• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-740

Chương 740: Vết nhơ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
75645.png

Xem ảnh 2
75645_2.png
Anh ta nói lúc đó trong đầu anh ta trống rỗng, vết thương trên bụng liên tục chảy máu, anh ta lấy tay bịt lại cũng không thể cầm máu được. Trong cơn hốt hoảng bối rối, anh ta không biết rốt cuộc mình đã chạy đi đâu. Chỉ nhớ dọc đường bị vấp ngã rất nhiều lần, đầu bị va chạm nhiều đến mức chảy máu!



Nhưng mà người cầm dao kia vẫn không ngừng theo sát phía sau anh ta, bị dọa sợ nên anh ta chạy trốn càng thêm kinh hoảng. Cuối cùng, khi anh ta chạy vào rừng phòng hộ chắn gió thì bị người này đuổi kịp.



Người cầm dao kia không hề nói gì, chỉ cầm dao lên rồi đâm tới! Khang Nhạc Minh kêu la thất thanh, nhưng căn bản không thể nào ngăn cản3được. Sau khi bị đâm nhiều nhát, anh ta dần dần mất đi ý thức.



Nhưng mà mặc dù đó là trong đêm khuya tối đen, Khang Nhạc Minh đã bị dọa đến hồn vía lên mây nhưng anh ta khẳng định rằng anh ta vẫn nhận ra người đã cầm dao giết mình!



Người đó chính là nam diễn viên Quách Nhất Hàng của đoàn làm phim! Bởi vì anh ta nhận ra quần jean và mũ lưỡi trai của Quách Nhất Hàng. Mặc dù không thấy rõ mặt nhưng dáng người của người này lại giống Quách Nhất Hàng như đúc. Cho nên Khang Nhạc Minh mới chắc chắn hung thủ chính là Quách Nhất Hàng!



Chậc chậc...



Nhìn phần lời khai này, Triệu Ngọc không khỏi nhíu chặt chân mày lại. Tuy rằng bằng chứng của Khang Nhạc Minh đã đủ1rõ ràng nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không nhìn rõ mặt hung thủ, lỡ như... có người mặc quần áo của Quách Nhất Hàng để giả mạo thì sao? Ở nơi tối đen như vậy, không khí lại rất căng thẳng, có khi nào Khang Nhạc Minh đã nhận nhầm người không?



Ừm...



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi liên tục lắc đầu, hắn cũng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao mình lại nảy sinh ý nghĩ như vậy chứ? Chẳng lẽ... hắn đã trải qua quá nhiều vụ án kỳ quái rồi nên hắn không tin vụ án này sẽ đơn giản như vậy? Hay là... trong thâm tâm, hắn không hề cảm thấy Quách Nhất Hàng sẽ là hung thủ của vụ án?



Tại sao... lại có cảm giác này chứ?



Là bản thân hắn đã suy nghĩ nhiều, hay6là...



Ngay lúc Triệu Ngọc khổ não suy nghĩ thì bỗng nhiên, một cảnh sát địa phương từ cửa bước vào. Anh ta lịch sự cúi mình chào Triệu Ngọc trước tiên, sau đó cầm túi ni lông đựng đồ gì đó đi về phía Lý Thiến và Trương Dũng.



Lúc này, hai người bọn họ vẫn đang ngồi trước máy vi tính để xem đoạn phim quay lén của gã quay phim.



“Hai vị, đồ của hai người đã được lấy về đây. Hai người kiểm tra lại xem sao, nếu như không có vấn đề gì thì có thể lấy đi.”



Thì ra, thứ mà nhân viên cảnh sát đang xách chính là một túi vật chứng, toàn bộ đồ đạc bên trong đều là vật dụng cá nhân của Lý Thiến và Trương Dũng.



Vào giờ phút này, hai người bọn họ4đâu còn tâm tình mà kiểm tra cẩn thận nữa, chỉ vội vàng lôi hết đồ của mình ra, đặt toàn bộ ở trên bàn.



Trong này gồm có điện thoại di động, ví tiền, túi xách,... của bọn họ.



Ai ngờ, sau khi thả hết đồ xong, Lý Thiến lại gấp gáp lấy điện thoại di động và một gói thuốc lá tinh xảo dành cho nữ rồi đi ra ngoài boong thuyền.



Phòng làm việc của Triệu Ngọc và boong thuyền thông với nhau. Mở cánh cửa kéo ra thì đã có thể trực tiếp đi ra ngoài boong thuyền.



Thấy Lý Thiến đột nhiên rời khỏi, một viên cảnh sát ở bên cạnh phụ trách trông chừng cô ta vội vàng đi theo. Mặc dù Lý Thiến đã thoát khỏi hiềm nghi nhưng dù sao cô ta cũng là nhân chứng3quan trọng, không thể có chút sơ suất nào.



Lúc này, một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Triệu Ngọc, hắn bỗng nghĩ tới điều gì, lập tức đứng dậy rồi đưa tay ra hiệu cho nhân viên cảnh sát.



Cậu cảnh sát kia vô cùng thông minh, lập tức hiểu rõ ý của Triệu Ngọc, lặng lẽ lui về. Triệu Ngọc đi theo sau lưng Lý Thiến, bước tới boong thuyền.



Mặc dù từng cơn gió Nam thổi đến, nhưng gió biển buổi tối vẫn lạnh lẽo đến buốt tim. Triệu Ngọc khẽ kéo khóa áo lên một chút, chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Thiến.



Lúc này, Lý Thiến đã châm một điếu thuốc, vừa thuần thục hút vừa lấy tay chạm vào màn hình điện thoại di động để kiểm tra cuộc gọi nhỡ và các tin tức khác.



Có thể do không có tin tức gì quan trọng nên cô ta nhanh chóng cất điện thoại di động, đưa mắt nhìn về mặt biển phía xa xa. Trên bầu trời, mây mù che phủ trăng, còn dưới mặt biển lại vô cùng yên tĩnh.



Nhưng Lý Thiến vẫn cố chấp ngóng nhìn, hàng lông mày nhăn lại, muôn vàn phiền muộn không thể nói ra, trong lòng mờ mịt.



Triệu Ngọc càng thêm hứng thú nhìn bên mặt cô ta, ánh đèn bên trong phòng làm việc chiếu lên gò má bóng loáng của cô ta, sinh ra một loại mỹ cảm đặc biệt.



“Mọi người thường nói đại nạn không chết ắt có hậu phúc!” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng mở miệng nói: “Nên nghĩ thông suốt đi, trận tai nạn này có lẽ sẽ tạo ra cơ hội cho cô đấy!”



Nghe thấy lời an ủi kỳ lạ của Triệu Ngọc, Lý Thiến quay đầu nhìn hắn một cái, cười khổ nói: “Hừ, anh không biết đâu, người của giới giải trí đều mê tín. Sợ rằng sau này không còn ai dám mời tôi đóng phim nữa!”



“Câu này sai rồi!” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Lúc phá án ở Tấn An, tôi đã cứu được một người bị bắt cóc trên đường phố, nhưng đó là một người phụ nữ không mặc quần áo. Kết quả, vốn dĩ là một chuyện xấu hổ nhưng lại khiến cho cô ta biến thành minh tinh nổi tiếng chỉ trong một đêm!”



“Ha ha... anh thật biết an ủi người khác đấy! Thật không hổ là lãnh đạo lớn!” Lý Thiến mở điện thoại di động của mình ra và đưa tới trước mặt Triệu Ngọc: “Anh nhìn xem... nhận ra được mấy người?”



Triệu Ngọc nhận lấy rồi nhìn xuống, thấy có một tấm ảnh cũ trên điện thoại di động, trong tấm ảnh còn có mấy cô gái nổi tiếng trẻ trung xinh đẹp.



“Ừm... người ở chính giữa là cô. Sau đó... ừm...” Triệu Ngọc nhận ra từng người một và nói: “Đúng là người này trông rất quen, thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, nhưng tôi lại không nhớ ra nổi tên là gì!”



“Đùa thôi, chú ý cái người tầm thường nhất ở bên phải ấy!” Lý Thiến nói với vẻ trêu tức: “Đừng nói với tôi là ngay cả ngôi sao quốc tế Lan Thái Nghiên mà anh cũng không nhận ra nhé!”



“À... tôi nhớ ra rồi, ngôi sao lớn!” Triệu Ngọc nói: “Tôi nghe nói cô ta đang hợp tác đóng phim với Jean-Claude Van Damme phải không? Vài ngày trước, tin tức có nói rằng cô ta đã tìm được em gái sinh đôi, còn dính phải kiện tụng gì đó nữa. Là cô ta đúng không?”



“Hừ!” Lý Thiến lạnh lùng nói: “E rằng... lại là cái trò lăng xê cao tay nào đó thôi!”



“Sao vậy...” Triệu Ngọc chỉ vào bức ảnh trên màn hình điện thoại di động rồi nói: “Hai người là bạn học à?”



“Không phải...” Lý Thiến nhận lấy điện thoại di động, lắc đầu nói: “Đây là tấm ảnh chụp khi thử vai trong phim ‘Độc Cô Công Chúa’! Lúc đó, mấy người chúng tôi đều là người ứng cử cho vai nữ chính. Cuối cùng, năng lực của Lan Thái Nghiên áp chế tất cả mọi người, trở thành người đứng đầu. Từ đó về sau lên như diều gặp gió!”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu: “Ý của cô là Lan Thái Nghiên bị quy tắc ngầm sao?”



“Ha ha” Lý Thiến cười khổ: “Nhìn thì có vẻ cạnh tranh công bằng, nhưng trên thực tế chỉ là góp mặt cho đủ số trên sân diễn mà thôi. Nhà của Lan Thái Nghiên có tiền, đập vào mấy triệu thì tất cả đều giải quyết được hết! Còn mấy người chúng tôi, thậm chí ngay cả cơ hội bị người ta dùng quy tắc ngầm còn không có ấy chứ!”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng mà nếu đã biết trước kết quả thì cô cần gì phải cảm thán chứ? Cô không biết rằng sự tiêu cực và tinh thần sa sút của cô vốn dĩ cũng không thay đổi được điều gì à?”



“Ưm...” Lý Thiến thận trọng nhìn Triệu Ngọc, hiển nhiên đã bị lời nói của Triệu Ngọc đâm một nhát.



Sau đó, không khí dường như trở nên tẻ ngắt, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Lý Thiến không hút thêm ngụm khói nào nữa, mà Triệu Ngọc cũng không chớp mắt một cái.



“Được rồi!” Cuối cùng, vẫn là Lý Thiến đánh vỡ cục diện căng thẳng trước: “Tôi biết anh muốn hỏi tôi cái gì, tôi có thể nói cho anh biết. Lão Trương là người tốt, ông ta còn trong sạch hơn cả Hứa Hữu. Anh yên tâm đi, ông ta tuyệt đối không có vấn đề! Tôi đoán, sở dĩ hung thủ không giết ông ta rất có thể là vì nguyên nhân nào đó mới không ra tay?”



“Hửm?” Triệu Ngọc hơi bất ngờ: “Làm sao cô biết tôi muốn hỏi cái gì?”



“Nếu như người chết đều có vết nhơ!” Lý Thiến sành sỏi nói: “Đương nhiên anh cũng muốn biết người sống thì thế nào?”



Triệu Ngọc khẽ gật đầu, không ngờ nữ diễn viên Lý Thiến này thật đúng là không đơn giản. Cô ta chẳng những thông minh mà còn vô cùng giỏi về suy đoán tâm tư của người khác.



Vì thế, Triệu Ngọc không chút khách sáo mà hỏi ngược lại một câu: “Vậy... còn cô? Cô cũng không bị hung thủ giết chết, có phải cô giống với lão Trương, đều không có vết nhơ không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom