• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-671

Chương 671: Trái tim giết chóc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74631.png
“Bây giờ nghĩ lại, tôi rất có thể là điên rồi! Nhưng vào lúc đó, loại chấp niệm này của tôi lại chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của tôi, tôi bắt đầu đọc sách học tập, cố gắng tìm tòi, cố gắng thực hành, còn không tiếc dùng nhiều tiền mua vật liệu về, có lúc, thậm chí còn mượn danh nghĩa nhà tang lễ đi thăm hỏi những nhập liệm sư có kinh nghiệm, học tập kỹ thuật tiên tiến của họ!”



“Cứ như vậy, kỹ thuật của tôi không ngừng được nâng cao. Hơn nữa điều khiến tôi không ngờ là, kỹ thuật của tôi còn đem đến cho tôi một chút thành tựu nhỏ. Có lúc, vì thi thể phải vận chuyển đường dài các kiểu, sẽ có người3nhà người chết đến mời tôi xử lý thi thể, xử lý chống phân hủy lâu dài cho người chết, hơn nữa bọn họ còn bằng lòng chi trả thù lao kếch xù!”



“Cho nên, sau này có một khoảng thời gian, kinh tế của tôi dần dần khá giả hơn. Ôi! Ông trời đúng là đùa giỡn với con người, thực ra, tôi không ngừng nghĩ, nếu như tôi không phải tội phạm giết người, như thế chỉ dựa vào tay nghề nhập liệm sư của tôi, e rằng cũng đủ để tôi trở thành người giàu có rồi!”



“Nhưng mà, đó rõ ràng không thuộc về vận mệnh của tôi, tôi sợ thu hút sự chú ý của cảnh sát, căn bản không dám để danh tiếng của mình trở nên quá0lớn, cho nên ở một nơi không lâu, chỉ có thể từ chức rồi đi!”



“Nhưng cũng may tôi gom góp được không ít tiền, bản thân cũng có xe ô tô, cuộc sống không túng quẫn như lúc trước nữa…” Nói đến đây, Lý Phi tạm ngừng một chút, sau đó lại uống vài ngụm coca, lúc này mới nói tiếp: “Chớp mắt một cái đã đến năm 98, lần đó, tôi cũng là có ý nghĩ bất chợt, vào một ngày tôi lái xe đi ngang Bách Linh, tôi liền muốn trở về xem thử xem.”



“Tuy rằng tôi không biết Bách Linh có được tính là quê nhà của tôi không, nhưng dẫu sao tôi cũng lớn lên ở nơi này! Hơn nữa, tôi rất muốn biết, sư phụ của tôi,5còn có các sư đệ sư muội sống có tốt không? Đặc biệt là Tứ muội, từ sau khi tôi bỏ trốn đi xa thì không còn gặp lại cô ấy nữa, lúc đó, tôi rất muốn tìm cô ấy, gặp mặt cô ấy một lần! Tôi đoán, trong lòng cô ấy nhất định cũng nhớ nhung tôi chăng?”



“Dĩ nhiên, tôi chỉ là nghĩ như thế mà thôi, chứ hoàn toàn không biết nên đi đâu tìm bọn họ? Khi đó, tôi từng đi cửa hàng bán lẻ hợp kim nhôm, chỗ đó đã sớm phá bỏ toàn bộ và dời đi nơi khác rồi!”



“Tôi đi vài vòng không mục đích trong thành phố, liền nhớ tới căn nhà cũ bên nghĩa trang lúc nhỏ từng ở, cho nên lái xe đi4đến đó…”



“Tôi vốn cho rằng, đã nhiều năm trôi qua như vậy, căn nhà cũ đã sớm đổ nát đến nỗi không ra hình dạng gì rồi chứ?” Lý Phi tràn ngập hồi tưởng nói: “Nhưng sau khi đến nơi đó, tôi lại nhìn thấy căn nhà đó vẫn rất tốt, rõ ràng là có người tu sửa căn nhà, hơn nữa… cổng không khóa, giống như bên trong vẫn có người ở vậy!”



“Tôi tất nhiên không dám đi gõ cửa, liền ngồi trong xe kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến cuối cùng, rốt cuộc nhìn thấy có người mở cổng.”



“Kết quả, tôi liếc mắt một cái liền thấy… nhìn thấy…” Nói đến đây, Lý Phi không kìm lòng được rơi nước mắt: “Tôi lại có thể nhìn thấy, nhị sư đệ9Đào Hương của tôi đang ôm một bé gái từ cửa đi ra!”



“Đã qua nhiều năm như thế... Ha ha...” Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đủ để thấy sự xúc động của Lý Phi: “Tôi vẫn còn có thể nhìn thấy Đào Hương! Tôi... tôi vội vàng xuống xe, chạy qua!”



“Đào Hương cũng nhận ra tôi, lúc đó, hai chúng tôi không nói gì cả, quỳ trên mặt đất ôm đầu khóc rống lên... Cuối cùng khóc đến nỗi ngay cả đứa trẻ cũng khóc theo...”



Lúc nói đến đây, sau lưng Ngô Tú Mẫn cũng truyền đến tiếng nức nở khe khẽ. Mắt Thôi Lệ Châu đỏ bừng, cũng xúc động không kiềm chế được. Rõ ràng, đứa bé gái mà Lý Phi nói rất có khả năng chính là Thôi Lệ Châu.



“Buổi tối lúc uống rượu, Đào Hương kể hết toàn bộ cho tôi nghe!” Lý Phi thong thả, tiếp tục nói: “Lúc này tôi mới biết, hóa ra sau khi tôi trốn đi nơi khác, vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy!”



“Sau khi tôi đi, Tứ muội không biết phải làm gì, vẫn đứng canh giữ bên thi thể như thế, không đi đâu cả. Sau đó, đợi đến tối, sư phụ tôi và Đào Hương xong việc trở về, bọn họ bất ngờ nhìn thấy thi thể của sư nương!”



“Tứ muội làm theo lời tôi nói với cô ấy, nói sư nương là bị tôi giết!”



“Nhưng điều không ngờ chính là, sư phụ vì quá kích động, bệnh tim đột nhiên phát tác, ngất xỉu ngay tại chỗ! Sau đó, lúc Đào Hương và lão tam khiêng ông ấy đến bệnh viện, thi thể đã lạnh rồi!”



“Sư phụ và sư nương chết cùng một lúc, tôi là đại sư huynh cũng chạy mất! Cho nên chuyện sau này, toàn bộ chỉ có thể do Đào Hương xử lý. Cậu ấy và Tứ muội an táng sư phụ sư nương xong, rồi nhóm trộm cắp chúng tôi cũng chỉ có thể giải tán, mấy anh em đều mỗi người một ngả!”



“Từ đó về sau, Đào Hương bắt đầu con đường vua trộm của mình, dần dần gây dựng nên tiếng tăm trong nghề. Lão tam, lão tứ cũng coi như không tệ, sau khi Thôi Phương Vũ nổi danh đã lập công ty riêng, còn cưới Tứ muội Đỗ Mạn Đình về, sinh một đứa con gái!”



“Nhưng không ngờ, tên khốn nạn Thôi Phương Vũ này lại dan díu với người phụ nữ khác, nuôi một con ả ở Nam Giang! Kết quả, Tứ muội trên đường đi bắt gian thì xảy ra tai nạn giao thông, cũng mất rồi!”



“Tên khốn Thôi Phương Vũ này! Nếu không phải về sau cậu ta chết trong tù, tôi tuyệt đối không tha cho cậu ta!” Lý Phi nghiến răng ken két, ông ta ốm nhom tiều tụy như vậy, tuy nhìn không có lực sát thương, nhưng bất cứ ai cũng không ngờ, ông ta chính là tên giết người điên cuồng thủ đoạn độc ác!



“Càng ghê tởm hơn là, người phụ nữ không biết xấu hổ đó, sau này vì muốn tìm Thôi Phương Vũ đòi tiền, đã bắt cóc con gái của Tứ muội! Các người nói xem, tôi làm sao có thể tha cho cô ta!?”



“Đào Hương nói cho tôi biết rằng sau khi con gái Thôi Phương Vũ bị bắt cóc, ngay lúc cậu ta bị cảnh sát điều tra không thoát được, cho nên cậu ta liền tìm Đào Hương, nhờ Đào Hương tìm giúp!”



“Tứ muội đã chết, Đào Hương dĩ nhiên rất đau lòng, cũng rất tức giận! Nhưng cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy con gái của Tứ muội xảy ra nguy hiểm, cho nên đồng ý với Thôi Phương Vũ.”



“Nhưng mà, sau khi Đào Hương tìm được đứa trẻ về, Thôi Phương Vũ đã ngồi tù! Thôi Phương Vũ và chúng tôi không giống nhau, cậu ta có gia đình, Đào Hương đi gặp cậu ta, tỏ ý muốn giao đứa trẻ cho ông bà nội nuôi nấng, nhưng Thôi Phương Vũ nói gì cũng không chịu, cuối cùng còn quỳ xuống trước Đào Hương!”



“Thôi Phương Vũ nói, bản thân cậu ta nợ nần chất đống, kẻ thù đầy rẫy, nếu như giao con cho ông bà nội, khẳng định là hại đứa trẻ! Cho nên, cậu ta cầu xin Đào Hương giúp cậu ta chăm sóc đứa trẻ, đợi sau này mình ra được, sẽ đón con trở về!”



“Đào Hương cũng hết cách, cho nên đồng ý với cậu ta! Nhưng mà không bao lâu sau, Thôi Phương Vũ đã tự sát ngay trong nhà tù!”



“Cái gì?” Thôi Lệ Châu nghe vậy, nhất thời không kiềm chế được, hỏi: “Không phải nói Thôi Phương Vũ bị bệnh mà chết sao? Sao lại là tự sát!?”



“Tôi nghe Đào Hương nói.” Lý Phi không rõ vì sao cô cảnh sát này lại kích động, cẩn thận nhìn cô ta rồi mới nói tiếp: “Thân thể Thôi Phương Vũ khỏe mạnh, bị bệnh gì mới chết được? Đào Hương đã điều tra từ lâu, cậu ta là tự sát, cậu ta cảm thấy có lỗi với Tứ muội của tôi, mình lại thân bại danh liệt, cho nên đã treo cổ!”



“Tù nhân tự sát trong tù, bọn giám ngục sợ phải gánh trách nhiệm, cho nên nói cậu ta bị bệnh mà chết, chuyện này cũng không mới mẻ gì!” Lý Phi lắc đầu nói: “Hừ, tên khốn nạn không chịu trách nhiệm như Thôi Phương Vũ, chết thì cứ chết đi! Cậu ta cũng là đáng đời! Nhưng mà người phụ nữ đê tiện hại Tứ muội của tôi xảy ra tai nạn giao thông cũng không thể để cô ta sống được!”



“Cho nên, sau khi chia tay Đào Hương, tôi đi thẳng đến Nam Giang, tìm được người phụ nữ đó, sau đó...” Lý Phi trừng mắt, hung ác nói: “Dựa theo cách trước đây của tôi, xử lý cô ta!”




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom