• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • chap-884

Chương 884: Tên đạo tặc giảo hoạt




79872.png

79872_2.png
Trước đó, Triệu Ngọc đã sử dụng hai cái máy theo dõi tàng hình lên xe bồn. Cho nên vừa rồi lúc Khương Khoa chạy trốn, hắn không còn đạo cụ theo dõi nào dùng được.



Lúc này, vườn rau bé nhỏ, gần như có thể nhìn bao quát, nhưng hắn vẫn không thấy bóng dáng Khương Khoa đâu.



Ủa?



Tên này... thật đúng là xuất quỷ nhập thần, gian trá xảo quyệt, làm sao mới chớp mắt đã không thấy đâu nữa? Chẳng lẽ... hắn ta đã ngụy trang rồi sao?



Không được, để tìm thấy Khương Khoa, đương nhiên Triệu Ngọc không do dự nữa. Hắn vội vàng mở giao diện hệ thống đạo cụ, định sử dụng máy truy tìm tàng hình. Sau đó lợi3dụng mùi mà Khương Khoa lưu lại để tìm ra hắn ta.



Ai ngờ, ngay lúc kiểm tra giao diện đạo cụ thì hắn chợt nhìn thấy một đạo cụ mới đã nhận được lúc trước. Đạo cụ đó gọi là máy nhận biết dấu chân, có thể dùng để phân biệt, so sánh và theo dõi dấu chân.



Đạo cụ này không tệ, xung quanh đây đều là đất vườn rau ẩm ướt mềm xốp, một người chạy trên vườn rau thì không thể nào không để lại dấu chân được, cho nên...



Triệu Ngọc không hề do dự mà sử dụng nó, nhanh chóng phát hiện ra một dấu chân mới trên vườn rau. Ai ngờ, dấu chân kia chỉ lưu lại trên vườn rau2mười mấy bước, sau đó trực tiếp chui vào trong bụi mía phía bên phải vườn rau.



Mẹ nó!



Tên Khương Khoa này thật đúng là quá gian xảo, hắn ta biết cây mía có thể che đậy dấu vết nên đã chui vào đó mà chạy trốn...



Ừm... nhưng mà...



Triệu Ngọc buồn bực, vất vả mới lắm mới sử dụng máy bay nhưng tên kia lại chui vào bụi mía, chẳng lẽ...



Ban đầu, Triệu Ngọc không phải không nghĩ tới việc bay lên trời để nhìn bao quát nhưng mà trời bây giờ vẫn còn sáng, bay lên chỗ cao thì tất nhiên hắn sẽ bị bại lộ trước mặt người khác. Mặc dù camera không quay tới được nhưng bị người khác nhìn thấy cũng1không nên.



Trên giao diện đạo cụ của hắn trái lại có một chiếc áo tàng hình có thể kéo dài một phút. Nếu như mặc áo tàng hình vào, bay lên trời cao thì gần như đã có thể giải quyết vấn đề này rồi!



Nhưng mà Triệu Ngọc thật sự không nỡ, áo tàng hình này quý giá hơn máy bay, là vũ khí lợi hại để bảo vệ tính mạng hoặc khống chế kẻ địch trong giờ phút quan trọng. Nếu như sử dụng bây giờ thì thật sự quá xa xỉ...



Cho nên...



Triệu Ngọc quan sát bụi mía một lúc, lập tức bấm bụng, trong lòng lẩm bẩm: “Đậu xanh rau má, vì bắt Khương Khoa, ông đây phải liều mạng vậy...”



Vì vậy,1hắn trượt giày patin vào bụi mía.



Cây mía sinh trưởng khá dày, sau khi Triệu Ngọc bay vào, ngay lập tức đã tiếp xúc “thân mật” với đám mía. Soạt soạt soạt... vù vù vù...



Bị đâm đến mức chết lặng, Triệu Ngọc dứt khoát lấy thân xông lên, khoa tay múa chân làm tư thế siêu nhân. Sau đó vượt mọi chông gai mà cố gắng tiến về phía trước, cuối cùng, mười mấy giây sau, hắn đã vọt ra khỏi bụi mía.



Bên ngoài bụi mía là một bụi cỏ dại, máy nhận biết dấu chân của Triệu Ngọc đã phong tỏa dấu chân Khương Khoa. Hắn có thể nhìn thấy rõ Khương Khoa đã đi vào bụi cỏ hoang.



Cỏ dại cao bằng người,1cơ bản không thể thấy rõ tình hình bên trong.



Vậy... được rồi...



Triệu Ngọc rút ra một cây mía ngọt nhỏ bị cắm vào bên trong cổ áo, sau đó lại đi thành hình hồ lô mà xuyên qua bụi cỏ dại.



Ai ngờ, bên ngoài bụi cỏ dại lại là một đường nhỏ bằng bê tông, sau khi đi lên đường thì dấu chân của Khương Khoa đột nhiên nhạt đi, có chỗ đã không còn dấu vết.



Nhưng mà... đến lúc này, Triệu Ngọc cũng không cần phải tìm nữa, bởi vì hắn đã nhìn thấy Khương Khoa đang đi dọc theo con đường bê tông này để đến khu vực giống như nhà xưởng!



Có thể do rất tự tin nên Khương Khoa cũng không kinh hoảng chạy trốn mà đi vô cùng vững vàng, còn không quên sửa sang lại quần áo...



Hừ...



Khương Khoa, lần này, để tôi xem ông chạy kiểu gì?



Thừa dịp máy bay còn chưa biến mất, Triệu Ngọc vội vàng cất cánh tay, đi giày patin mà bay tới chỗ hắn ta.



Tính cảnh giác của Khương Khoa rất cao, hắn ta vừa thận trọng bước nhanh vừa đề phòng quan sát kĩ bốn phía. Cho nên khi Triệu Ngọc vừa xuất hiện, hắn ta lập tức nhìn thấy.



Rất rõ ràng, hắn ta chấn động bởi dáng vẻ của Triệu Ngọc hiện giờ, chân đi giày patin, trong tay còn cầm một cây mía ngọt, hơn nữa tốc độ còn nhanh lạ thường.



Con bà nó!



Đột nhiên, có thể là Khương Khoa nhận ra Triệu Ngọc nên hắn ta giật mình hoảng sợ, lập tức xoay người chạy...



“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”



Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc anh dũng đuổi bắt kẻ địch thì điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên. Lấy ra nhìn một cái, thì ra là cậu cảnh sát Tiểu Vương gọi tới. Không cần hỏi, đương nhiên là cậu ta muốn hỏi thăm tình hình của Triệu Ngọc.



Nhưng mà... Triệu Ngọc đang quyết đấu với Khương Khoa, hơn nữa máy bay của mình không còn nhiều thời gian nữa cho nên hắn không thể nghe điện thoại được, nhưng cũng không tắt đi.



“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”



Thế nên, dưới nhạc chuông của điện thoại di động, Triệu Ngọc đã đuổi kịp sau lưng Khương Khoa chỉ trong nháy mắt, chuẩn bị bắt đầu một trận chiến kịch liệt với hắn ta.



Ai ngờ, ngay lúc hắn sắp ra tay thì tên Khương Khoa kia bỗng dừng lại, sau đó xoay người vái lạy Triệu Ngọc: “Phục rồi, phục rồi... phù phù... Được rồi, tôi không chạy nữa đâu, đây...”



Vừa nói, hắn ta vừa giơ hai tay lên trước người, làm ra động tác đợi bị còng tay...



“Thế này...” Triệu Ngọc vốn dĩ đang định chơi bạt mạng thì đột nhiên Khương Khoa lại đầu hàng, làm rối kế hoạch của hắn, khiến hắn hơi giật mình.



“Phù... phù...” Khương Khoa thở hổn hển, ủ rũ nói với Triệu Ngọc: “Yên tâm đi, tôi là người đấu trí lực, không phải là người đấu sức đâu! Phù phù... Nếu đã không chạy thoát thì chi bằng giữ thể diện một chút.”



“Phù phù... nhưng mà... nói đến chuyện này mới nhớ, người anh em, rốt cuộc anh là người gì vậy?” Khương Khoa thở hổn hển chỉ vào Triệu Ngọc, sau đó nghiêm mặt thở dài nói: “Thì ra là giày trượt patin và cây mía ngọt. Mẹ nó... ban nãy tôi còn cho rằng đã gặp phải Na Tra đấy! Người anh em... anh trâu bò quá, tôi phục rồi, phục rồi...”



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc âm thầm chậc lưỡi, vốn dĩ mình không có còng tay, vậy thì phải làm sao đây?



“Này!” Khương Khoa nhe răng nhếch miệng mà nói: “Người anh em, anh còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Chẳng lẽ, anh... không phải cảnh sát à? Trước kia tôi đã đắc tội anh, hay là anh có ý kiến gì...”



“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”



Ai ngờ, ngay thời khắc mấu chốt như vậy, điện thoại di động vừa mới ngừng của Triệu Ngọc lại chợt vang lên. Mà lần này chính là Thôi Lệ Châu gọi tới, đương nhiên cô ta đang lo lắng cho sự an nguy của Triệu Ngọc...



Hiển nhiên, Triệu Ngọc sẽ không nghe điện thoại, cho nên đã ấn ngón cái vào phím màu đỏ để tắt đi. Nào ngờ, hắn còn chưa nhấn xuống thì điện thoại di động lại “đùng” một tiếng, tia sáng lóe lên. Dưới ánh chớp điện, di động bất ngờ bị văng ra xa, rồi rơi lạch cạch xuống đất...



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom