• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • cuồng thám-608

Chương 608: Quẻ càn vẫn còn tiếp tục




72993.png
Nếu như không có ý của ông chủ của Hợp Thắng thì những tên tay chân kia há lại dám làm càn như vậy sao? Bây giờ đã xảy ra chuyện, bọn chúng lại nói rõ là để những tên này tới gánh chuyện.



Chỉ có hai triệu mà đã nghĩ giảng hòa không phải là phong cách làm việc của Triệu Ngọc.



Về lý mà nói, hai triệu đúng là một con số không nhỏ. Nhưng đối với Triệu Ngọc đã là “phú ông trăm triệu” mà nói, hắn không đến mức vì chút tiền ấy mà ném nguyên tắc của mình!



Thế nên, hắn phải cho đám người điếc không sợ súng của tín dụng Hợp Thắng một sự dạy dỗ mạnh mẽ mới được, không thể để bọn chúng làm xằng bậy,3coi trời bằng vung được!



Triệu Ngọc tưởng tượng vài giây rồi mới cất điện thoại di động, một lần nữa nghĩ tới chuyện của Thôi Lệ Châu.



Chuyện đã đến nước này, chuyện đầu tiên hắn phải làm chính là bắt người phụ nữ tên Thôi Lệ Châu về quy án, sau đó áp giải tới Cục Cảnh sát cho bọn họ canh giữ.



Nhưng Thôi Lệ Châu mới phẫu thuật xong, tình hình của cô ta vẫn chưa ổn định, cần quay lại bệnh viện điều trị một thời gian mới được.



Thế nên, hắn quyết định, đầu tiên đưa Thôi Lệ Châu tới bệnh viện trước, còn Đào Hương thì do Nhiễm Đào chịu trách nhiệm, cứ thế đưa ông ta tới phòng tạm giam của Cục Cảnh sát Tấn Bình để tập0trung bảo vệ.



Đương nhiên, đối với thân phận của Đào Hương, Triệu Ngọc sẽ giữ bí mật cho ông ta, ngay cả cảnh sát Tấn Bình cũng không biết lão già này chính là vua trộm tiếng tăm vô cùng thối.



Gió bắc rít gào từng cơn lạnh lẽo.



Thôi Lệ Châu mặc quần áo mỏng manh, Triệu Ngọc bèn cởi khóa chiếc áo gió rộng rãi của mình, kéo cô ta ôm vào trong ngực. Thân thể Thôi Lệ Châu suy yếu, lảo đà lảo đảo, cuối cùng gần như là Triệu Ngọc ôm cô ta lên xe.



Sau khi lên xe, có luồng gió ấm thì Thôi Lệ Châu mới ấm áp hơn được một chút.



Triệu Ngọc nổ máy rồi bắt đầu đi về phía bệnh viện.



Nhiệt độ trong xe và ngoài xe5chênh lệch rất lớn làm cho kính cửa sổ bị phủ một tầng sương mù, Triệu Ngọc không thể làm gì khác đành giảm bớt tốc độ, sau đó mở điều hòa lên mức cao nhất.



Ngay lúc gió điều hòa vang lên u u, Triệu Ngọc nhìn Thôi Lệ Châu qua kính chiếu hậu. Vừa hay Thôi Lệ Châu cũng nhìn hắn ta qua kính chiếu hậu.



Bốn mắt nhìn nhau làm Triệu Ngọc chợt sinh ra một tia xúc động. Trong lúc hoảng hốt hắn thấy dường như vị Cách Cách đã chết từ nhiều năm trước một lần nữa hồi sinh trước mắt mình.



Giống!



Thực sự là quá giống, cứ như đúc từ cùng một khuôn vậy. Lẽ nào... Thôi Lệ Châu thật sự có mối quan hệ máu mủ với Cách4Cách sao?



“Ừm...” Triệu Ngọc do dự một chút rồi mới hỏi một câu: “Hỏi chút nhé, mẹ của cô là ai? Không phải... cũng là một nhân vật huyền thoại chứ?”



“Không biết...” Thôi Lệ Châu trả lời rất dứt khoát: “Cha tôi nói với tôi rằng sau khi mẹ tôi sinh ra tôi đã chạy trốn với người đàn ông khác! Bà ấy là một người phụ nữ không có trách nhiệm!”



“Mẹ nó, cha cô là vua trộm, ngay cả một người phụ nữ mà cũng không giữ được à?”



Triệu Ngọc lắc đầu, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, nếu Thôi Lệ Châu thật sự là con gái của Cách Cách thì đây không phải nói, Thôi Lệ Châu là con của Đào Hương và Cách Cách sao? Cách Cách bỏ9vua trộm nhưng lại chọn một tên buôn đồ cổ? Trời ơi, tâm tư của tội phạm, ông đây thật sự không hiểu nổi!



“Tôi cũng không biết loại cảm giác đó là thế nào...” Thôi Lệ Châu ai oán than thở: “Toàn bộ thế giới của tôi chỉ có cha của tôi, tôi căn bản không hề biết tình mẹ có hình dạng như thế nào!”



Nghe lời Thôi Lệ Châu nói, Triệu Ngọc không khỏi đồng tình với cô ta hơn một phần. Hắn quay đầu lại nhìn, thực ra con bé này cũng thật đáng thương, thân là con gái của vua trộm, vận mệnh đã được định sẵn từ khi sinh ra rồi!



Ngay lúc Triệu Ngọc đang phiền muộn vì vấn đề đó, Thôi Lệ Châu lại nhẹ nhàng nhích người về phía trước một chút, sau đó vỗ vai Triệu Ngọc, đưa cho anh ta một bức ảnh.



“Ôi, đây... hẳn là mẹ của tôi!” Thôi Lệ Châu uể oải nói: “Một hôm nào đó, lúc tôi đang dọn dẹp đồ của cha tôi thì vô tình tìm thấy thứ này! Ở viền có vết bị đốt, tôi không biết là do cha tôi cố ý giữ lại hay là do muốn đốt nhưng không đốt hết nữa...”



“Thật sao?”



Triệu Ngọc giảm tốc độ xe một lần nữa, cầm bức ảnh trong tay để quan sát. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh có màu sắc vô cùng cũ kỹ, trong ảnh là một người phụ nữ mặc trang phục rất thời thượng, trong lòng cô ta đang bế một đứa bé gái nhiều lắm chỉ hai tuổi.



Tuy bé gái mới được hai tuổi nhưng đã có một mái tóc đen nhánh, mắt to, lông mày rậm, trông vô cùng xinh xắn. Nhìn tướng mạo của bé gái hoàn toàn có thể nhận ra đó chính là Thôi Lệ Châu khi còn nhỏ.



“Mẹ của cô... trông thật sự là... ừm...” Triệu Ngọc cẩn thận quan sát người phụ nữ trong bức ảnh, muốn bình luận một chút. Nhưng càng nhìn, hắn đột nhiên thấy sững sờ, đợi tới khi hắn ý thức được chuyện gì thì bỗng “A” lên một tiếng!



Cơn khiếp sợ đến quá mức đột ngột, Triệu Ngọc thấy tóc gáy dựng ngược, trái tim lạnh đi, bàn chân ổn định liền giẫm lên chân ga, xe cứ thế lao lên vành đai cây xanh.



Á...



Triệu Ngọc chợt bừng tỉnh, vội vàng đạp chân phanh, sau đó ôm chặt tay lái. Chiếc xe cảnh sát rầm rầm lao lên vành đai cây xanh, sườn phải chiếc xe xóc nảy chạy trên gờ giảm tốc hơn mấy mét rồi mới dừng hẳn lại.



“Cảnh sát Triệu... sao... sao vậy...” Sau một hồi xóc nảy, Thôi Lệ Châu muốn ngất đi, cô ta lo lắng, hốt hoảng hỏi một câu.



Nhưng Triệu Ngọc vẫn mắt điếc tai ngơ, mặc kệ xe có bị làm sao không, hai tay hắn vẫn nắm chặt bức ảnh kia, đôi mắt trừng đến mức như sắp sửa rơi xuống đất!



“Bà nội gấu của tôi ơi!” Qua một lúc Triệu Ngọc mới ngửa mặt lên trời quát to một tiếng rồi quay đầu lại, hỏi Thôi Lệ Châu: “Cô xác định, người này chính là mẹ của cô sao?”



“Ừm...” Thôi Lệ Châu đau lòng gật đầu, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại bắt đầu lắc đầu: “Tôi.. tôi biết tính cách của cha tôi. Tôi chưa từng cho ông ấy thấy bức ảnh này, tôi cũng không biết người phụ nữ kia rốt cuộc có phải là mẹ của tôi hay không... Anh cảnh sát... Anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”



“Tiểu Thôi, ừm, Lệ Châu...” Triệu Ngọc kích động nên nói năng lộn xộn, hỏi lại một lần nữa: “Đã qua nhiều năm như vậy, cô đã từng thử đi tìm người trong ảnh có thể là mẹ đẻ của mình chưa?”



“Không. Bà ấy đã vứt bỏ chúng tôi thì tôi còn đi tìm bà ấy làm gì?” Thôi Lệ Châu hơi cay đắng mà lắc đầu, nhưng lông mày lại nhăn tít lại, cô ta không hiểu sao Triệu Ngọc lại phản ứng mạnh như vậy.



Vốn dĩ Triệu Ngọc muốn trực tiếp nói cho Thôi Lệ Châu chuyện mà hắn biết. Nhưng còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì hắn đã không có cách nào mở lời.



Không được...



Hắn nhìn dáng vẻ yếu ớt của Thôi Lệ Châu, chỉ sợ cô ta không thể nào tiếp nhận được sự thật này.



Bởi vậy, hắn khởi động xe một lần nữa, lái xe ra khỏi vành đai cây xanh đi thẳng tới bệnh viện. Trên đường, mặc kệ Thôi Lệ Châu có giục hỏi thế nào nhưng Triệu Ngọc vẫn không nói sự thật cho cô ta biết.



Mãi tới tận khi đến bệnh viện, sắp xếp cho Thôi Lệ Châu trở lại phòng bệnh để nhận điều trị một lần nữa thì hắn mới cầm bức ảnh, không thể nhịn nồi mà gọi Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn vào một căn phòng làm việc tạm thời.



“Sao vậy tổ trưởng? Đã bắt được người về rồi, sao anh còn gấp gáp như vậy?” Tăng Khả hỏi.



“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ hấp ta hấp tấp của anh xem, lẽ nào... lại xảy ra chuyện lớn gì hay sao?” Ngô Tú Mẫn cũng vô cùng nghi ngờ.



“Hộc hộc...”



Triệu Ngọc thở hổn hển mấy hơi rồi đưa tấm ảnh cho hai người kia, đồng thời hắn chụp một bản lên điện thoại di động của mình, rồi cứ thế gọi cho Nhiễm Đào: “Nhiễm Đào, cậu nghe kĩ đây, Đào Hương là người vô cùng, vô cùng, vô cùng quan trọng!” Triệu Ngọc kích động ra lệnh: “Sau khi đến Cục Cảnh sát, anh bảo bên kia phái thêm mười nhân viên cảnh sát nữa đến. Nhất định phải canh giữ Đào Hương cẩn thận! Ngày đêm canh giữ, hai mươi tư tiếng, một giây cũng không được rời người, đã biết chưa?”



“Biết rồi... Nhưng mà...” Nhiễm Đào nhận lệnh nhưng không hiểu ý ra sao.



“Đừng con mẹ nó phí lời, cứ làm theo lời tôi nói! Nếu Đào Hương xảy ra bất cứ sơ sót nào thì tôi sẽ lấy mạng cậu đó!” Nói rồi, không chờ Nhiễm Đào phản ứng lại, hắn cứ thế cúp điện thoại.



“Mẹ ơi là mẹ ơi!” Ai ngờ, sau khi xem xong bức ảnh, Tăng Khả suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên khỏi mặt đất rồi điên cuồng gào to: “Tổ trưởng, bức ảnh này... lấy ở đâu ra vậy? Tại sao lại như thế này?”



“Trời ơi, người phụ nữ này... không phải là Bạch Lệ Lệ ở thành phố Cam Lũng hay sao?” Ngô Tú Mẫn cũng giật mình không thôi. “Năm 98! Người này... chính là vào năm 98, là người bị hại cuối cùng trong vụ án thi thể các cô gái không đầu mà!”




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom