• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-842

Chương 842: Xác định mục tiêu




78790.png

78790_2.png
“Tôn Bồi Bân bị điện giật chết trên bản ghi chép hình như chưa từng có liên quan gì đến bất động sản!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nhưng.... nếu anh ta đã chết ở bên trong căn nhà thô của khu Tường Hòa, nói không chừng cũng có chút liên quan!”



“Em cũng không tìm ra người bị hại thứ tư tên Bùi Trí có liên quan gì tới nhân viên môi giới.” Miêu Anh lắc đầu: “Căn cứ vào tình hình kinh tế của anh ta, hẳn là cũng không mua nổi nhà!”



“Có lẽ... Tin tức của chúng ta còn chưa đủ hoàn chỉnh!” Triệu Ngọc nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu đã điều tra được gì rồi?”



“Nhân viên công ty môi giới có tính lưu động rất cao.” Tăng Khả nói: “Em đăng nhập vào3hệ thống của bọn họ nhưng chỉ tìm được một danh sách đơn giản, ngay cả ảnh chụp cũng không có!”



“Được, gửi danh sách cho tôi, để tôi xem thế nào!”



Chỉ một lúc sau, danh sách nhân viên đã được gửi đến di động của Triệu Ngọc, hắn và Miêu Anh cùng nhau tìm kiếm mục tiêu khả nghi trên danh sách.



Lúc này, Thôi Lệ Châu đi từ cửa vào văn phòng, vừa mới bước vào đã vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Sếp ơi, sao rồi? Tìm được kẻ tình nghi chưa? Là nhân viên nào của công ty môi giới thế?”



“Vẫn chưa thể xác định được.” Triệu Ngọc xua tay gọi cô ta qua: “Cô cũng qua đây xem trong danh sách nhân viên này có người nào khả nghi không?”



“Chuyện đó... Em...” Tăng Khả suy1nghĩ nói: “Hay là em tìm kiếm thông tin về những nhân viên này một lần nữa?”



“Cũng đúng, cậu chủ yếu xem xem mấy người này có quan hệ gì với Hàn Khoan hay không?” Triệu Ngọc xua tay ra hiệu.



Không ngờ, mọi người vừa mới bắt đầu bận rộn thì điện thoại của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên, hắn mở lên thì thấy là Nhiễm Đào gọi tới.



“Sếp, người quản lý của công ty môi giới đang ở bên cạnh tôi đây!” Nhiễm Đào nói: “Ông ta nói người được cầm chìa khóa nhà riêng của khu Tường Hòa chỉ có ba người, một người tên là Dương Bách, một người tên là Triệu Thụy Lan, người còn lại tên là Lưu Hiểu Thần, người tên Lưu Hiểu Thần chính là người đã phát hiện8ra thi thể!”



“Có thể loại trừ người đã phát hiện thi thể.” Miêu Anh nói: “Nếu anh ta là hung thủ thì anh ta sẽ không tự mình đến hiện trường đâu! Nhiễm Đào, hai người còn lại là nam hay là nữ?”



“Ừm... Đều là nữ!” Nhiễm Đào trả lời.



Cái gì?



Nữ?



Miêu Anh liếc mắt nhìn Triệu Ngọc một cái, trong mắt cả hai người đều lộ ra vẻ nghi ngờ. Bởi vì dựa vào phân tích của bọn họ thì hung thủ phải là một người đàn ông mới đúng.



“Chờ một chút…” Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng nói với Nhiễm Đào: “Đào, để quản lý nghe điện thoại!”



“Được rồi, tôi đã mở loa ngoài rồi!” Nhiễm Đào trả lời.



“Quản lý, tôi hỏi anh.” Triệu Ngọc hỏi dồn dập: “Khoảng một năm về9trước, có một khách hàng tên Hách Lý Lệ ký hợp đồng với công ty môi giới của các anh, muốn mua một căn nhà cũ. Nhưng mà sau khi ký hợp đồng xong thì cô ta lại không thực hiện hợp đồng mà đến nơi khác mua nhà vẫn còn đang xây dựng. Anh còn nhớ nhân viên môi giới lúc đó tên là gì không?”



“À... Chuyện này thì...” Quản lý do dự trả lời: “Tôi phải về công ty tra lại hồ sơ mới được! Nói thật với anh, tuy rằng công ty của chúng tôi không lớn nhưng mấy chuyện bùng đơn như thế này xảy ra nhiều lắm, không nói thì tôi cũng quên, có khi ngay cả nhân viên chúng tôi cũng không để bụng đâu!”



“Vậy thì tốt.” Miêu Anh ra lệnh:7“Các anh ngay lập tức trở về công ty tra hợp đồng đi, chúng ta phải nhanh chóng biết người kia là ai mới được!”



“Được được.” Quản lý không hiểu đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết liên tục đồng ý.



“Chờ một chút!” Triệu Ngọc chợt nhớ tới điều gì, vội hỏi: “Quản lý, anh cẩn thận nhớ lại xem, nhân viên trong công ty của anh có người nào đi xe xích lô không?”



“Cái gì? Xích lô?” Quản lý bất ngờ.



“Ừ... Chính là... Chính là loại xe chở khách ấy!” Triệu Ngọc nói: “Phần lớn đều là chạy bằng điện! Trong thành phố Hoàng Kim của các anh có nhiều lắm.”



“Chuyện này à?” Quản lý nói: “Chúng tôi có hơn một trăm nhân viên, làm sao tôi có thể biết được ai đạp xe xích lô đây? Ừm... Gì? Chờ đã... từ từ...” Không ngờ, lời nói còn chưa dứt thì quản lý kia chợt nhớ ra điều gì, vội nói: “Hình như tôi có nhớ mang máng, trước kia có người tên Tiểu Tạ... Hình như là có xe xích lô đấy! Lúc đó, tôi có nghe ai đó nói rằng cha mẹ của Tiểu Tạ bị bệnh, ban ngày cậu ta làm nhân viên môi giới, ban đêm đạp xích lô làm việc, ngày nào cũng rất cực khổ!”



“Hả?” Lúc này, Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhau, dường như phát hiện ra điều gì.



“Chỉ có điều... Tiểu Tạ đã không làm ở công ty chúng tôi nữa!” Quản lý nói: “Hình như là ông chủ thấy thành tích của cậu ta không tốt cho nên đã sa thải rồi.”



“Sa thải? Sa thải lúc nào vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi.



“Thời điểm tôi làm quản lý thì cậu ta đã không làm nữa!” Quản lý nghĩ nghĩ rồi nói: “Khoảng chừng nửa năm trước hay sao ấy?”



“Thế... Cậu ta bao nhiêu tuổi? Hình dáng bên ngoài, tên đầy đủ là gì?” Miêu Anh vội vàng hỏi: “Liệu cậu ta có khả năng lấy được chìa khóa của khu Tường Hòa không?”



“Chuyện này... Cậu ta là một người còn rất trẻ, ngoại hình vô cùng bình thường, không thể nói rõ cao thấp mập ốm gì, chỉ là một người bình thường mà thôi.” Quản lý trả lời: “Nhưng tên thật là gì thì tôi thật sự không nhớ! Chỉ có điều... Thằng bé kia thật sự không thích hợp làm nhân viên môi giới, sắc mặt của cậu ta luôn âm u, cứ như là ai nợ tiền của cậu ta ấy, cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta cười bao giờ.”



A...



Sau khi nghe được câu này của quản lý, mọi người không khỏi kinh ngạc thốt lên. Bởi vì quản lý miêu tả Tiểu Tạ gần như giống y đúc hồ sơ định hình tội phạm mà Ngô Tú Mẫn đã viết lúc trước!



Chẳng lẽ... người này chính là hung thủ giết người theo tiểu thuyết sao?!



“Hẳn là cậu ta không có chìa khóa của khu Tường Hòa đâu...” Quản lý vẫn tích cực trả lời câu hỏi, ông ta suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói: “Đúng rồi, mọi người đừng cúp điện thoại! Bây giờ tôi sẽ gọi cho lão Trương của phòng nhân sự, lão Trương vốn luôn minh mẫn, chắc là ông ta biết tình huống cụ thể đấy! Chờ một chút nhé!”



Nói xong, quản lý cầm điện thoại của mình và gọi cho lão Trương đó.



Sau khi thông qua giới thiệu ngắn gọn, quản lý đi thẳng vào vấn đề, hỏi lão Trương có biết gì về Tiểu Tạ không?



“Đương nhiên biết chứ!” Lão Trương trả lời thẳng thắn: “Tạ Đồng Quốc! Thằng bé kia chất phác, ăn nói vụng về, thành tích thật sự tệ, nửa năm trước đã bị ông chủ sa thải! Cho cậu ta một nghìn đồng trợ cấp, là tôi tự tay đưa cho cậu ta!”



Tạ Đồng Quốc...



Sau khi nghe thấy thế, Tăng Khả lập tức tra tìm tư liệu của người này trên máy tính.



“Lão Trương, Tiểu Tạ, cậu ta... có phải có một chiếc xích lô hay không?” Quản lý lại hỏi.



“Đúng!” Lão Trương trả lời: “Không thể tiết kiệm được đồng nào nên cậu ta đạp xích lô giúp đỡ gia đình. Thằng bé đó rất thật thà, chỉ tiếc là thật sự không phù hợp với công việc này!”



“Vậy... Anh cảm thấy rằng...” Quản lý lại hỏi: “Liệu cậu ta có thể cầm chìa khóa của khu Tường Hòa...”



Không ngờ, quản lý còn chưa hỏi xong, Tăng Khả bỗng nhiên đứng lên và nói với mọi người: “Em... Em nghĩ rằng không cần hỏi nữa đâu! Tên Tạ Đồng Quốc có hiềm nghi rất lớn! Mọi người xem.”



Hả?



Mọi người nghi hoặc, vội vàng đi tới trước màn hình máy tính của Tăng Khả, thấy điểm mà Tăng Khả chỉ chính là địa chỉ nhà Tạ Đồng Quốc.



“Phòng số 302, tòa nhà số hai, ô số một, khu Khang Nhạc Viên...” Miêu Anh chỉ liếc nhìn một cái đã thấy có vấn đề, ngay lập tức ngạc nhiên nói: “Đây... Đây không phải là khu nhà cha mẹ Hàn Khoan sao? Lại còn là cùng một tòa nhà, cùng một tầng, ôi trời ạ! Thì ra, bọn họ... Bọn họ là hàng xóm đối diện nhau đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom