên (3)




Để thể hiện sự coi trọng tổ điều tra đặc biệt, Cụ3c Cảnh sát Bắc Thiên đã đưa phòng phân tích vụ á3n tốt nhất cho bọn họ sử dụng. Căn phòng phân tí2ch này quả thực rất rộng, đồng thời tiếp nhận th8êm nhóm cảnh sát nữa cũng không có vấn đề gì.


“Chính là cái này!” Sau khi vào phòng, Miêu Anh lập tức chỉ vào màn hình lớn đối diện Triệu Ngọc và nói. “Hóa đơn này được bọn em tìm thấy trong số những di vật của Lang Hướng Dương, là hóa đơn của một phòng khám ngay dưới nhà Lang Hướng Dương!”



“Bọn em đã hỏi em trai của Lang Hướng Dương rồi, ông ta nói rằng mấy ngày trước khi bị viêm não cấp tính, Lang Hương Dương đã có một số triệu chứng. Vì thế, ông ta đã đi tới phòng khám này để kiểm tra, có điều, bởi vì triệu chứng lúc đó còn chưa rõ ràng nên chỉ truyền nước cho ông ta mà thôi...”



“Tổ trưởng, anh xem!” Miêu Anh dùng một chiếc bút laser chỉ vào một chỗ trên hóa đơn. “Chú ý thời gian thanh toán này đi, trùng hợp là ngày xảy ra vụ án ác ma cuối cùng. Từ ngày đó về sau, không xảy ra vụ án ác ma nào nữa! “



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nói cách khác, lúc vụ án ác ma cuối cùng xảy ra, Lang Hướng Dương có thể đang được truyền dịch ở phòng khám?”




“Điều này cũng khó nói, thời gian trên hóa đơn là bảy giờ sáng, là lúc phòng khám vừa mới mở cửa. Mà lúc đó, cách thời điểm xảy ra vụ án ác ma cuối cùng đã hơn bốn giờ đồng hồ! Theo lý mà nói, Lang Hướng Dương vẫn có cơ hội gây án!”

“Nhưng mà, anh nhớ rõ vụ án ác ma cuối cùng không xảy ra ở Bắc Thiên mà ở Quảng An...” Triệu Ngọc nhớ lại. “Quảng An cách Bắc Thiên bốn cây số, Lang Hướng Dương vừa mới sáng sớm đã đến phòng khám xem bệnh...”

“Có một điểm mấu chốt nữa!” Miêu Anh lại nói. “Lang Hướng Dương không biết lái xe! Mỗi lần đi công tác đều là người khác đưa ông ta đi!”

“Hàn Khoan!” Nghe được lời này, Thôi Lệ Châu không nhịn được nói xen vào một câu. “Chắc chắn là Hàn Khoan đã đưa ông ta đi! Xem này, hai thầy trò này không chừng đã hợp tác gây án! Chúng ta điều tra kĩ một chút xem, ngày hôm đó có phải là Hàn Khoan đã đưa Lang Hướng Dương tới bệnh viện không?”

“Có lý! Cái này để tôi đi điều tra! Tới hỏi bác sĩ viết hóa đơn xem sao!” Nhiễm Đào gật đầu, lập tức xoay người đi gọi điện thoại. Lúc gần đi, hắn ta còn cố ý giơ ngón tay cái lên để tán thưởng Thôi Lệ Châu. “Được đó, mấy ngày nay, không uổng công đi theo sếp đấy...”

“Em đã hỏi em trai của Lang Hướng Dương rồi.” Miêu Anh nói. “Nhưng em trai ông ta nói không nhớ rõ! Chỉ tiếc, vợ Lang Hướng Dương bị bệnh Alzheimer, cái gì cũng không nhớ!”

“Anh cho rằng Tiểu Thôi nói có lý!” Triệu Ngọc nói. “Anh cũng cảm thấy, dựa vào tình trạng sức khỏe của Lang Hướng Dương thì ông ta không thể nào một mình gây án được, có khả năng Hàn Khoan là đồng phạm của ông ta!”

“Không chỉ vậy... Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng phủ định trong vụ án này tồn tại một hung thủ khác hay không?” Miêu Anh gật đầu nói. “Em thực sự lo lắng vụ án ác ma là do một nhóm người gây ra, hung thủ có thể là một nhóm rất có tổ chức và kỷ luật! Nếu là vậy...”

“Tổ trưởng!” Lúc mọi người đang nói chuyện thì một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào từ cửa. Người lên tiếng chào hỏi Triệu Ngọc là nam giới, không ai khác chính là Tăng Khả. Mà người phụ nữ xinh đẹp đi bên cạnh Tăng Khả thì Triệu Ngọc cũng nhận ra, đúng là đồ đệ của Cao Phát Tài - Trương Bồi Bồi!

Lúc ở Khúc Lương, Triệu Ngọc và Trương Bồi Bồi đã xảy ra cãi cọ nên Trương Bồi Bồi vẫn có chút kiêng dè Triệu Ngọc. Sau khi đi vào văn phòng, cô ta vẫn né tránh sau lưng Tăng Khả, không dám nhìn thẳng Triệu Ngọc.

“Anh đến rồi, thật tốt quá! Chân anh thế nào rồi? Không có gì đáng ngại chứ?” Sau khi quan tâm hỏi han vài câu xong, Tăng Khả vội giới thiệu Trương Bồi Bồi với mọi người.

Bởi vì đội Cao Phát Tài từng tham gia vào công tác pháp y của vụ án thi thể nữ không đầu nên ngay cả Thôi Lệ Châu cũng biết vị nữ bác sĩ pháp y xinh đẹp này, hầu như không có ai xa lạ cả.

“Thiết bị đang được vận chuyển đến đây.” Trương Bồi Bồi nói. “Có điều, vừa rồi tôi đã cùng Tăng Khả xem xét tình hình bộ phận pháp y của Bắc Thiên, hoàn toàn tuân thủ các tiêu chuẩn mà chúng tôi yêu cầu. Vì thế, đợi người của tôi đến đây, chúng tôi sẽ khám nghiệm lại hiện trường và lấy lại mẫu...”

Sau đó, Trương Bồi Bồi nói một loạt thuật ngữ chuyên ngành, Triệu Ngọc nghe không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu liên tiếp theo phép lịch sự.

“Tổ trưởng!” Sau khi Trương Bồi Bồi nói xong, Miêu Anh lại bắt đầu tóm tắt lại tình hình điều tra trước mắt của bọn họ cho Triệu Ngọc nghe. “Bởi vì thời gian đã quá lâu nên chúng ta không thể điều tra hết những hành động của Lang Hướng Dương và Hàn Khoan một năm đó được. Nhưng mà căn cứ vào lời nói của em trai Lang Hướng Dương thì lúc trước, tuy rằng Lang Hướng Dương và Hàn Khoan chỉ làm việc cùng nhau khoảng nửa năm, nhưng mà những nơi đã đi qua thì thực sự không ít.”

“Công ty bọn họ kinh doanh trang thiết bị dạy học, những thứ chuyên dùng trong phòng học như bảng đen, máy chiếu, loa, v.v... Mặc dù cũng có bộ phận chịu trách nhiệm bảo hành, nhưng hầu hết đều là mới lắp đặt. Vì thế, tuy chỉ khoảng nửa năm nhưng những nơi bọn họ đã đến thực sự rất nhiều, hiếm khi lặp lại.”



“Trong ấn tượng của Lang Hướng Tiền, ngoại trừ khu Bắc Thiên ra, thậm chí còn cả khu Đồng Giang và Bách Vân nữa, phạm vi vô cùng rộng!”



“Không may là bởi vì công ty cải tổ nhiều lần nên những hóa đơn, chứng từ một năm đó gần như không thể tìm thấy, vì vậy không thể biết Lang Hướng Dương và Hàn Khoan lúc đó cụ thể đã đi những đâu, cũng không có cách nào biết được!”



Nghe Miêu Anh báo cáo, Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, ghi nhớ những chi tiết này trong đầu.



“Ngoài ra, qua sự phối hợp của cảnh sát Bắc Thiên, ngoại trừ cụ bà hơn sáu mươi tuổi ra, chúng ta gần như đã điều tra hết những người còn lại, phần lớn những người bị hại khi còn sống đều có hiềm nghi đã từng bắt nạt, ức hiếp người khác!” Miêu Anh lại nói tiếp. “Nhưng mà, trừ kẻ bắt nạt học đường Lôi Đình thực sự có người chứng kiến ra, thì những người khác đều chỉ giới hạn trong dạng hiềm nghi mà thôi?”



“Cụ bà?” Triệu Ngọc lặp lại.



“Cụ bà trở mặt với con cái, nhiều năm đã không qua lại với nhau.” Miêu Anh nói. “Chỉ nghe những người hàng xóm nói rằng tính tình cụ bà rất quái lạ, không dễ chung sống. Nhưng... bọn em vẫn không hiểu một cụ bà hơn sáu mươi tuổi lại có thể bắt nạt, ức hiếp ai...”



“Có thể vì... cụ bà này không cẩn thận nhìn thấy được hung thủ?” Thôi Lệ Châu hoài nghi, nói xen vào. “Nên mới bị giết người diệt khẩu?”



“Tóm lại, vụ án ác ma diễn ra trong thời gian ngắn, số lượng vụ án lại nhiều, khác hoàn toàn với những vụ án giết người hàng loạt bình thường khác!” Miêu Anh vẫn không để ý tới Thôi Lệ Châu, tiếp tục nói. “Gây án dễ dàng nhưng mục tiêu lại khó! Ở trong khoảng thời gian ngắn như thế, thời gian để hung thủ tìm kiếm mục tiêu cũng không nhiều! Bọn em đã đặt ra rất nhiều khả năng nhưng vẫn không thể nào đoán được, làm thế nào mà hung thủ lại có thể tìm kiếm được mục tiêu nhanh đến vậy?”



Đúng vậy!



Trước đó, Triệu Ngọc cũng từng hoài nghi như thế. Lấy vụ án thi thể nữ không đầu làm ví dụ, ngay cả Lý Phi năm đó cũng mất khoảng một năm mới tìm được mục tiêu thích hợp để ra tay. Nhưng hung thủ trong vụ án ác ma thì làm sao có thể ra tay được với chín người chỉ trong vòng nửa năm được chứ? Gã có thể đảm bảo cả chín người này đều có hành vi bắt nạt, ức hiếp người khác sao?



Bọn chúng cũng đâu thể hỏi từng người đấy chứ? Đi tới từng nơi mà hỏi thăm xung quanh, này, anh à, chị à, gần đây có người nào hay ức hiếp, bắt nạt người khác không? Tôi làm thịt hắn nhé?



Ừm... Chính bởi vì nguyên nhân như thế, Miêu Anh mới lo lắng rằng kẻ đứng đằng sau vụ án ác ma là một tổ chức thần bí? Chỉ khi làm việc theo đội thì vụ án này mới có vẻ hợp lý!



Nhưng mà.... thực sự có tổ chức ác ma không?



“Sếp, chị Miêu, tôi đã tìm được bác sĩ ở phòng khám đã khám bệnh cho Lang Hướng Dương năm đó rồi!” Nhiễm Đào nói từ phía xa. “Bởi vì Lang Hướng Dương chết ở bệnh viện nên người này nhớ rất rõ ràng, lúc trước là vợ Lang Hướng Dương đưa ông ta tới phòng khám. Bác sĩ thấy tình trạng của Lang Hướng Dương không tốt nên đã đề nghị ông ta tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận hơn.”



“Nhưng mà ngày hôm đó, Lang Hướng Dương có việc quan trọng cần phải làm nên chỉ muốn truyền dịch qua loa rồi đi ngay! Ai ngờ, cả một tuần sau cũng không thấy ông ta quay lại, rồi bác sĩ kia lại nghe thấy tin Lang Hướng Dương đã bất hạnh qua đời!”



“Nếu là như vậy thì ít nhất, vụ án ác ma cuối cùng không có liên quan gì đến Lang Hướng Dương?” Miêu Anh đoán.



Lúc Miêu Anh nói chuyện, ánh nắng ban mai mờ mờ đã xuất hiện phía chân trời, đúng lúc chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Miêu Anh.



Mặt trời mọc rồi!



Triệu Ngọc chợt nhớ tới quẻ “Càn Cấn” hôm nay.



Nếu muốn phá án thì phải nắm chắc thời gian!



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội búng tay, nói với Miêu Anh. “Đúng rồi, anh chạy từ xa tới đây như vậy rồi, cứ để cho anh xem bộ đồ ác ma trước đã!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom