• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • cuong-tham-69.txt

Chương 69: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN




Đám người xung quanh bàn tán ầm ĩ. Các cô y tá đều hâm mộ, ghen tị với Diêu Giai, được một công tử con nhà giàu, đẹp trai tỏ tình với chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng. Trong mắt bọn họ, Diêu Giai giống như là mới trúng số độc đắc vậy.



Nhưng mà, Diêu Giai lại bày ra vẻ mặt lúng túng, khó xử, thậm chí còn có hơi chán ghét.



“Hách Gia Tuấn, sao anh lại làm vậy?” Diêu Giai vẫn bưng khay thuốc trên tay, “Tôi vốn không biết gì về anh, anh2cũng không biết gì về tôi, với lại… tôi...”.



“Cha anh là Hách Cương, chủ tịch tập đoàn Dung Thiên, em biết mà phải không?”



Màn giới thiệu bản thân ngắn gọn súc tích của Hách Gia Tuấn khiến mọi người kinh ngạc. Tập đoàn Dung Thiên, là một tập đoàn dẫn đầu ở thành phố Tần Sơn này, cũng như nổi danh khắp cả nước. Con trai của chủ tịch tập đoàn Dung Thiên, đúng là con nhà giàu của con nhà giàu. Trong mắt mọi người, có thể được lọt vào tầm mắt của một người như8vậy, chắc là phước mấy đời của Diêu Giai mà!



“Ý tôi là tính cách, chúng ta còn chưa từng tiếp xúc với nhau...” Diêu Giai cắn môi, trông cô khá là căng thẳng. Đối mặt với kiểu tỏ tình đột ngột này, cô không có một chút kinh nghiệm gì nên không biết xử lý như thế nào.



Triệu Ngọc đứng ở một bên nhìn cũng đã hiểu đầu cua tai nheo. Hắn rủa thầm trong lòng, thật sự là trùng con mẹ nó hợp mà! May mắn là hôm nay ông mày có mặt ở đây, nếu6không, người tình trong mộng của ông mày đã bị tên cà chớn nhà mi cướp mất rồi!



Dám giành phụ nữ với ông đây, tên này ăn gan hùm đây mà?



Hừ...



Nhưng...



Ờ ha...



Triệu Ngọc đột nhiên nhớ đến một chuyện, ở phía sau hắn còn có một đám đàn em theo đuôi! Trước đó, Triệu Ngọc chạy đi kiếm nhóm người của tên tóc vàng kia rồi sau đó “đe dọa” một trận, chính là muốn để bọn họ tới bệnh viện gây khó dễ cho Diêu Giai, sau đó bản thân nhảy ra diễn một cảnh anh3hùng cứu mỹ nhân!



Thế nhưng, đột nhiên có một tên nhà giàu đáng ghét không biết chui từ đâu ra, làm cho kế hoạch bị xáo trộn. Nếu bây giờ đã xuất hiện nhân vật phản diện khác rồi, chắc có lẽ đám tóc vàng không cần ra mặt nữa?



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng xoay người lại, ra sức lắc đầu với tên tóc vàng, ý muốn nói với bọn họ, tình huống có biến, kêu bọn họ đừng có manh động vội!



Ai ngờ, tên tóc vàng một lòng muốn nhanh một chút hoàn thành5nhiệm vụ của tên cảnh sát ma vương này nên tâm tình vô cùng kích động, gã cho rằng Triệu Ngọc đang thúc giục bọn họ hành động nhanh lên!



Kết quả...



Tên tóc vàng rống to một tiếng, đám côn đồ liền hét ầm lên theo rồi xông từ đầu hành lang tới mục tiêu của bọn chúng.



Ôi!?



Triệu Ngọc mắt trợn tròn, vẻ mặt chỉ còn nỗi chán nản. Hắn không ngừng nháy mắt ra hiệu với tên tóc vàng, thế nhưng gã ta quá tập trung diễn xuất, từ đầu tới cuối cũng không rảnh để nhìn ánh mắt của đại ca chúng!



Nghe thấy tiếng hét, những người bên này vốn đang bàn tán xôn xao, ngay lập tức đều im bặt, vẻ mặt giật mình, khiến cho tiếng hét của đám côn đồ kia càng rõ ràng, vang dội hơn.



“A a a...”



Tên tóc vàng chạy tới đầu tiên, đám người không ai dám ngăn cản, tất cả đều lùi về một bên nhường đường cho gã ta. Tên tóc vàng lớn giọng quát: “Mau nói cho tao biết, đứa nào tên Giới... á, nhầm... Diêu Giai?! Đứa nào là Diêu Giai? Mau nói?”.



Các y tá và bác sĩ nhìn nhau, đám quần chúng đều ngây người ra, ngay cả anh chàng công tử Hách Gia Tuấn kia cũng cảm thấy quái lạ!



“À... là tôi đây...” Diêu Giai yếu ớt trả lời, sau đó còn tốt bụng mà chỉ vào con mắt của tên tóc vàng hỏi, “Anh... Có cần... tôi bôi thuốc giúp anh không?”.



Con mắt của tên tóc vàng bị Triệu Ngọc đánh cho sưng phồng lên, muốn nhìn ai cũng phải hất cái cằm lên, nhìn qua cũng thấy mệt mỏi giùm gã. Ý của Diêu Giai là hỏi gã ta có cần xử lý con mắt bị thương hay không?



“Hử? Bớt... bớt nói nhảm!” Tên tóc vàng cố nhớ lời thoại, rồi gã ta vỗ đùi cái đét và quát, “Tôi hỏi cô, có phải cái hôm cô bị cướp mất túi xách? Sau đó có con lạc đà, à, nhầm, có người cưỡi lạc đà lấy lại cái túi cho cô phải không?”.



“À...” Diêu Giai suy nghĩ một hồi, mới gật đầu một cách nghi hoặc.



“Cô biết không? Vì muốn lấy lại cái túi cho cô, chúng tôi đã phải chịu bao nhiêu tổn thất không?” Tên tóc vàng gào thét, “Chúng tôi đều là những người buôn bán nhỏ trong hẻm Ngọc Khê, đồ đạc của chúng tôi đều bị lạc đà giẫm nát hết!”.



“Sao...” Diêu Giai mở to hai mắt, nói với giọng điệu khá kinh ngạc, “Nói vậy, có nghĩa là con mắt của anh cũng bị lạc đà đụng phải sao? Sao không nói sớm! Lại đây, tôi giúp anh bôi chút thuốc vào!”.



Hở?



Tên tóc vàng không ngờ tới Diêu Giai lại có phản ứng hoàn toàn khác dự kiến như vậy, gã ta ngay lập tức cảm thấy bối rối.



Triệu Ngọc lại càng thấy buồn bực đến nỗi tự đập trán mình, bên tai hắn hiện giờ đều là tiếng quạ kêu.



“Không phải!” Tên tóc vàng nhất thời phản ứng lại, quát lên, “Chúng tôi... Chúng tôi đến đây là để đòi tiền! Tổn thất mà chúng tôi phải chịu đều là do cái túi của cô gây ra, cho nên cô phải bồi thường cho chúng tôi!”.



“Đúng!”



“Đúng vậy!”



“Cô phải bồi thường cho chúng tôi!”



Đám côn đồ làm theo kịch bản, không ngừng phụ họa theo, nhưng giọng điệu lại không hề có chút khí thế gì cả. Trong lòng bọn họ đều rõ, lần đòi tiền này chỉ là diễn kịch, một lát sau Triệu Ngọc sẽ lao ra, đập cho bọn họ một trận.



“Tôi? Bồi thường cái gì?”



Lúc này Diêu Giai bắt đầu thấy đầu óc quay vòng vòng, chuyện với tên nhà giàu kia còn chưa giải quyết xong, tự nhiên lại có một món nợ từ trên trời rơi xuống, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà xui xẻo vậy?



“E hèm! Tôi còn tưởng chuyện gì lớn lắm chứ? Tới đây...”



Ai ngờ, tên nhà giàu Hách Gia Tuấn nghe xong, không nói một lời mà móc bóp tiền ra, lấy ra mấy xấp tiền mặt!



“1, 2, 3, 4, 5...”



Anh ta vừa đếm, vừa lấy thêm tiền ra. Bởi vì quá nhiều tiền, một mình anh ta cầm không hết nên dứt khoát đưa hết cho tên tóc vàng.



“10!” Sau khi đếm đủ mười xấp, anh ta cười nói, “100 ngàn tệ, đã đủ chưa?”.



... Mẹ nó...



Hai tay tên tóc vàng ôm lấy mười xấp tiền mặt, khuôn mặt hoàn toàn ngây ngốc! Một khắc này, thế giới quan, nhân sinh quan và nhận thức quan của gã ta, tất cả đều bị phá hủy trong tích tắc!



Đám côn đồ đứng bên cạnh cũng như bị hóa đá, tất cả đều ngây ra, cái mặt ngu đến không thể ngu thêm nữa!



Ôi, đệt...



Triệu Ngọc đứng ở đằng sau đám đông vây xem, không ngừng vò đầu giựt tóc chính mình, miệng cũng không ngừng mắng đám tóc vàng là đồ vô dụng. Một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo như vậy, giờ đã bị mấy tên ngu ngốc bọn họ phá hủy hết! Mỹ nhân thì không giải cứu thành công, ngược lại còn giúp cho tên nhà giàu kia có cơ hội thể hiện!



Bà nội nó!



Bà nội nó! !



Nhưng, màn kịch rối rắm, lộn tùng phèo này vẫn chưa kết thúc. Tên tóc vàng loay hoay ôm một đống tiền đứng đó, rồi gã nhón chân, ngước cổ lên, hình như đang tìm kiếm cái gì đó!



Đương nhiên là gã ta đang tìm Triệu Ngọc, để trưng cầu ý kiến của đại ca, trong tình huống hoàn toàn nằm ngoài dự tính như vậy, rốt cục nên xử lý như thế nào? Tiếp tục diễn, hay là cầm tiền rời đi. Đệch, đây là 100 ngàn tệ đấy!?



“Này, sao đây... vẫn chưa đủ hả?” Hách Gia Tuấn thấy tên tóc vàng cứ loay hoay mãi, liền ra hiệu nói, “Được rồi, cho anh hết đấy!”.



Nói xong, anh ta dốc ngược cái bóp xuống, giũ một cái, trong ngực tên tóc vàng lại có thêm mấy xấp tiền, nhiều đến nỗi gã ta cầm không hết, làm rớt xuống đất.



“Hôm nay tôi chỉ mang theo ít tiền như vậy thôi, “Hách Gia Tuấn phủi tay, “Nếu còn không đủ, các người ra giá, đưa điện thoại di động ra đây, tôi lập tức chuyển khoản cho!”.



Trong nháy mắt, tên tóc vàng cảm giác hai chân như nhũn ra, cả người không còn chút sức lực nào, gã thật sự rất muốn nằm lăn ra bất tỉnh ngay lập tức…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom