• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-846

Chương 846: Vụ mưu sát tiếp theo




78794.png

78794_2.png
“Tổ trưởng, thật ra...” Tăng Khả nhìn màn hình máy tính và nói: “Có lẽ có lỗ hổng cũng không phải chuyện xấu đâu! Xung quanh thành phố Hoàng Kim có tổng cộng ba con sông, nếu quả thật là giết người ngoài trời thì dù có muốn thu nhỏ phạm vi tìm kiếm cũng không thể nào làm được! Nhưng nếu như là bể bơi thì ít ra chúng ta còn có thể thu nhỏ được phạm vi!”



“Vậy…” Miêu Anh nói: “Cậu có biện pháp tìm ra không?”



“Có cách! Em phải bàn bạc với Cục Quy hoạch và Cục Xây dựng để xem bản vẽ địa hình đã!” Tăng Khả hỏi ngược lại Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, Hàn Khoan có nói là bên trong hay bên ngoài bể bơi không?”



“Không.” Ngô Tú Mẫn trả lời: “Tôi không hỏi chi tiết đến vậy! Hay3là tôi đi hỏi lại xem.”



“Bên trong và bên ngoài nhất định là có khác nhau đó!” Tăng Khả vò đầu nói: “Bên ngoài thì có thể tra được, nhưng bên trong thì phiền lắm...”



“Cũng phải!” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Nếu như chết ở bên trong thì nhà tắm có tính không? Nhà tắm bỏ hoang cũng có thể có người bị chết đuối mà! Hơn nữa còn thích hợp để hung thủ ra tay hơn đấy!”



“Lúc trước, không phải mọi người đã nói rằng hiện trường vụ án bị điện giật chết ở khu Tường Hòa có điểm khác biệt với tiểu thuyết hay sao? Bởi vì hung thủ không tìm thấy hiện trường hoàn toàn phù hợp với tình tiết cho nên mới đành chấp nhận sử dụng nó hay sao?”



“Nếu chết ở nhà tắm...” Tăng Khả khó xử nói: “Vậy1thì khó nhằn rồi! Chỉ có thể nhờ đồn cảnh sát lo liệu mà thôi!”



“Bất kể là thế nào đi nữa...” Triệu Ngọc đưa ra quyết định: “Vẫn nên đi tìm bể bơi! Ít nhất thì dựa theo tình tiết của tiểu thuyết, hung thủ tạm thời sẽ chưa giết người vội, chúng ta vẫn còn thời gian!”



“Nói về giết người!” Miêu Anh nói: “Hình như còn có một chuyện, chúng ta cũng có thể thử mà!”



“Ý em là... người bị hại tiếp theo sao?” Triệu Ngọc hỏi.



“Đúng!” Miêu Anh gật đầu: “Bốn người bị hại trước mắt đều nảy sinh mâu thuẫn với Tạ Đồng Quốc hồi ở công ty môi giới! Vậy nên... Mục tiêu lần này hẳn là cũng chạy không thoát khỏi bốn chữ ‘mua phòng bán nhà’ này!”



“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu: “Anh sẽ bảo Nhiễm Đào đi điều tra9kĩ xem còn có ai xảy ra mâu thuẫn với Tạ Đồng Quốc nữa hay không!”



“Chà chà! Mười một người!” Thôi Lệ Châu cắn môi nói: “Tôi tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, hình như vẫn chưa gom nổi mười một kẻ không đội trời chung đâu! Gã chỉ là một nhân viên môi giới, sao lại có nhiều thù sâu hơn cả tôi như thế được nhỉ!”



“Sai!” Triệu Ngọc nói: “Đừng chỉ nhìn tính chất nguy hiểm của nghề mà cô làm, ít ra cô còn thông thạo, còn Tạ Đồng Quốc thì không! Gã không kiếm được đồng nào, vì cuộc sống mà đau khổ giãy giụa, mấy chuyện bất công xảy ra với gã sẽ khiến gã sinh ra phẫn nộ càng lúc càng nghiêm trọng hơn cả người bình thường!”



“Trong tâm lý học, đây gọi là tâm lý bức3bách tiêu cực!” Ngô Tú Mẫn nói: “Nguyên nhân hình thành vô cùng phức tạp, xuất thân thấp hèn, nghèo rớt mồng tơi, cùng đường bí lối cũng đều liên quan! Tạ Đồng Quốc rõ ràng có đặc điểm của bệnh tâm lý này, gã đã biến sự uất ức của mình thành oán hận, sau vô số lần bị đè nén liền bộc phát ra!”



“Ở nước ngoài, trong số những người có tâm lý này, hơn sáu mươi phần trăm đều phạm tội, hơn nữa đều là tội nặng cả!” Ngô Tú Mẫn nói: “Lúc tôi đến trường, thầy của tôi từng nói, thật ra, về sự hình thành loại khuynh hướng tâm lý này đa số đều xuất phát từ năng lực xã giao kém, người bệnh không thể giao tiếp với người khác, nên không thể giải tỏa áp lực một cách3hiệu quả được, cuối cùng tinh thần mới suy sụp, trở nên cực đoan!”



“Thật là lợi hại.” Thôi Lệ Châu lè lưỡi với Triệu Ngọc, tỏ vẻ mình nghe mà hoàn toàn không hiểu gì hết.



“Được.” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi cho Nhiễm Đào! Mọi người cũng phân công nhau hành động đi! Chỉ mong ngày mai có thể thuận lợi bắt được Tạ Đồng Quốc về quy án!”



Sau khi dứt lời, mọi người liền bắt tay vào làm việc của mình, gọi điện thoại nói chuyện với Nhiễm Đào xong, Triệu Ngọc nhân cơ hội bốc quẻ mới nhất của mình.



Giờ phút này đã là hơn hai giờ sáng, để có được gợi ý của ngày mới, hắn đương nhiên không thể bỏ qua kỳ ngộ của hệ thống.



Không ngờ, sau khi bốc quẻ, hắn lại nhíu mày, không ngờ hắn lại bốc được quẻ Cấn Khảm giống y như ngày hôm qua.



Hử?



Có vẻ bất thường...



Nhớ lại lúc còn ở đảo Vĩnh Tiến, hệ thống liên tục mở ra quẻ Ly, chẳng lẽ... Lúc này, hệ thống lại bắt đầu lặp lại với quẻ Khảm?



Ngày hôm qua thì còn có thể miễn cưỡng xem như là Thôi Lệ Châu, vậy thì... hôm nay là ai đây? Quẻ Khảm này đại diện cho ai?



Sau khi bốc quẻ, Triệu Ngọc lại ghi thêm tư liệu lên bảng trắng, bởi vì thức quá khuya nên tư duy của hắn dường như bắt đầu trở nên chậm chạp, lúc này, hắn mới trở về giường trong ô ngăn cách để nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát.



Không ngờ, hắn vừa mới nằm xuống là lập tức đi vào mộng đẹp, nhưng lại liên tục gặp phải rất nhiều ác mộng kỳ dị cổ quái.



Trong giấc mơ, dường như hắn đang bước vào một thế giới đen sẫm kiểu Gothic vậy, ngoại trừ ba màu đen, xám và trắng ra thì hắn không nhìn thấy một màu sắc nào khác cả.



Ngay trong phong cách tối tăm này là tòa nhà cao tầng cũ kỹ, yêu quái đầy đường, thổ phỉ cướp bóc, tất cả đều xông ra, có kẻ giết người phóng hỏa, có kẻ còn ca hát nhảy múa.



Ây chà...



Không biết mơ màng bao lâu, Triệu Ngọc mới từ trong giấc mơ lộn xộn tỉnh lại, mắt nhập nhèm mà ngáp một cái.



Nhìn đồng hồ, lại là một ngày mới rồi!



Bức màn ngăn cách rất dày, không thể nhìn ra bên ngoài đang là trời sáng hay tối, nhưng Triệu Ngọc biết ngoài kia hẳn là trời vẫn còn tối.



Đèn của văn phòng sáng rực, khi mở cửa trở lại văn phòng, hắn không thấy Miêu Anh và Thôi Lệ Châu đâu, chỉ có Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả. Giờ phút này, Ngô Tú Mẫn đang đứng ở cửa nói gì đó với hai vị cục trưởng và cục phó của Cục Cảnh sát Hoàng Kim.



Không biết là sợ hãi hay thế nào, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, hai người kia liền vội vàng gật đầu chào rồi nhanh chóng đi ra ngoài.



“Tổ trưởng, cậu dậy rồi!” Ngô Tú Mẫn nhỏ giọng nói: “Bọn họ chỉ muốn hỏi xem sáng nay chúng ta ăn gì, còn đề cử cho chúng ta món đặc sản của thành phố Hoàng Kim là màn thầu áp chảo nữa!”



“Oáp...” Triệu Ngọc ngáp một cái, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.



“Tổ trưởng...” Sau khi nghe thấy tiếng của Triệu Ngọc, Tăng Khả lập tức đứng thẳng lưng bên bàn máy tính nói: “Tổ trưởng, sau khi điều tra cả đêm, em đã tìm được tổng cộng sáu chỗ có khả năng nhất!”



“Chỉ có điều, em cho rằng có một nơi có khả năng sẽ trở thành hiện trường giết người tiếp theo của Tạ Đồng Quốc! Đây…” Cậu ta chỉ vào màn hình máy tính rồi nói: “Chắc anh không ngờ được đâu, thì ra ở bên trong tòa nhà đang xây dở mà Hách Lý Lệ bị treo cổ vậy mà lại có một câu lạc bộ chưa xây xong, mà bên trong lại có một bể bơi lộ thiên nhỏ!”



Khi nói chuyện, Triệu Ngọc đã thấy bức ảnh chụp của bể bơi trên máy tính. Tuy rằng bể bơi chưa lát gạch nhưng dàn giáo chính gần như đã hoàn thành!



“Tổ trưởng, anh xem.” Tăng Khả chỉ vào ảnh chụp và nói: “Bể bơi thuộc kiểu lộ thiên, bên trong vừa có tuyết đọng vừa có băng, nếu tất cả băng tuyết đều hòa tan thì rất dễ dìm chết một người!”



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu tôi là Tạ Đồng Quốc thì tôi nhất định sẽ ưu tiên chọn chỗ này! Cho nên...”



“Lời của anh và phó tổ trưởng Miêu giống nhau y như đúc đấy!” Tăng Khả gật đầu nói: “Yên tâm, phó tổ trưởng Miêu và Thôi Lệ Châu đã chạy qua đó rồi!”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom