• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (21 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-72.txt

Chương 72: LIỀU MẠNG




“Y tá trưởng, hóa ra đây là anh rể bí ẩn của chúng em sao?” Xem ra cô y tá nhặt túi kẹo kia còn hưng phấn hơn những người trong cuộc nữa. Cô ấy giơ ngón cái với Triệu Ngọc, “Còn là một cảnh sát nữa chứ, thật hâm mộ chị!”.



Diêu Giai trừng cô ấy một cái, lúc này cô nàng mới ngậm miệng lại.



“Diêu Giai, cho dù em đã có bạn trai, anh2cũng sẽ không vì vậy mà lùi bước!” Hách Gia Tuấn nói rất kiên định, “Để theo đuổi hạnh phúc của mình, anh sẽ tiếp tục cố gắng, bất chấp mọi khó khăn gian khổ. Này anh cảnh sát, hãy đợi đấy, chờ tôi quay về sẽ gửi lời tuyên chiến với anh, chúng ta cạnh tranh công bằng để có được Diêu Giai!”



“Công bằng cái bà nội anh!” Triệu Ngọc mở miệng mắng, “Chờ8cái gì mà chờ? Anh muốn cạnh tranh với tôi, thì còn chần chừ gì nữa, bây giờ thực thi luôn đi. Tới đây… Không phải muốn so tài với tôi sao?”.



Triệu Ngọc vén tay áo lên, nói với cô y tá nhỏ ở bên cạnh, “Phiền cô đi lấy cho chúng tôi hai con dao phẫu thuật và hai cái cốc đo dung tích loại lớn nữa! Một lát nữa, hai chúng ta sẽ6cắt cổ tay lấy máu ngay trước mặt Diêu Giai, xem máu của ai chảy ra nhiều hơn thì người đó thắng, OK không?”.



“Cái... cái gì?” Một tên công tử như Hách Gia Tuấn, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe qua cách so tài liều mạng như vậy? Anh ta há hốc mồm đứng tại chỗ.



“Hả! Được rồi, tôi đi lấy liền đây!” Cô y tá đó thật đúng là chỉ sợ tình3hình không đủ rối loạn, vậy mà lại gật đầu đồng ý, đi lấy đồ thật.



“Lấy cái đầu cô!” Lần này, ngay cả một người luôn ôn tồn lễ độ như Diêu Giai cũng không nhịn được mà chửi ầm lên, cô mắng, “Cô bị điên rồi à? Tất cả đều điên rồi sao? Mấy người kia... mau đi truyền dịch đi!”.



Diêu Giai bùng nổ bất thình lình, dọa cho đám y tá giải tán5ngay lập tức, ngay cả các bác sĩ khác cũng biết điều rời khỏi hiện trường.



“So tài nhảy lầu cũng được!” Triệu Ngọc vẫn không ngừng, hắn chỉ vào cửa sổ bên ngoài rồi nói, “Bắt đầu từ tầng hai, hai chúng ta cứ tăng thêm một tầng lại lần lượt nhảy xuống dưới, cho đến khi người nào bị ngã chết hoặc tàn phế thì mới thôi, ai nhảy xuống được từ tầng cao hơn thì người đó thắng, được không? Đi thôi...”



Nói xong, Triệu Ngọc túm lấy cánh tay của Hách Gia Tuấn, kéo anh ta ra ngoài. Nhìn bộ dáng đó xem ra Triệu Ngọc thật sự muốn so tài nhảy lầu với anh ta!



Lần này, Hách Gia Tuấn mặt mũi trắng bệch. Từ đầu anh ta đã muốn dùng tiền để cạnh tranh với Triệu Ngọc, thật không ngờ người ta không chơi tiền, mà chơi mạng!



Diêu Giai cũng bị dọa sợ, không ngừng kéo Triệu Ngọc lại, muốn ngăn cản bọn họ. Thế nhưng Triệu Ngọc vẫn dửng dưng, lôi kéo Hách Gia Tuấn ra ngoài hành lang.



Đến lúc này, khí thế của Hách Gia Tuấn đã bị sự liều mạng của Triệu Ngọc đánh tan, anh ta cố sức vung tay, cố thoát khỏi Triệu Ngọc, sau đó liền chạy ra xa rồi mới quát vào mặt Triệu Ngọc:



“Tên cảnh sát quèn kia, anh chờ đó, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ Diêu Giai, anh chờ đó...”



Sau đó anh ta còn nói mấy câu nữa, nhưng lúc này anh ta đã bỏ chạy xa rồi, cho nên cũng không thể nghe rõ.



“Phù...”



Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Hách Gia Tuấn nữa, Diêu Giai mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vàng đưa khay thuốc của mình cho các y tá khác, sau đó giải tán mọi người.



“Y tá trưởng, số hoa hồng này thì xử lý như thế nào?” Một cô y tá nào đó hỏi.



“Báo cho nhân viên dọn vệ sinh, bảo bọn họ đến đây dọn sạch đi!” Diêu Giai đáp lại một câu đầy chán nản.



“Đừng mà!” Cô y tá tỏ ra tiếc nuối rồi nói, “Đều là hoa hồng đắt tiền, rất rất đắt đó, ném đi rất đáng tiếc? Hay là, chúng ta đem chia cho mọi người nha, chia cho các bệnh nhân luôn, được không?”.



“Được được được... mọi người tự xử lý đi!” Diêu Giai giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh vậy, mệt mỏi dựa vào quầy y tá. Một lát sau, cô mới nhớ tới bên cạnh còn có người bạn trai giả Triệu Ngọc này.



“Thật... ngại quá, cảnh sát Vương...” Diêu Giai xin lỗi, nhưng lại gọi sai họ của Triệu Ngọc.



“Triệu Ngọc!” Triệu Ngọc hơi hụt hẫng. Mình dốc hết công sức giúp đỡ người ta, thế mà họ tên mình là gì người ta cũng không nhớ.



“A, thật xin lỗi, cảnh sát Triệu!” Diêu Giai vuốt trán của mình với vẻ mệt mỏi, “Thực sự xin lỗi, hôm qua tôi phải trực ca đêm, bây giờ hoa mắt chóng mặt quá! Hôm nay thật cám ơn anh, nếu không phải anh giúp tôi giải vây, tôi quả thật không biết phải giải quyết ra sao nữa!”.



Triệu Ngọc nghĩ thầm trong lòng, hôm nay nếu không có tôi, có lẽ em giải quyết càng dễ hơn! Nhưng, lời này không thể nói ra cho cô ấy biết được, hắn vẫn phải tiếp tục giả nai: “Không có gì, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi! Tiện tay giúp đỡ!” Triệu Ngọc vốn định thừa nước đục thả câu, chế thêm một số việc xấu của Hách Gia Tuấn. Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Diêu Giai, hắn lại không nỡ thêm mắm dặm muối gì nữa.



“A, đúng rồi, anh nói anh đến khám bệnh đúng không?” Diêu Giai nghĩ tới vội hỏi, “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”.



“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn nhìn tay chân của mình. Đừng nói là bị thương, ngay cả bệnh nấm chân cũng không có, đành phải nói láo, “Ha ha ha, cô nghe lầm rồi, lúc nãy tôi nói, tôi đến đây thăm bệnh, không phải khám bệnh đâu! Cô xem...” Hắn chỉ chỉ bó hoa trong tay, “Nếu không, tôi đem theo bó hoa đến đây làm gì?”.



Do hồi nãy dùng hoa để đánh tên tóc vàng, bó hoa trong tay Triệu Ngọc chỉ còn lại vài nhánh.



“Ồ... Ở khoa của chúng tôi à? Có cần tôi để ý thêm hộ anh không?” Diêu Giai chân thành nói.



“À... Không phải!” Đầu của Triệu Ngọc lúc này hơi loạn. Trải qua một màn kịch vừa rồi hắn làm gì còn tâm tư tán gái nữa, hắn đành phải nói, “Có thể là do tôi đi nhầm chỗ, cô hai của tôi hẳn là nằm ở tầng trên! Vậy tôi không quấy rầy cô nữa! Đi đây!”.



“Nhưng, tầng trên... là phòng giải phẫu...” Diêu Giai nhíu mày.



“Hả... phòng giải phẫu...” Triệu Ngọc càng thêm bối rối, tiếp tục làm bộ nhớ nhầm, “Ôi! Cô xem cái đầu óc này của tôi thật là, cô hai của tôi đang phẫu thuật đó! Có lẽ phẫu thuật cũng sắp xong rồi, không nói với cô nữa, tôi đi đây!”.



“Ừm, hôm nay thật sự cám ơn anh nhiều!” Diêu Giai khách sáo tiễn hắn, “Sau này có gì cần hỗ trợ, cứ tới tìm tôi nhé!”.



“Được rồi, tôi biết rồi. Cô cũng vậy, nếu như tên con nhà giàu kia còn dám tới quấy rầy cô, cứ việc tìm tôi...”



Thấy Diêu Giai gật đầu, Triệu Ngọc cũng quay đầu đi như trút được gánh nặng, rời khỏi bệnh viện.



Sau khi Triệu Ngọc rời khỏi, một bác sĩ nữ ở bên cạnh nói với Diêu Giai: “Có lầm không? Trên lầu là phòng phẫu thuật của Khoa Phụ sản mà, cô hai của anh ta bao nhiêu tuổi vậy?”.



Diêu Giai nhìn cô ấy một cái, không nói gì, chỉ mệt mỏi xoay người rời đi



Bác sĩ nữ kia lại tiếp tục chậc lưỡi: “Thai thứ hai, thai thứ hai luôn, thật lợi hại!!”.







Chậc chậc…



Sau khi rời khỏi bệnh viện, trong lòng Triệu Ngọc vô cùng rối loạn, phức tạp. Cua gái cua thành như vậy, cũng thật hiếm thấy!



Anh hùng cứu mỹ nhân biến thành anh hùng lừa mỹ nhân, thật là…



May mắn mình trong cái khó ló cái khôn, cố gắng xoay chuyển tình thế, mặc dù không tạo được ấn tượng tốt với Diêu Giai, nhưng cũng không khiến cô ấy chán ghét mình. Dù sao đi nữa, sau này còn nhiều cơ hội! Lần sau, chắc chắn sẽ không chuẩn bị qua loa như vậy, nhất định phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo mới được.



Rời khỏi bệnh viện, hắn đi đến hẻm Ngọc Khê.



Tên tóc vàng và đám đàn em đã chờ ở đó từ sớm. Mặc dù cầm nhiều tiền như vậy chạy khỏi bệnh viện, nhưng trong lòng bọn chúng đều rất sợ sệt. Tất cả đều đang lo lắng kế hoạch cua gái của đại ca bị thất bại rồi, lỡ đại ca tức giận về cho chúng mấy cái tát thì sao đây?



Bọn chúng cũng muốn cầm tiền bỏ trốn, nhưng Triệu Ngọc là cảnh sát, thuộc nằm lòng thông tin tổ tiên tám đời với họ hàng của tất cả, bọn chúng còn có thể chạy trốn đến đâu? Bọn chúng chỉ có thể cầm tiền, trong lòng thấp thỏm chờ đợi tên cảnh sát ác ma Triệu Ngọc trở về mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom