• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (21 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuồng thám-614

Chương 614: Động lực của tôi




73147.png
Trận mưa này khiến Triệu Ngọc không thể tránh khỏi mà nhớ tới những ký ức đã khắc sâu trong đầu kia. Thời điểm Miêu Anh rời đi cũng có một trận mưa lớn như thế rơi xuống.



Mưa to gió lớn, giai nhân không ở...



Miêu Anh, giờ em đang ở nơi nào, cuộc sống có ổn không?



Không biết liệu em cũng sẽ trong một đêm mưa như thế, vì anh mà phiền muộn, vì anh mà suy nghĩ không ngừng hay không?



Đại ca hệ thống à, không biết là mày có đạo cụ tìm người không, liệu có thể cho tao một cái không? Nếu có loại đạo cụ như vậy, há không phải có thể tìm được Miêu Anh rồi sao?



Mang theo mộng đẹp, Triệu Ngọc lại nhìn về phía mười món quà lớn mà mình mới nhận được, nhưng ngoại trừ cột thu lôi tàng3hình cùng với một đạo cụ trang phục bảo hộ tàng hình cấp một ra, những đạo cụ khác đều là thứ hắn đã từng mở trước kia: Đạn hôi tàng hình, máy gỡ bom tàng hình, máy tăng lực đẩy tàng hình, thuốc cầm máu tàng hình, máy tìm lại ký ức, áo chống đạn tàng hình, máy cúp điện, chìa khóa vạn năng,...



Mặc dù mười đạo cụ này đều hữu dụng, nhưng Triệu Ngọc vẫn không vừa lòng. Giờ phút này, trong lòng của hắn chỉ có Miêu Anh, tất cả những chuyện trước đây, bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt: Đại chiến Long Hổ trong trường huấn luyện cảnh sát, mọi người đồng cam cộng khổ, sinh tử hào hùng trong động chứa tượng Phật bằng vàng và lúc cuồng nhiệt nóng bỏng lăn ga giường cùng nữ thần...



Cho tới hôm0nay, Triệu Ngọc cũng không biết, gia đình Miêu Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ấy lại có thể nhẫn tâm rời xa mình như vậy?



Mọi người đều nói năm tháng vô tình, nhưng sau khi qua một khoảng thời gian dài như vậy, nỗi nhớ mà Triệu Ngọc dành cho Miêu Anh lại càng khắc sâu hơn.



Hai chuyện cuối cùng mà Miêu Anh dặn dò hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không quên được.



Thứ nhất, làm thần thám!



Thứ hai, quên cô...



Thật xin lỗi, Miêu Anh! Triệu Ngọc yên lặng nói ở trong lòng, quên em thì anh không làm được! Nhưng mà... Làm thần thám, anh có thể!



Mấy ngày liên tục, dường như chỉ có suy nghĩ phải phá án gấp rút thì Triệu Ngọc mới có thể tạm thời buông vẻ u sầu của mình xuống. Nhưng trong lòng hắn biết,5thứ mình buông xuống chỉ là vẻ u sầu, chứ không phải là Miêu Anh!



Cho nên, mặc kệ tương lai phải trả cái giá như thế nào, hắn cũng nhất định phải tìm được Miêu Anh!



Ngay trong lòng tin kiên định này, dường như Triệu Ngọc nhận được một sự dẫn dắt nào đó, hắn chợt nhớ tới một chuyện: Hệ thống Kỳ Ngộ của mình, hiện tại vẫn đang không ngừng thăng cấp.



Nếu như trong tương lai khi ở cấp bậc cao, liệu mình có thể mở ra được loại hình đạo cụ có thể tìm người không? Hay là, chờ đến khi công năng cường hóa càng thêm được hoàn thiện trong tương lai, liệu mình có thể thông qua cường hóa của đạo cụ, chế tạo ra một loại đạo cụ tìm người hay không?



Ví dụ như, đem cường hóa tổ hợp máy theo4dõi tàng hình cùng với mệnh lệnh hacker, liệu có thể thông qua mạng internet, truy tìm tung tích của Miêu Anh hay không?



Ơ?



Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy phấn chấn. Lại nói, cách suy luận này cũng không phải là lời nói vô căn cứ, trong tương lai rất có khả năng có thể thực hiện được!



Hắn cảm thấy, bên trong cột đạo cụ có nhiều loại đạo cụ như vậy, chỉ cần hệ thống không ngừng thăng cấp, tương lai tất nhiên có thể tìm được một biện pháp hữu hiệu để tìm được Miêu Anh!



Trong lúc không ngờ đến, Triệu Ngọc rốt cuộc lại tìm được mục tiêu đã lâu, cảm thấy lòng tin được nâng cao.



Làm thần thám!



Đúng!



Ông đây nhất định phải làm được thần thám, nhất định phải thu hoạch được càng nhiều điểm tích lũy Kỳ Ngộ để9thăng cấp hệ thống, nhất định phải tìm được Miêu Anh...



...



Từ sau khi xuất hiện vụ án giết người thần tốc, Triệu Ngọc hoàn toàn không có lấy một giấc ngủ ngon. Hiện tại, vụ án đã giải quyết xong, hơn nữa còn tìm được cách để tìm kiếm Miêu Anh, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút.



Mặc dù bên ngoài gió táp mưa sa, sấm sét vang dội, nhưng một giấc này, Triệu Ngọc vẫn ngủ đến không biết trời đất, mãi cho đến mười giờ sáng ngày hôm sau, hắn rốt cuộc mới tỉnh lại từ trong giấc mơ.



Ôi chao...



Hắn thử duỗi cái lưng mệt mỏi, lại phát hiện xương cốt toàn thân giống như tan ra thành từng mảnh, vết thương do đao chém trên cánh tay cũng đang đau âm ỉ.



Ôi chao...



Hắn không dám cử động mạnh, đành phải chịu đựng mà ngáp một cái.



Sau khi kéo màn cửa ra, thấy trận mưa to sớm đã dứt, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống gương mặt hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.



Có điều, mặc dù mưa đã ngừng, nhưng gió vẫn chưa dứt, từ nơi này có thể nhìn thấy mọi người đã đổi sang trang phục mùa đông, đón gió mà đi trong gió rét. Mà cây ngô đồng bên đường thì dường như đã rụng sạch hết lá trong vòng một đêm.



Triệu Ngọc nhớ kĩ, sáu nạn nhân của vụ án thi thể nữ không đầu đều bị hại trong mùa đông rét lạnh. Nhất là vụ giết người thứ nhất xảy ra ở thành phố Tấn Biên, cũng là một vụ án xảy ra vào đầu mùa đông.



Trong sổ ghi chép của đội trưởng Kim Chấn Bang có để lại phân tích của ông đối với vụ án này. Đội trưởng Kim cho rằng, sở dĩ hung thủ chọn mùa đông để gây án rất có thể là muốn làm chậm thời gian phân hủy thi thể, thời gian được kéo dài hơn một chút.



Cũng chính vì vậy, rất nhiều chuyên gia nghiên cứu tâm lý khi phác họa tâm lý hung thủ đều ghi thêm mác “có biểu hiện dục vọng”, cho rằng hung thủ có biểu hiện dục vọng mãnh liệt, đem thi thể xem như một tác phẩm triển lãm mà biểu hiện ra ở trước mặt người đời.



Ngô Tú Mẫn cũng làm bản phân tích của mình, cô ấy chẳng những đồng ý với phân tích của các tiền bối, hơn nữa còn cho rằng hung thủ là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, mặc dù thi thể đã không trọn vẹn, nhưng vẫn muốn mười phân vẹn mười, không muốn thi thể bởi vì bị hư thối quá sớm mà ảnh hưởng đến việc thưởng thức.



Căn cứ vào hai điểm ở trên, cảnh sát cơ hồ có thể xác nhận, hung thủ chính là một người cố chấp, bệnh hoạn! Chỉ có điều, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái chính là, nếu như những miêu tả về hung thủ trong này là đúng, vậy thì dựa theo tính cách của hung thủ, hắn ta hẳn là sẽ còn tiếp tục gây án mới đúng.



Cũng không biết là vì cái gì, sau vụ án nữ không đầu năm 98, hung thủ bỗng nhiên thu tay lại. Từ đó về sau không còn xuất hiện những vụ án tương tự nữa.



Đến nay mọi người vẫn không đoán ra, vì sao hung thủ lại ngừng việc gây án, là bởi vì hung thủ xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao? Hay là lương tâm của hung thủ trỗi dậy? Hay là bởi vì hung thủ đã có tuổi, cuối cùng không thể gây án?



Bây giờ mười chín năm đã qua, mọi người đều đang lo lắng, hung thủ đã không còn trên thế giới này! Nếu như hắn ta đã chết, vụ án này chỉ sợ cuối cùng khó mà tìm được chân tướng.



Thu hồi đoạn suy nghĩ ngắn ngủi, Triệu Ngọc cầm điện thoại di động lên, xem xét tin tức nhận được.



Vì tranh thủ thời gian, tối hôm qua Ngô Tú Mẫn lợi dụng phương pháp thôi miên tự mình sáng chế ra để tra hỏi Đào Hương suốt cả đêm, không biết, hiện tại đã có thu hoạch gì chưa?



Mặc kệ là tung tích của viên đá quý cũng được, hay là thân phận của Bạch Lệ Lệ cùng Thôi Lệ Châu cũng tốt, chỉ cần có thể tra được một chút xíu tin tức liên quan, cũng đã có thể mang đến cho cuộc điều tra bước đột phá lớn.



Mở điện thoại ra xem xét, trong đó quả nhiên có tin tức Ngô Tú Mẫn gửi đến cho hắn, thế nhưng tin tức của Ngô Tú Mẫn lại không chút liên quan đến buổi thẩm vẫn, mà là nhắc nhở Triệu Ngọc, nói cô ấy vừa mới nhận được một thông báo mới, phòng Hình sự phái hai tổ đến để tiếp nhận vụ án, vào khoảng sáng hôm nay sẽ đến Tấn Bình, cần bọn họ sớm làm tốt công tác đón tiếp.



Không thể nào?



Nhanh như vậy sao?



Hôm qua Triệu Ngọc mới làm báo cáo cho phòng Hình sự, không nghĩ tới tổ chuyên án hôm nay đã đến rồi? Tốc độ này thật sự vượt ngoài dự định.



Hắn cho rằng, Tấn Bình và thủ đô cách nhau rất xa, tổ chuyên án cần áp giải trọng phạm khẳng định phải ngồi xe cảnh sát đến, lại thêm nhân viên tổ chức, rồi mang theo các loại thiết bị, cho nên làm sao cũng phải qua khoảng hai ba ngày mới đúng.



Thật không nghĩ đến, sáng hôm nay đã tới rồi. Như vậy, không thể nghi ngờ đã làm rối loạn kế hoạch của Triệu Ngọc, một khi Đào Hương bị bọn họ áp giải về thủ đô, lập tức hắn sẽ không còn cách nào khác có thể thu hoạch được tin tức trên người Đào Hương nữa!



Xem đồng hồ, lúc này chỉ còn hai mươi phút nữa là đến 11 giờ, đoán chừng, hai tổ chuyên án cũng đã đến rồi?



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng rửa mặt một chút, liền lập tức lái xe chạy tới Cục Cảnh sát Tấn Bình...




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom