• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

  • cuong-tham-81.txt

Chương 81: NÓI LỜI GIỮ LỜI




“Đúng là chuyện kỳ quặc đến tám kiếp cũng chưa từng thấy bao giờ, vậy mà tôi lại gặp phải!” Tại khu kỷ luật của trường cảnh sát, Trưởng phòng Dương, người phụ trách đợt huấn luyện cảnh sát lần này quát lớn: “Hai người... hai người, tôi phải nói gì với mấy người đây hả? Long phượng tranh đấu hả?!”.



Triệu Ngọc và Miêu Anh mặt mày lấm lem, đầu tóc bù xù, cả người bầm tím, đứng ở hai bên bàn.



“Nói cho hai người biết, bây giờ tôi gọi điện cho đơn vị của hai người, để lãnh đạo2các người dạy dỗ lại cho đàng hoàng!” Trưởng phòng Dương tức giận đến mức tóc dựng đứng hết lên: “Thật không ra thể thống gì cả! Còn là cảnh sát ưu tú cơ đấy! Các người tự nhìn lại mình xem... có khác gì mấy kẻ du côn lưu manh không hả? Chỉ vì bất hòa mà liều mạng với nhau sao? Tới trường cảnh sát để phá hoại hay sao hả?”.



Trưởng phòng Dương đang mắng, nhưng hai kẻ Triệu, Miêu kia không nghe lọt tai chữ nào, hai người này vừa bước vào khu kỷ luật liền lườm8nguýt đối phương, ánh mắt vô vùng hung tợn như muốn giết người! Có vẻ như hai người họ vẫn chưa đánh đủ thì phải.



“Hai đồng chí, hai người đều là cảnh sát giỏi, được học hành trong trường lớp đàng hoàng.” Trưởng phòng Dương đập bàn xong thì bắt đầu lựa lời khuyên bảo: “Chúng ta chuyên nghiệp một chút được không? Chỉ là một tiết học bắt tội phạm thôi mà, sao lại thành ra vậy chứ?”.



Bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của hai người kia, vội nói: “Này này... rốt cuộc6hai người... có nghe tôi nói không vậy hả? Vẫn chưa đánh đủ đúng không?”.



“Đồng chí Triệu Ngọc!” Miêu Anh hoàn toàn làm lơ với sự tồn tại của Trưởng phòng Dương, vẫn bóp nắm đấm kêu răng rắc, hung dữ nói với Triệu Ngọc: “Sẵn đây tôi nói luôn, sau này đừng để tôi gặp anh, bằng không thì... gặp đâu tôi đánh đó!”.



“Chậc chậc...” Trưởng phòng Dương chau mày, vừa định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “tách”. Ông ta đưa mắt sang nhìn thì thấy Triệu Ngọc đã bóp vỡ cái ly uống nước3bằng thủy tinh trong tay, mảnh vụn thủy tinh văng tung tóe khắp mặt đất!



“Bà nội nhà nó! Ai sợ ai chứ?” Triệu Ngọc nghiêng đầu, nói đầy ương bướng: “Cũng vậy thôi, gặp đâu đánh đó!”.



Nói xong, hai người họ ngẩng mặt lên trời, ngông nghênh rời khỏi văn phòng, suốt cả quá trình hoàn toàn làm ngơ vị lãnh đạo cao nhất phụ trách đợt huấn luyện này.



“Hừ...hừ...” Trưởng phòng Dương nổi điên, giận đến run người: “Được, các người được lắm! Hai... hai kẻ điên này!”.



...



Đêm đó, từ một ký túc xá nam nào đó của trường5cảnh sát vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Triệu Ngọc



Hồ Bân và Lan Bác đang giúp Triệu Ngọc xử lý những vết thương thê thảm khắp toàn thân. Chỗ cần sát trùng phải sát trùng, chỗ cần bôi thuốc thì bôi thuốc, khiến Triệu Ngọc đau rát kêu gào, rên la không dứt.



Vết thương của hắn quả thực không nhẹ, lẽ ra phải lên trạm y tế mới đúng. Nhưng vì thể diện, Triệu Ngọc vẫn kiên quyết xử lý vết thương ở trong ký túc xá.



Hai người anh em vừa bôi thuốc, vừa tán dương Triệu Ngọc, khen Triệu Ngọc là đại anh hùng trước nay sau này đều không ai bằng nổi. Có thể đánh hòa với Miêu Nhân Phụng thì quả thật là đã trút giận thay cho các anh em trong giới cảnh sát ở Tần Sơn này rồi đấy!



Triệu Ngọc mắng ngược lại Lan Bác một trận, nói: “Thằng oắt con này cũng không chịu nói sớm với anh một tiếng. Nếu như sớm biết Miêu Nhân Phụng không phải dạng hiền lành thì anh mày dây vào cô ta làm gì chứ?”.



Ai da…



Triệu Ngọc xoa xoa cái mông của mình, một cú đá vào mông khiến hắn suýt són tiểu luôn rồi!



Ai ngờ, giữa tiếng rên la thảm thiết của Triệu Ngọc, thì tiếng thông báo của hệ thống đột nhiên vang lên. Hệ thống chẳng quan tâm đến việc hắn rên la như thế nào, mà thông báo luôn rằng lần kỳ ngộ này đã hoàn thành, mức độ hoàn thành chỉ có 51%, thấp đến đáng thương.



Mức độ hoàn thành thấp đến vậy khiến cho Triệu Ngọc nghi ngờ có thể bản thân vẫn chưa kịp gặp được những thứ như “sấm rền trong nước”, thì đã bị Miêu Anh chặn lại rồi. Nếu không có sự xuất hiện của Miêu Anh, có thể là hôm nay còn nhiều kỳ ngộ bất ngờ khác đang đợi hắn đấy chứ!



Bà nội nhà nó!



Kỳ ngộ của ông đây đã bị cái cô Miêu Nhân Phụng kia quấy rối hết rồi.



Có điều là, mặc dù chỉ đạt 51%, nhưng hệ thống vẫn thưởng cho Triệu Ngọc một món đồ. Như vậy đủ thấy chỉ cần mức độ hoàn thành hơn một nửa thì vẫn có thể được thưởng, chứ không phải đạt mức 60% như suy đoán trước đó.



Món đồ nhận được lần này gọi là thiết bị quan sát ban đêm tàng hình! Có món đồ này, hắn có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối, thời gian kéo dài là 1 tiếng đồng hồ.



Phải nói là thứ này quả thật không tệ.



Triệu Ngọc âm thầm vui mừng. Nếu như thứ này và kính viễn vọng tàng hình được phối hợp sử dụng, thì chẳng phải mình sẽ trở thành vua rình trộm rồi hay sao?



Hừ!



Hễ cứ nghĩ tới Miêu Anh thì Triệu Ngọc lại bực bội. Hắn nghiến chặt răng, trong đầu xuất hiện ý nghĩ xấu xa, Miêu Nhân Phụng chết tiệt! Cô đợi đấy, đợi tôi điều tra được địa chỉ nhà cô ở đâu rồi tôi sẽ dùng kính viễn vọng tàng hình và thiết bị quan sát ban đêm này nhìn lén cô tắm! Nếu có thể dùng điện thoại quay lại thì, hí hí hí…



“Ui… nhẹ tay chút… nhẹ tay chút đi người anh em!” Triệu Ngọc vừa nghĩ dâm dê tới đây, nhưng do Hồ Bân làm hơi mạnh tay nên khiến hắn kêu lên như thái giám.







Ngày thứ 5 là lễ bế mạc. Buổi sáng làm xong lễ bế mạc thì đợt huấn luyện cảnh sát này coi như kết thúc viên mãn rồi!



Triệu Ngọc vốn không muốn tham gia, nhưng nghĩ tới việc Miêu Nhân Phụng sẽ cười chê mình vì thế, vậy nên hắn quyết định mang theo thương tích tới tham gia buổi lễ.



Ai ngờ, Triệu Ngọc thì tới nhưng Miêu Anh lại chẳng thấy đâu. Triệu Ngọc âm thầm đắc ý, sao hả? Còn định gặp đâu đánh đó cơ đấy! Gói sủi cảo mà không cán bột, không dám ló mặt ra luôn rồi sao?



Trong buổi lễ bế mạc, Triệu Ngọc vui vẻ chụp hình cùng mọi người. Chỉ là, mặt của hắn sưng vù như củ khoai lang nướng, gần như chẳng thấy rõ mặt mũi thế nào.



Mặc dù đợt huấn luyện đã kết thúc, nhưng do có rất nhiều học viên đến từ các phân cục của các huyện ở xa, cho nên nhà ăn của trường cảnh sát vẫn cung cấp cơm trưa cho họ.



Vốn dĩ, ba người nhóm Triệu Ngọc thuộc khu vực thành thị, huấn luyện xong là có thể về nhà luôn. Triệu Ngọc cũng định mời Lan Bác và Hồ Bân tới nhà hàng ăn bữa cơm, nhân tiện ăn mừng đợt huấn luyện đã kết thúc và bản thân đã thắng được Miêu Nhân Phụng.



Ai ngờ, buổi lễ vừa kết thúc, Lan Bác có điện thoại gọi tới, không biết vợ cậu ta đã nói gì mà Lan Bác phải hốt hoảng tạm biệt Triệu Ngọc, rồi vội vã chạy về nhà.



Một lúc sau, Hồ Bân cũng có điện thoại gọi tới, mẹ cậu ta cũng làm mì xào giòn cho cậu ta, đang đợi cậu ta về nhà! Hồ Bân bèn mời Triệu Ngọc tới nhà mình ăn cơm, nhưng Triệu Ngọc thấy bộ dạng mình lúc này mà đi gặp người khác thì xấu hổ quá, đành phải từ chối.



Hai người họ đều đi cả rồi, Triệu Ngọc cũng thấy chán, nên một mình tới nhà ăn ăn cơm trưa. Dù gì thì hắn cũng đơn độc một mình, đi ra ngoài ăn chi bằng ăn cơm miễn phí ở nhà ăn cho đỡ tốn.



Ai ngờ, oan gia ngõ hẹp!



Triệu Ngọc lấy cơm xong, tìm chỗ ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy ở bên kia bàn, Miêu Anh đang gắp thức ăn đưa vào miệng!!



Miêu Anh cũng chẳng khá khẩm gì hơn Triệu Ngọc, một bên má sưng vù lên, ăn cơm phải ráng sức há miệng ra, không còn dáng vẻ hiên ngang hùng dũng như trước kia nữa.



Sau khi bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.



10 giây trôi qua, hai người họ vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương như vậy. Hết 10 giây, Triệu Ngọc lên tiếng trước, ráng rặn ra câu mở đầu: “Này, những lời mà cô từng nói… còn nhớ không? Gặp đâu đánh đó?”.



Miêu Anh gật đầu, hỏi lại: “Còn anh thì sao?”.



Triệu Ngọc cũng gật đầu.



Kết quả, ngay lúc Triệu Ngọc vừa gật đầu, Miêu Anh đã cầm cái khay cơm lên, ném mạnh vào mặt Triệu Ngọc! Triệu Ngọc cũng vung tay ra, ném cái khay của mình qua bên đó.



Rầm rầm…



Loảng xoảng!



Hai cái khay bay lên, rau và cơm văng tung tóe khắp nơi, hai người thì nhảy lên trên bàn, đánh xáp lá cà.



Trong nhà ăn bỗng chốc náo loạn, chỉ còn những tiếng gầm gừ la hét của Triệu Ngọc và Miêu Anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom