• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-833

Chương 833: Bế tắc




78781.png

78781_2.png
Lúc nhìn rèm cửa sổ, Triệu Ngọc chợt mở tấm ảnh chụp cửa sổ ra so sánh, dường như phát hiện ra điều gì quan trọng.



Hừm...



Mọi người không biết Triệu Ngọc đang nghĩ tới điều gì, tất cả đều ngẩn ra nhìn cánh cửa, nín thở yên lặng chờ đợi.



Một lát sau, Triệu Ngọc vươn tay kéo rèm cửa sổ xuống, che kín cửa sổ. Ngay lập tức, rèm cửa sổ chắn hết ánh sáng mặt trời, khiến cả căn phòng trở nên âm u.



Chậc chậc...



Sau khi khép lại rèm cửa sổ, Triệu Ngọc chậc lưỡi, ngẩng đầu nhìn lại, hắn đã chú ý tới một chi tiết rằng bên trái rèm cửa sổ bị mất một cái móc, khiến rèm cửa sổ3lộ ra một góc. Ánh mặt trời xuyên qua chỗ đó chiếu vào trong phòng, vừa khéo rọi thành một hình tam giác nhỏ bất quy tắc xuống giường.



“Đây...” Triệu Ngọc chỉ vào chỗ hở trên rèm cửa sổ, quay sang Ba Thần và hỏi.



“Đúng! Đúng Đúng Đúng!” Ai ngờ, Ba Thần còn chưa kịp trả lời thì một cậu cảnh sát đứng bên cạnh nhanh nhảu gật đầu nói: “Thưa sếp, đêm hôm đó, chính vì đã nhìn thấy khe hở đó trên bức rèm nên tôi mới trèo lên bệ cửa sổ!”



“Ừm..!” Triệu Ngọc gật đầu, hỏi: “Cậu phát hiện trong phòng có người, nên mới quyết định phá cửa mà vào, đúng không?”



“Đúng vậy!” Cậu cảnh sát không chút do1dự trả lời: “Tuy rằng em không thấy rõ tình huống cụ thể, nhưng nhất định là có người nằm trên giường! Nhưng bọn em đập lâu như vậy mà bọn họ vẫn không có phản ứng gì, cho nên bọn em mới lo lắng rằng họ đã gặp phải chuyện gì không may!”



“À...” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng kéo ghế ra, sau đó giẫm vào bệ cửa sổ để trèo lên, đứng ở chỗ cao, tỉ mỉ quan sát móc trên rèm cửa sổ.



“Thế này...” Mọi người không hiểu tại sao Triệu Ngọc lại có hứng thú với rèm cửa sổ và móc rèm như vậy.



“Lão Hàn...” Triệu Ngọc quay đầu nhìn Hàn Khoan và hỏi: “Đêm hôm đó, anh8và vợ anh, ai là người kéo rèm cửa sổ?”



“À... hẳn… hẳn là vợ tôi!” Hàn Khoan hồi tưởng lại nói: “Buổi tối hôm đó, tôi ở phòng phía Đông làm việc, viết tới hơn 11 giờ mới quay về phòng ngủ. Lúc ngủ, rèm cửa sổ đã được kéo kín. À... Còn nữa, cửa cũng là do tôi khóa. Trước khi khóa cửa, tôi có đi WC...”



“Anh đừng nói linh tinh nữa!” Triệu Ngọc chỉ tay vào rèm cửa sổ mà nói: “Lúc đi ngủ, anh có để ý tới cái móc bị rơi ra không?”



“Không... Không để ý...” Hàn Khoan lắc đầu: “Trong đầu tôi lúc đó toàn là tình tiết của tiểu thuyết, từ trước tới giờ đều không chú9ý tới, tôi thực sự không nhớ được!”



“Được rồi...” Triệu Ngọc gọi Ba Thần: “Nhanh lên, gọi nhóm nhân viên giám định của các anh tới đây, kiểm tra kĩ từng móc trên tấm rèm cửa, đặc biệt là mảnh da có thể còn lưu lại, nhất định phải lấy ra cẩn thận!”



“Vâng... Vâng vâng...” Ba Thần gật đầu, vội vàng vẫy tay gọi nhân viên giám định.



Ngay lập tức, hai chuyên viên giám định cầm dụng cụ chuyên ngành đi tới trước cửa sổ.



“Tổ trưởng, tấm rèm này có vấn đề gì thế?” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc nhảy xuống từ bệ cửa sổ, Thôi Lệ Châu vội vàng tiến lại gần hỏi.



“Không có gì!” Triệu Ngọc mỉm cười, nói: “Tự7nhiên tôi lại nhớ đến một cảnh trong phim ‘Bao Thanh Thiên’ mà thôi!”



“Cái gì?” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Bao Thanh Thiên nghĩa là sao?”



Thôi Lệ Châu không hiểu, những người khác lại càng không hiểu.



“Không... Không thể nào... Cảnh sát Triệu Ngọc...” Ai ngờ, Hàn Khoan bỗng hiểu được ý của Triệu Ngọc, ông ta kinh ngạc nhìn quanh bốn phía và nói: “Chẳng lẽ... anh cho rằng... hung thủ là người nằm trong số chúng tôi?”



A.....



Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.



“Đừng nói lung tung!” Triệu Ngọc vội vàng xua tay: “Tôi chỉ là liên tưởng đến mà thôi, không thể khẳng định hoàn toàn được!”



“Không... Không đúng!” Hàn Khoan giơ hai tay nói: “Hôm nay, anh đột nhiên gọi tất cả những người có liên quan tới đây, chắc chắn là anh đã suy tính cẩn thận rồi. Anh... quả không hổ danh thần thám!”



Xì xầm...



Mọi người càng nghe càng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc cũng có phần thay đổi.



“Thần cái đầu anh ấy!” Triệu Ngọc trừng mắt lườm Hàn Khoan một cái, nén giận nói: “Tôi thần thông như vậy thì cần gì đóng cửa thả chó! Những lời mà tôi nói với anh chỉ là giả thuyết mà thôi!”



“Ừm, đồng chí cảnh sát, rốt cuộc anh có ý gì thế?” Ba Thần vò đầu: “Bao Thanh Thiên thì có liên quan gì đến vụ án của chúng ta?”



“Khụ!” Triệu Ngọc chỉ vào lỗ hổng trên rèm cửa sổ và nói. “Tôi nghi ngờ cái móc này có thể là do hung thủ cố ý tháo xuống. Mục đích của hắn chính là muốn các anh có thể nhìn thấy một phần tình hình trong phòng, để các anh thấy phòng ngủ phía Tây này không những có người mà họ còn có thể đang bị đe dọa tính mạng, khiến mọi người phải dùng búa để phá cửa.”



“Có thể đoán được rằng, sau khi phá được cửa, các anh tất nhiên sẽ vội vàng chạy tới phòng ngủ phía Tây xem xét tình hình, mà khi nhìn thấy hai vợ chồng nạn nhân nằm trong vũng máu, mọi người nhất định sẽ càng thêm bối rối, hoang mang, lo sợ...”



“Đúng!” Ba Thần gật đầu thừa nhận: “Lúc đó, chúng tôi thực sự luống cuống, không biết phải làm sao...”



Những người khác cũng gật đầu đồng tình.



“Trong phim Bao Thanh Thiên cũng có một cảnh tương tự như vậy”, Triệu Ngọc nói: “Cả một đội quan binh xông vào hiện trường xảy ra án mạng trong căn phòng kín, tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hiện trường vụ án mà không ai chú ý tới thật ra hung thủ đang trốn đằng sau cánh cửa phòng!”



Triệu Ngọc vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không rét mà run.



“Đúng!” Hàn Khoan nhanh chóng phụ họa: “Hơn nữa, tên hung thủ cũng là một trong số đám quan binh, bởi vì tất cả đều ăn mặc quần áo giống nhau nên hắn ta có thể nhanh chóng trà trộn vào đám đông, vì thế không ai phát hiện ra cả. Lúc này mới có thể tạo ra vụ án giết người trong phòng kín!”



“Hả?!” Lúc này, mọi người cuối cùng cũng hiểu, những cảnh sát có mặt ở đây đều không khỏi ngơ ngác.



“Không thể nào!” Thôi Châu Lệ kinh ngạc mở to mắt, liếc nhìn tất cả mọi người: “Chẳng lẽ... hung thủ nằm trong số những người này? Vụ án thế là đã được phá?”



Mười lăm giây sau, mọi người đều mở to mắt cảnh giác nhìn nhau.



Ba Thần nhíu mày, quan sát nhóm cảnh sát trước mặt, cố gắng nhớ lại xem lúc ấy rốt cuộc có người nào đột nhiên xuất hiện ở hiện trường?



“Ài...” Triệu Ngọc vội vàng giơ tay làm động tác tạm dừng và nói: “Được rồi, tất cả mọi người đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, dù sao đó cũng chỉ là trên phim ảnh thôi!”



“Phải... Phải đấy!” Lúc này, một cảnh sát khá lớn tuổi nói với vẻ ngẫm nghĩ: “Lúc ấy, sau khi phá được cửa, lão Ba cùng vài người xông vào, tôi đứng ngoài chặn cửa, đứng ở ngay chỗ cửa kia! Sau đó, tôi và Viên Tử luôn canh giữ ở phía ngoài. Nếu như bên trong có người nào xông ra, chẳng lẽ chúng tôi lại không biết?”



“Đúng đấy...” Một cảnh sát khác lên tiếng: “Sau khi phát hiện gian phòng phía Tây có người chết, tôi sợ trong phòng phía Đông cũng có người bị hại, nên tôi còn cố ý đến căn phòng kia quan sát một lượt nữa!”



“Mà... những người trong số chúng ta...” Ba Thần cũng vò đầu nói: “Hình như không ai biết Hàn Khoan thì phải?”



“Các anh hồ đồ hết rồi à?” Thôi Lệ Châu túm chặt áo Hàn Khoan, xoay ông ta về phía mọi người và hỏi: “Tác giả nổi tiếng, ông nhìn kĩ những người này đi, xem có quen biết ai không?”



“Ừm... Chuyện này...” Hàn Khoan lắc đầu phủ định: “Trước đây, tôi thường đến Cục Cảnh sát tìm kiếm tư liệu thực tế, nhìn thấy ai cũng đều quen quen, nhưng không thân với ai cả.”



“Đúng vậy!” Mọi người liên tiếp gật đầu.



“Đủ rồi! Hãy nghe tôi nói hết câu đi đã.” Triệu Ngọc lại một lần nữa giơ tay lên làm tư thế tạm dừng: “Nếu hung thủ thực sự làm như vậy thì hắn vẫn không thể chắc chắn là cảnh sát sẽ tới hiện trường. Hắn chẳng qua chỉ là gửi cho Trương Tỉnh Phong bức ảnh chụp cổ tay bị cứa mà thôi...”



Ai ngờ, khi nghe xong lời Triệu Ngọc nói, mọi người đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Trương Tỉnh Phong.



“Này... Nhìn... Nhìn tôi làm gì chứ?” Trương Tỉnh Phong nói: “Các anh có ý gì hả, nghi ngờ tôi sao?”



“Tôi không có ý đó.” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Hung thủ gửi cho anh bức ảnh là vì muốn dụ anh tới đây! Hắn dày công dàn dựng hiện trường như thế này, có thể sẽ bị người khác phát hiện. Thế nhưng hắn ta không biết được rằng anh sẽ tới đây một mình hay là đi cùng cảnh sát. Cho nên, chắc hẳn hắn sẽ không mạo hiểm ở lại hiện trường.”



“Nhưng mà...” Hàn Khoan bỗng nhiên liếc mắt nhìn Trương Tỉnh Phong, nói: “Chắc là hung thủ biết rất rõ về cậu! Ít nhất, hắn ta biết hơn nửa đêm mà cậu vẫn còn đang đánh bài, nhưng địa điểm đánh bài lại ở rất xa, vừa không kịp đến đây cứu người, lại có năng lực chắc chắn là cậu sẽ phát hiện ra hiện trường vụ án, cho nên mới gửi bức ảnh cho cậu.”



“Anh... Anh nói như thế là có ý gì? Cái đồ tội phạm giết người, cái đồ đầu hói chết tiệt kia!” Trương Tỉnh Phong chửi ầm lên.



“Cậu còn mặt mũi mà chửi đổng lên nữa cơ à?” Hàn Khoan phẫn nộ quát: “Cậu nói đi, có phải cậu đã gây thù chuốc oán ở bên ngoài, nên chị cậu mới bị người ta giết hại hay không?”



“Tôi nhổ vào ấy! Hung thủ xảo quyệt như thế chắc chắn chính là anh, đương nhiên là anh hiểu rõ tôi rồi! Được lắm, dám trả đũa nữa cơ à, để xem tôi có đập vỡ cái đầu trọc của anh không...”



Trương Tỉnh Phong nổi trận lôi đình, nhào về phía Hàn Khoan mà đánh nhau. Đám người Ba Thần chạy tới can ngăn khiến hiện trường trở nên hỗn loạn...



Không đúng...



Không đúng...



Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Triệu Ngọc bỗng nhiên ý thức được rằng tất cả suy luận trước đây của mình đều không đúng, vụ án giết người kỳ quặc này dường như đã trở nên bế tắc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom