• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-856

Chương 856: Ném đá dò đường




79149.png

79149_2.png
“Cô nhóc kia, không nên nói ẩu như thế!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Thứ chúng ta cần là chân tướng! Ông đây không thể phá vỡ danh hiệu thần thám của mình được!”



“Cho nên...” Miêu Anh trầm ngâm hỏi: “Anh nghi ngờ... thủ phạm trong vụ án Hàn Khoan chính là bản thân Hàn Khoan sao? Tất cả mọi chuyện đều do một tay ông ta bày ra, đồng thời còn diễn kịch cho chúng ta xem sao?”



“Chờ một chút...” Thôi Lệ Châu ngắt lời Miêu Anh, hỏi Triệu Ngọc: “Sếp ơi, vừa rồi anh không nghe thấy nhân viên kỹ thuật nói gì à? Đoạn ghi âm không có vấn đề gì mà? Ghi âm không có vấn đề gì, tức là Hàn Khoan là vô tội! Vậy anh còn do dự chuyện gì nữa...”



“Ai nói ghi âm không có vấn đề gì?”3Miêu Anh không chút khách sáo ngắt lời Thôi Lệ Châu, sau đó cất bước đi tới trước màn hình lớn, chỉ vào lời khai trên màn hình và nói: “Mọi người nhìn kĩ đi, phần lời khai này có trăm nghìn chỗ hở! Nếu như không có phần lời khai này, có lẽ tôi sẽ còn cho rằng Hàn Khoan là vô tội. Nhưng sau khi có phần lời khai này, tôi lại cho rằng hung thủ chắc chắn là ông ta!”



“Ồ? Ừm...” Tăng Khả liếc nhìn Ngô Tú Mẫn một cái, lời nói của Miêu Anh gần như không khác gì Triệu Ngọc ban nãy, sau khi nghe được lời khai lần đầu tiên, Triệu Ngọc đã lập tức phản ứng như vậy.



“Đúng là... Anh hùng sở kiến lược đồng*!” Triệu Ngọc cười khẽ, đi đến trước mặt Miêu Anh hỏi: “Miêu Miêu...1Nếu đã như thế thì em thử nói xem em thấy đáng ngờ ở chỗ nào?”



* Anh hùng sở kiến lược đồng: Những gì anh hùng thấy là giống nhau.



“Chiều dài!” Miêu Anh dường như không chút nghĩ ngợi đã chỉ vào lời khai, nói: “Mọi người suy nghĩ thử xem, nếu như Trương Tỉnh Như thật sự đã tự sát để diễn một vụ án giết người khó giải, vậy thì nếu cô ta để lộ đáp án, hẳn là ít nhất sẽ nói rõ ràng tất cả chi tiết đúng không?”



“Thế nhưng... Đoạn lời khai này thì sao? Đầu voi đuôi chuột, ngắn đến mức mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không phù hợp với một đoạn lời khai bình thường cần có.” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Nếu như Trương Tỉnh Như là một người hâm mộ cuồng nhiệt tiểu thuyết trinh9thám thì khẳng định là cô ta biết nên khai như thế nào mới hiệu quả, càng có thể giúp người chồng vô tội của mình được giải oan!”



“Nhưng mà, mọi người đọc phần lời khai này xem...” Cô lại chỉ vào màn hình lớn một lần nữa và nói: “Thời gian, nhân vật, địa điểm, tất cả ba yếu tố lớn đều không khai báo rõ ràng! Nghĩ kĩ xem, cô ta chỉ đơn giản là qua loa thừa nhận tội danh của mình, những cái khác đều không khai báo, thậm chí ngay cả việc rốt cuộc mình đã phạm vào tội gì cũng không nói, như vậy mà còn gọi là không có vấn đề sao?”



“Cho nên...” Miêu Anh tiến lên đập màn hình lớn một cái và nói: “Chính phần lời khai này khiến tôi có lý do để nghi ngờ3Hàn Khoan mới là hung thủ thực sự của vụ án! Nguồn gốc của phần lời khai này có thể còn giấu bí ẩn nào đó!”



“Nếu như là Hàn Khoan...” Nhiễm Đào nói: “Tên này giấu giếm cũng sâu thật đấy! Ngay từ đầu, tôi không hề nghi ngờ ông ta một chút nào!”



“Hoàn toàn chính xác!” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi từng làm giám định tâm lý cho ông ta, mặc dù vợ chết nhưng trạng thái tâm lý của ông ta rất ổn định! Nhưng bây giờ nghĩ lại... Trạng thái tâm lý ổn định ngược lại sẽ khiến người ta sinh nghi!”



“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Một tác giả viết tiểu thuyết trinh thám lâu năm, nếu như tâm lý không có vấn đề thì chẳng khác gì một chuyện cười cả! Lại thêm việc vợ ông ta vừa chết, hơn nữa3còn nằm trong vũng máu của vợ ông ta, còn oan uổng khi bị coi thành hung thủ giết người, nếu như ông ta vô tội thì tâm lý phải cực kỳ kích động mới đúng, làm sao có thể duy trì ổn định như vậy được?”



“Woa...” Nhiễm Đào nhìn màn hình lớn, vò đầu nói: “Nếu đúng là như vậy thì tên Hàn Khoan này thật sự rất có vấn đề! Nhưng mà...”



“Nhưng mà...” Triệu Ngọc nói ra lời Nhiễm Đào muốn nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta không thể ngăn cản ông ta được nữa! Có phần lời khai này, dù cho lời khai mơ hồ không rõ, trăm nghìn chỗ hở, nhưng chỉ cần nó thực sự có hiệu quả thì lập tức có thể khiến Hàn Khoan chiếm được ưu thế tuyệt đối trên tòa án!”



“Cho nên... Dựa theo trình tự bình thường mà nói, dù cảnh sát giao Hàn Khoan cho Viện Kiểm sát, Viện Kiểm sát cũng sẽ không thật sự khởi tố! Dù cho Viện Kiểm sát chịu khởi tố, toà án cũng sẽ không phán Hàn Khoan có tội!”



“Đúng!” Miêu Anh nói: “Tình huống như vậy xảy ra nhiều lắm, để tránh lãng phí tài nguyên quốc gia, bình thường đều là từ cơ quan cảnh sát trực tiếp thả người!”



“Hả!?” Thôi Lệ Châu không phục, nói: “Làm sao mà tôi lại không thể gặp được chuyện tốt như vậy chứ? Tôi... Tôi không hiểu, nếu là, nếu là Hàn Khoan thực sự giết vợ thì sao? Ông ta cũng không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”



“Cho nên mới nói, đây chính là điểm cao minh nhất của Hàn Khoan!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Ông ta đã sớm sắp xếp tất cả trình tự một cách ổn thỏa rồi! Chúng ta đã khinh địch, trúng mưu của ông ta rồi!”



“Chờ đã... Nếu như... Nếu như chúng ta có thể tìm được chứng cứ mới thì sao?” Tăng Khả nói: “Sẽ thế nào nếu như chúng ta có thể chứng minh được là Hàn Khoan lừa Trương Tỉnh Như ghi âm phần lời khai này?”



“Vậy... cái két sắt kia thì phải giải thích như thế nào đây?” Ngô Tú Mẫn nói: “Lừa Trương Tỉnh Như tự mình ghi âm lại, sau đó đặt ở trong két sắt, chẳng lẽ Trương Tỉnh Như không hề phát hiện ra sao?”



“Có thể làm được... Thử nghĩ xem...” Tăng Khả giơ hai tay lên nói: “Hàn Khoan là một tác giả, ông ta hoàn toàn có thể viết một đoạn kịch bản trong tiểu thuyết, sau đó lấy cớ cần hỗ trợ để Trương Tỉnh Như ghi âm giúp ông ta.”



“Còn về két sắt ngân hàng thì càng dễ làm, đừng quên bút ghi âm bị khâu bên trong ruột túi xách, rất có thể Trương Tỉnh Như không phát hiện ra.”



“Sau đó, Hàn Khoan có thể sử dụng lý do tặng quà cho lãnh đạo để làm thủ tục mở két sắt! Hàn Khoan có thể nói rằng ông ta muốn tặng quà cho nhà xuất bản nhưng lãnh đạo không ở, cho nên lãnh đạo bảo ông ta mở một cái két sắt rồi để đồ vào trong...”



“Thế nhưng sau khi đến cửa ngân hàng, Hàn Khoan lại lấy cớ không mang thẻ căn cước, bảo Trương Tỉnh Như đi vào mở két sao?” Tăng Khả phỏng đoán: “Cho nên, Trương Tỉnh Như trong camera ngân hàng mới lộ vẻ mất kiên nhẫn như vậy!”



“Hả? Thấy mọi người nói vậy mới biết... đúng là có lý lắm!” Nhiễm Đào vò đầu: “Nếu thật sự là như vậy thì tên Hàn Khoan này cũng quá xấu xa nhỉ? Vì giết vợ mà phải tốn bao công sức đến vậy!”



“Tôi cũng càng ngày càng tin...” Thôi Lệ Châu trừng mắt nói: “Hàn Khoan chính là hung thủ! Hừ, ngay cả người vợ chung chăn chung gối suốt hai mươi năm mà cũng giết, thật ghê tởm! Chúng ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của ông ta mới được!”



“Thế nhưng... Có lời khai ở đây... Chúng ta không thể ngăn cản được...” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu.



“Triệu Ngọc...” Lúc này, mắt Miêu Anh chợt sáng lên, cô bỗng nhiên kéo Triệu Ngọc sang một bên, nhỏ giọng nói: “Anh còn nhớ rõ Lưu Bằng Phi của Tần Sơn không? Chúng ta có thể ‘y dạng họa hồ lô*’, chọc Hàn Khoan ba sào, xem ông ta có ‘trái táo’ nào hay không?”



* Y dạng họa hồ lô: theo cùng một kiểu (ý nói là mô phỏng, bắt chước).



“Việc này...” Triệu Ngọc nhíu mày, sắc mặt khó coi.



Ai ngờ, lời của Miêu Anh vẫn bị thành viên trong tổ nghe được, Tăng Khả lập tức kinh ngạc mà che miệng, bất ngờ nhớ tới vụ án trên đảo biệt lập Vĩnh Tiến kia. Lúc ấy, vào thời điểm quyết định gài bẫy Đậu Tự Lực, Triệu Ngọc cũng từng nói mấy lời đánh rụng táo như thế, giọng điệu khi ấy so với Miêu Anh hiện tại đúng là giống nhau như đúc.



Wow... Tăng Khả âm thầm thở dài, câu châm ngôn kia đúng thật: Không phải người một nhà nhưng đi cùng một cửa!?



“Không được!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại vỗ vỗ bả vai Miêu Anh, lắc đầu nói: “Miêu Miêu... Giờ không giống lúc trước đâu! Nếu như Hàn Khoan thực sự là hung thủ thì dù chúng ta lừa ông ta kiểu gì cũng đều vô dụng thôi! Hàn Khoan là một người cực kỳ bình tĩnh, ông ta đã dự liệu đến tất cả khả năng, cho nên chỉ cần ông ta không rối loạn thì chúng ta căn bản không thể làm gì được ông ta cả!”



“Còn nữa...” Triệu Ngọc nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Cho dù thật sự phải lừa ông ta thì hiện tại vẫn chưa đến thời cơ. Chuyện lời khai tạm để sang một bên chưa nói, ít nhất thì chúng ta cũng phải biết được lý do Hàn Khoan giết vợ đã chứ? Nếu như ngay cả động cơ cũng không rõ ràng thì làm thế nào được?”



“Mặt khác...” Triệu Ngọc giả vờ giả vịt mà vỗ ngực nói: “Triệu Ngọc này đã cải tà quy chính rồi, em không biết à? Hiện giờ, anh là một người chính trực, sao có thể làm chuyện xấu xa bẩn thỉu như vậy được...”



“Mẹ nó, anh cải tà quy chính?” Miêu Anh gõ Triệu Ngọc một cái “Đại Lực Kim Cương Chỉ”, lạnh lùng nói: “Nếu như anh có thể cải tà quy chính thì chắc hẳn heo mẹ cũng có thể làm phi hành gia rồi!”



“Ừm... Sếp...” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu cũng nghe được lời bọn họ nói chuyện, cô ta tranh thủ thời gian tiến đến trước mặt hai người, vò đầu nói với Triệu Ngọc: “Sếp ơi... Tôi có một biện pháp, không biết có được hay không?”



“Ồ? Biện pháp gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.



“Trong kinh nghiệm trộm cắp của chúng tôi có câu châm ngôn, gọi là ném đá dò đường...” Thôi Lệ Châu nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta có thể tìm tảng đá thăm dò Hàn Khoan trước, sau đó lại bàn đối sách sau!”



“Ồ?” Triệu Ngọc chợt nhướng lông mày lên, cảm thấy Thôi Lệ Châu thực sự đã cung cấp cho hắn một mạch suy nghĩ mới.



“Vậy thì...” Dường như Miêu Anh cũng cảm thấy hứng thú, vội hỏi: “Vậy thì... ai là tảng đá kia chứ?”



“Việc này còn phải hỏi nữa sao?” Thôi Lệ Châu gian trá cười một tiếng: “À! Mọi người không cảm thấy là... để gã đi là thích hợp nhất sao?”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom