• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (21 Viewers)

  • chap-790

Chương 790: Thẳng tiến về phía bắc




77553.png

77553_2.png
“Ài! Âu cũng là số mạng cả!” Nhiễm Đào bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay, tôi chẳng làm được gì nên hồn cả! Ngoài lái xe thì chỉ có dắt chó đi dạo!”



“Gâu gâu...” Đại Hanh đang ở trong cốp sau, dường như có linh tính mà sủa lên hai tiếng.



“Tiếc quá!” Ngô Tú Mẫn oán hận nói: “Dựa vào báo cáo theo dõi lúc sáng, bệnh tình của Lưu Thải Vân đã ổn định rồi! Chỉ cần khuyên nhủ là có thể biết được toàn bộ chân tướng! Tôi lo là những người từ Cục tỉnh đó không biết vụ án, chẳng may lại nói ra mấy lời kích thích Lưu Thải Vân, chỉ sợ...”



“Đúng đấy, tổ trưởng!” Tăng Khả ngồi phía sau nói: “Nếu Tổng cục Hình sự muốn tổ chức buổi họp3báo long trọng như vậy thì tại sao không thông báo với chúng ta sớm chứ? Đúng là khiến người ta không kịp trở tay mà! Còn nhiều công tác kết án còn chưa làm xong! Em mà làm bài phát biểu thì có khác gì giật gấu vá vai đâu!”



“Bài phát biểu thì dễ mà, miễn là làm nổi bật hình tượng chính nghĩa vô song của tôi, cao lớn cộng thêm anh hùng uy mãnh, thần thám vô địch là xong hết rồi, đương nhiên, nếu cậu lại khen tôi có bao nhiêu chuyên nghiệp, yêu cương vị, quên ăn quên ngủ, hòa thuận với đồng nghiệp, không thèm đếm xỉa đến sống chết thì lại càng hoàn hảo hơn!”



Nghe thấy Triệu Ngọc khoác lác không biết ngượng, ba người đều thấy xấu hổ1thay.



“Nhưng mà, việc mở liên hoan chiêu đãi...” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói xong, lại nói: “Thật ra thì Trần Trác đã nói với tôi từ trước rồi, chỉ có điều, lúc ấy tôi đang bận điều tra vụ án cho nên cũng không để ý lắm! Lại không ngờ sẽ làm lớn như vậy!”



Thật ra, đừng xem Triệu Ngọc ngày thường ngông cuồng, ngang ngược, không sợ trời không sợ đất, nhưng mỗi lần đứng dưới ánh đèn sân khấu, trán sẽ đổ mồ hôi, trong lòng cũng sẽ run rẩy.



Cuối cùng rút ra được một kết luận, chẳng lẽ là do kiếp trước mình đã làm ra nhiều chuyện xấu sao? Cho nên, kiếp này mới không thể thích ứng mỗi khi thình lình bị phơi bày ra trước ánh mắt của nhiều mọi8người! Cứ luôn cảm giác toàn bộ những người đang cầm máy ảnh chụp hắn lia lịa đều không có ý tốt, giống như là muốn vạch trần và phơi bày hắn ra trước ánh sáng vậy.



“Nhưng nói thế nào thì đây vẫn là một chuyện tốt nhỉ!” Nhiễm Đào ngã lên đùi Tăng Khả, vui vẻ thỏa mãn mà nói: “Lần này, tổ điều tra đặc biệt của chúng ta sẽ được vẻ vang! Ban đầu khi phá được án thi thể nữ không đầu, tôi đã cảm thấy thế rồi! Lão đại, anh nói xem, lần này ngoại trừ khen ngợi ra thì chúng ta sẽ được chia bao nhiêu tiền thưởng? Tôi muốn thay một chiếc Audi Q5, không biết có thể như nguyện hay không?”



“Hừ! Nhìn cái đức hạnh kia của cậu9kìa! Lái xe ngon để tán gái đúng không?” Ngô Tú Mẫn nhân cơ hội chế nhạo: “Cậu đấy, quên mất là chúng ta làm nghề gì rồi sao! Vừa rồi tôi còn phát hiện ra ba sợi tóc dài bốn mươi centimet trên chỗ ngồi, còn nhuộm thành màu tím nữa, tôi nhớ loại tóc này. Mọi người mau tới đoán thử xem, Nhiễm Đào đã ngủ với ai?”



“Con bà nó! Họ Ngô kia, tại sao chị lại cứ thích làm khó dễ tôi như vậy chứ?” Nhiễm Đào lập tức ngồi bật dậy, chắp tay giải thích với Triệu Ngọc: “Lão đại, anh phải tin tưởng tôi, tôi là vì chuyện công! Ngày đó ở Kim Hải, vì để có lời khai của Kiều Như Tuyết cho nên tôi mới phải chở cô ấy7một đoạn đường, chúng tôi thật sự không hề làm cái gì hết!”



“Anh hiểu tôi mà, nếu tôi thật sự muốn ngủ với Kiều Như Tuyết thì tôi sẽ đến khách sạn, chứ tuyệt đối không dám làm loạn trên xe của lão đại đâu!”



Nhiễm Đào biết Triệu Ngọc vô cùng để ý tới chiếc xe, cho nên cực kỳ cố gắng giải thích, trên trán cũng đã đổ mồ hôi rồi.



“Tóc bị kẹp dưới nệm và tay nắm cửa, đương nhiên là Kiều Như Tuyết phải ở trong tư thế nằm sấp...” Ngô Tú Mẫn vẫn tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Đúng là buồn nôn! Trên xe còn có một con chó lớn nữa đấy! Thế mà cậu lại ở ngay trước mặt chó mà cùng Kiều Như Tuyết... Ôi trời... Tôi không dám nghĩ tiếp nữa đâu!”



“Nhiễm Đào! Cậu quá đáng lắm rồi đấy!” Triệu Ngọc đập tay lái một cái, Nhiễm Đào bị dọa đến mức run rẩy, lại nghe thấy Triệu Ngọc gầm lên: “Có chuyện tốt mà chẳng chia sẻ với anh em gì cả, Kiều Như Tuyết rất dễ cua à? Vóc dáng thế nào? Số điện thoại là gì?”



“Bó tay...” Ngô Tú Mẫn cụng nhẹ trán vào cửa sổ thủy tinh...



Cứ như vậy, mọi người vừa trêu chọc cười đùa mà chạy về phía thủ đô.



Từ Khúc Lương tới thủ đô tổng cộng 1200 cây số, bọn họ lên đường lúc 10 giờ sáng, dù chạy nhanh hơn nữa thì cũng phải đến đêm nay mới tới nơi được.



Lần này, cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng hiểu được ý của hệ thống muốn nói tới là gì rồi.



Hắn tính toán sơ qua một chút, tám giờ tối, xe bọn họ vừa vặn đi qua nơi chỉ thị của phó bản Kỳ Ngộ. Thì ra hệ thống đã lên kế hoạch tất cả từ sớm, cũng biết luôn hôm nay bọn họ phải đi đường xa.



Chỉ có điều, lần này đi đường, tâm tình của mọi người đều đã khác trước kia nhiều. Vụ án mạng trên đảo Vĩnh Tiến mặc dù đã được điều tra xong nhưng bởi vì đi quá gấp gáp cho nên vẫn còn rất nhiều công việc kết án chưa kịp xử lý. Trên đoạn đường này, mọi người đều nghĩ tới bước tiến triển tiếp theo của vụ án, ai cũng cực kỳ muốn biết kết quả thẩm vấn Lưu Thải Vân.



Buổi trưa, chuyên gia thẩm vấn của Cục tỉnh mới đến Cục Cảnh sát Khúc Lương, cho nên, chờ bọn họ chuẩn bị kỹ càng, cho dù quá trình thẩm vấn có tiến triển suôn sẻ thì vẫn phải chờ tới trời tối mới biết được kết quả.



Nhưng mà trước khi đi, Triệu Ngọc đã thông báo cho Cục trưởng Vương Thành Cương rằng bất kể quá trình điều tra có tiến triển gì mới cũng đều phải báo cáo cho hắn ngay.



Cục trưởng Vương cũng giữ đúng lời hứa, đã gửi tình hình công việc hôm nay cho hắn đúng hạn.



Triệu Ngọc đoán không sai, cha của Thái Kim Đạt và chú hai của ông ta đều tham dự vào chuyện cưỡng bức Lưu Thải Vân năm đó, chỉ có điều, số lần phạm tội của cha Thái Kim Đạt khá nhiều cho nên mới khiến Lưu Thải Vân mang thai Đậu Tự Lực.



Mặc dù chú ba của ông ta không cởi quần, nhưng cũng có tham dự vào cho nên cũng là kẻ có tội, chỉ có điều là tội sẽ nhẹ hơn hai người kia một ít thôi.



Dĩ nhiên, loại tội đã phạm hơn ba mươi năm trước nếu thật sự muốn xử lý thì cần phải làm rất nhiều thủ tục rườm rà. Nhưng mà anh em nhà họ Thái dù đã chết hay còn sống, tóm lại đều sẽ bị pháp luật trừng trị. Dù trải qua bao nhiêu năm cũng vẫn phải trả giá lớn vì hành động năm đó của mình.



Mặt khác, dưới sự xác nhận của Đậu Tự Lực, cảnh sát biển địa phương đã phái ra tàu lặn chuyên nghiệp để mò vớt thi thể của Quách Nhất Hàng, nhưng đáng tiếc là địa hình đáy biển nơi đó quá phức tạp, cuối cùng, bọn họ vẫn buộc phải từ bỏ!



Chỉ có điều, mặc dù không tìm được thi thể của Quách Nhất Hàng nhưng chuyện Đậu Tự Lực và Lưu Thải Vân phạm tội vẫn là sự thật, tội ác rành rành, chứng cứ đầy đủ, cho nên hai mẹ con cũng phải bị xét xử một cách công bằng, ngay thẳng.



Trừ những chuyện này ra, bởi vì bản án này đã tra được manh mối cho nên phía cảnh sát biển đã phối hợp cho người nhà đến nhận thi thể nạn nhân.



Triệu Ngọc biết mặc dù không đích thân tới hiện trường nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được hiện trường sẽ là cảnh tượng thê thảm như thế nào! Đúng vậy, cho dù mấy người Tiền Tiến, Trương Thành Công, Tần Hảo không có lương tâm, đã làm ra nhiều chuyện xấu, nhưng mà sinh mạng lại bị kết thúc bằng phương thức như vậy vẫn sẽ khiến lòng người thổn thức và cảm thán.



Sau lưng mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt!



Bất giác, Triệu Ngọc lại nghĩ tới câu nói này trong cuốn sổ bìa da màu vàng. Sau khi trải qua nhiều sự phải trái rõ ràng, càng hiểu được câu nói này, lại càng khiến cho Triệu Ngọc thêm suy ngẫm sâu sắc.



Triệu Ngọc cũng từng có tâm tính như Đậu Tự Lực, tự cho mình là người thực thi pháp luật, có quyền lợi xét xử tội ác của người khác.



Bây giờ, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, dù cho là người thực thi pháp luật thì vẫn phải dùng sự khách quan và công bằng để đi nhìn nhận vấn đề; mà đã là cảnh sát thì càng phải giữ vững tâm tính của bản thân, không thể hành động theo cảm tính! Nếu không, một khi trong lòng đã mất thăng bằng thì hậu quả tạo thành sẽ là một tai họa, giống như Đậu Tự Lực vậy...



Đến gần chạng vạng tối, quả nhiên có tuyết nhỏ từ không trung rơi xuống, có điều, tuyết vừa rơi xuống mặt đất thì lập tức tan chảy ngay, cho nên không hề ảnh hưởng tới việc xe chạy.



Dọc theo đường đi, Triệu Ngọc hầu như đều để Nhiễm Đào lái xe, còn mình thì nằm bò ở phía sau ngủ vô cùng thoải mái.



Bởi vì một đường xe chạy rất suôn sẻ, cho nên chưa tới bảy giờ, bốn người bọn họ đã lái tới phạm vi chỉ thị của phó bản Kỳ Ngộ.



Triệu Ngọc nhìn bản đồ, chỗ đó gọi là Phong Điếm, là một huyện của thành phố Ôn Tây. Nơi này cách thủ đô hơn ba trăm cây số, dù sao trời đã tối, bọn họ cũng không cần lên đường gấp gáp, vì thế dưới sự yêu cầu của Triệu Ngọc, Nhiễm Đào nhanh chóng lái xe vào thị trấn.



Triệu Ngọc biết, phó bản Kỳ Ngộ xảy ra ở một thị trấn nhỏ cách Khúc Lương xa như vậy, đương nhiên không liên quan gì tới vụ án cả.



Chỉ có điều, bởi vì quẻ văn mà hôm nay mở ra là “Cấn Ly” nên hắn vẫn có chút mong đợi, không biết lần này hắn sẽ gặp được chuyện gì?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom