• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuồng thám-622

Chương 622: Phương đông không sáng thì phương tây sáng




73155.png
Triệu Ngọc nhe răng cười, chỉ vào vòng chân giải thích: “Cô bị ngốc hả, cái này vòng chân định vị chính là kiểu mới nhất của năm nay, hơn nữa còn là bản số lượng có hạn nữa! Một cái vòng thế này có giá sáu mươi năm nghìn đồng. Tôi mẹ nó tặng thứ đắt như vậy cho cô, chẳng lẽ cô còn không thấy cảm kích hả?”



“Hừ! Tên khốn nói không giữ lời, lúc đầu là ai nói có thể bảo đảm cho sự an toàn của cha tôi?” Thôi Lệ Châu oán trách: “Bây giờ thì thế nào? Còn thiếu chút nữa là mở buổi họp báo cho cha tôi rồi nhỉ? Bây giờ chắc cả thế giới đều biết ông ấy là vua trộm Đào Hương! Ông ấy3đã từng trộm rất nhiều thứ, cho tới bây giờ đến cùng có bao nhiêu kẻ thù, e là ngay cả bản thân ông ấy cũng không biết đâu!”



“Thích có bao nhiêu kẻ thù thì cứ có bấy nhiêu kẻ thù, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả!” Triệu Ngọc khinh thường giải thích: “Dù sao tin tức này không phải tôi bán! Chuyện này không thể trách tôi!”



“Tôi mặc kệ.” Thôi Lệ Châu chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Ngọc, dùng ánh mắt bày tỏ rõ ràng cảm xúc của mình, nói: “Thứ nhất, các người phải bảo đảm an toàn cho cha tôi! Thứ hai, nếu như tôi có thể giúp các người tìm đá quý về, thì anh phải xin cấp trên của anh giảm hình phạt0cho tôi!”



“Chuyện này thì không có vấn đề.” Triệu Ngọc sảng khoái đồng ý: “Nếu như trên người cô không dính đến mạng người, nói không chừng tôi còn có thể khiến cô tránh khỏi phải vào tù nữa kìa! Thậm chí, tôi còn có thể xin điều cô đến tổ điều tra đặc biệt của tôi, làm cấp dưới của tôi, sau đó dùng năng khiếu của cô phục vụ cho chúng tôi, điều tra những vụ án khó giải quyết kia.”



“Ý kiến này...” Thôi Lệ Châu bị Triệu Ngọc hấp dẫn, chớp chớp mắt to, nói: “Ý kiến này không tệ chút nào! Nếu như có thể đi ăn trộm, còn là hợp pháp, ha ha... Đúng là thú vị...”



“Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải lập công trong quá5trình tìm kiếm đá quý mới được!” Triệu Ngọc nhướng mày.



“Được, nói đến lập công thì tôi đột ngột nhớ ra một chuyện! Không biết, chuyện này có thể giúp gì cho anh không...” Bỗng nhiên Thôi Lệ Châu thu nụ cười lại, hạ giọng nói với Triệu Ngọc: “Thật ra thì, cha tôi có vấn đề ở ‘phương diện đó’...! Ông ấy không làm với phụ nữ được!”



“Ông ấy từng nói, trong một lần hành động trước kia chỗ đó bị thương ngoài ý muốn, không còn chức năng đó nữa! Tôi nghĩ, nếu các anh làm kiểm tra kỹ càng cho ông ấy thì sẽ phát hiện ra!”



“Ồ? Thật sao?” Triệu Ngọc quyệt miệng: “Nói như vậy, bà chủ cửa hàng cá kia không sơ múi gì được cha cô nhỉ?4Ha ha... Ừm... Hả?”



Bỗng dưng, vẻ mặt của Triệu Ngọc cứng đờ lại. Trong chốc lát, hắn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hắn nhớ rất rõ, trong ghi chép của vụ án thi thể nữ không đầu thì báo cáo kiểm tra thi thể của các nạn nhân không đầu, tất cả đều không xuất hiện vết tích “xâm hại”.



Lúc trước, cảnh sát từng hoài nghi, hoặc là hung thủ là phụ nữ, hoặc là tâm lý của hung thủ biến thái, nhưng không ai nghĩ tới là do hung thủ vốn không có năng lực trên phương diện này!



Bà nội gấu của tôi ơi!



Chỉ trong chốc lát, tim Triệu Ngọc đập rộn lên, chợt thấy rùng mình. Chẳng lẽ vua trộm một thời Đào Hương này chính là hung thủ của9vụ án thi thể nữ không đầu?



Giống như... có vẻ như... cũng khá có lý?



Thứ nhất, ông ta có ảnh của Bạch Lệ Lệ!



Thứ hai, ông ta không có công năng trên phương diện kia. Có khi nào bởi vì ông ta có thiếu hụt về mặt sinh lý nên mới khiến tâm lý của ông mất cân bằng, lấy việc tàn sát phụ nữ để an ủi mình?



Thứ ba, sau khi nạn nhân cuối cùng là Bạch Lệ Lệ chết, hung thủ bỗng nhiên mai danh ẩn tích. Lúc đó, cũng đúng là lúc Đào Hương nhận nuôi Thôi Lệ Châu. Có phải là nhờ nhận nuôi trẻ con khiến cho ông ta đạt được một loại thỏa mãn nào đó cho nên mới thu tay lại không gây án nữa?



Hơn nữa, Đào Hương là vua trộm, việc ông ta am hiểu nhất là che giấu tung tích, cho nên ông ta mới chém đầu của các nạn nhân, cũng cắt ngón tay của họ để cảnh sát không có cách nào xác nhận được thân phận của nạn nhân? Cho nên, từ trước đến giờ cảnh sát mới không cách nào tìm ra hung thủ của vụ án này?



Ông trời của tôi ơi, ông trời ơi!



Đúng là phương Đông không sáng phương Tây sáng!



Nếu như... Triệu Ngọc không khỏi kích động nghĩ, nếu như có thể phá vụ án này thì tôi còn quản vụ án viên đá quý bị trộm làm gì? Phải biết, vụ án thi thể nữ không đầu là vụ án chưa giải quyết cấp một của quốc gia, nếu so với nó thì vụ án viên đá quý bị trộm vốn chẳng là gì, nếu có thể phá vụ án này thì ông đây cũng xem như trâu bò lắm rồi... Ha ha ha...



“Cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu... Này...” Thôi Lệ Châu gọi liên tục mới khiến Triệu Ngọc tỉnh táo lại từ trong dòng suy tưởng.



“Ừm, anh... không sao chứ?” Thôi Lệ Châu nghi ngờ hỏi: “Tôi nói chuyện cha tôi không có công năng loại kia, sao anh vui vẻ đến chảy cả nước miếng vậy hả, anh không có tâm bệnh gì chứ...”



“Bà nội gấu nhà... Ừm...” Triệu Ngọc phát hiện hoàn cảnh không hợp nên nhanh chóng nuốt đoạn sau trở vào, cười gằn nói: “Đến đây nào, Tiểu Châu Châu ơi, tiếp tục trò chuyện với anh đây vài câu đi, tôi cảm giác hình như tôi đã tìm được manh mối quan trọng rồi! Cô tranh thủ thời gian nói cho tôi nghe chuyện giữa cha cô và mấy người phụ nữ kia đi!”



“Nè? Anh... Anh muốn làm gì?” Thôi Lệ Châu không tự chủ được quấn chặt quần áo của mình, giận quát: “Anh có ý gì, chẳng lẽ, anh đang lấy cha tôi ra làm trò cười hả?”



“Không, tôi đang phá án nghiêm túc đó!” Triệu Ngọc cười gian: “Nhanh đi, Tiểu Châu Châu! Mau nói cho tôi biết bà chủ hàng cá kia tên là gì? Xem xem tôi có biết cô ta hay không?”



“Ồ!” Thôi Lệ Châu líu lưỡi: “Cảnh sát Triệu, anh cười nhìn dâm quá! Hả?”



Ai ngờ, Thôi Lệ Châu đang vui đùa với Triệu Ngọc thì chợt thấy một chỗ tư liệu được đánh dấu trên bảng trắng.



Ui cha!



Triệu Ngọc nhìn thấy thì biết giờ che chắn cũng không làm nên chuyện gì, chỉ thấy Thôi Lệ Châu cắn môi nói: “Hóa ra cha tôi vẫn luôn lừa gạt tôi à! Xem ra, bệnh của ông ấy có lẽ đã có từ sớm!”



Hóa ra, Thôi Lệ Châu vừa lúc nhìn thấy báo cáo xét nghiệm ADN.



“Có điều... Trong lòng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn!” Thôi Lệ Châu không khỏi phiền muộn nói: “Nhiều năm đã qua, chỉ là tôi không chịu tin mà thôi! Cho nên tôi chưa từng có ý muốn làm xét nghiệm ADN làm gì. Ha ha...” Cô ta cười khổ một lúc rồi tiếp tục nói: “Xem ra, mấy câu kiểu như sau khi mẹ tôi sinh tôi xong thì mất cũng chỉ là chuyện hoang đường của ông ấy! Cái ông lão khốn nạn không có một lời thật lòng này, ngay cả tôi mà cũng lừa gạt!”



“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn ra Thôi Lệ Châu đang đau lòng, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.



“Người phụ nữ trên tấm ảnh kia cũng không phải, vậy... đến cùng tôi tới từ đâu? Còn có...” Cô ta chỉ vào cái tên trên bảng trắng hỏi: “Cách Cách lại có ý gì?”



Chậc chậc...



Nhìn thấy phản ứng của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc không khỏi lật suy nghĩ quay lại chiều hướng vừa rồi. Vua trộm Đào Hương này có phải là hung thủ của vụ án thi thể nữ không đầu không nhỉ?



Tuổi tác hợp lý, thời gian hợp lý, động cơ hợp lý, thậm chí cả trạng thái tinh thần cũng hợp lý, Triệu Ngọc càng xem thì lại càng cảm thấy Đào Hương rất khả nghi.



Thế nhưng, tình huống khi hắn điều tra vụ án lớn Miên Lĩnh trước kia lại xảy ra, mặc dù đã có kẻ tình nghi nhưng hắn lại khuyết thiếu chứng cứ quan trọng!



Nếu như Đào Hương đúng là hung thủ của vụ án thi thể nữ không đầu, vậy thì... đến cùng chứng cứ sẽ nằm ở đâu?




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom