• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

  • cuồng thám-604

Chương 604: Một nước cờ?




72989.png
“Em... Em vẫn không hiểu...” Tăng Khả lắc đầu, đặt câu hỏi: “Tổ trưởng ơi, tại sao anh lại cho rằng lão Phong nhất định sẽ trở lại đây giết người bịt miệng?”



“Đương nhiên là tôi đoán rồi!” Triệu Ngọc đắc ý quên cả hình tượng luôn: “Ông đây lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm rồi? Lão Phong vừa mới nhấc mông là ông đây đã biết ngay ông ta định làm gì... Ừm...” Sau khi nhận ra mình vừa lỡ lời, Triệu Ngọc lập tức sửa miệng: “Thật ra tất cả đều dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của tôi! Ha ha...”



“Mọi người cũng thấy rồi đó, đêm qua, sau khi tôi bắt được hai tên côn đồ canh gác bên ngoài viện dưỡng lão, điều đầu tiên mà lão Phong - tức kẻ chủ mưu3- nghĩ tới không phải là chạy trốn, cũng không phải cứu người, mà là nghĩ cách giết người bịt miệng bằng bom!”



“Từ đó... mọi người có thể nghĩ đến điều gì?”



“Ừm...” Tăng Khả giành trả lời trước: “Điều này chứng tỏ lão Phong không muốn hai kẻ kia rơi vào tay cảnh sát! Nếu bọn họ bị cảnh sát bắt thì thân phận của ông ta có thể sẽ bị bại lộ!”



“Không đúng!” Tốc độ phản ứng của Ngô Tú Mẫn cũng không chậm, cô lập tức lên tiếng: “Lão Phong phải biết sớm muộn gì thân phận của ông ta cũng sẽ bị bại lộ! Ông ta nóng lòng giết người bịt miệng như vậy ắt hẳn phải có nguyên nhân quan trọng hơn!”



“Chính xác!” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, giơ một ngón tay cái về phía Ngô0Tú Mẫn: “Tôi nghi ngờ lão Phong cùng lắm chỉ là kẻ đứng đầu nhóm sát thủ chuyên nghiệp kia mà thôi! Chưa chắc ông ta là kẻ chủ mưu thật sự của vụ án giết người thần tốc!”



“Hả? Tăng Khả giật mình: “Lẽ nào phía sau ông ta còn có kẻ lợi hại hơn sao? Là ai đây?”



“Thật ra vụ án giết người thần tốc nhìn qua có vẻ hơi rối rắm, nhưng trên cơ bản chúng ta có thể phân tích được các manh mối chính.” Nói đến đây, Triệu Ngọc cố ý nhìn ra ngoài cửa, sau đó mới hạ thấp giọng thầm thì: “Nhìn bề ngoài, lão Phong cùng một giuộc với đám sát thủ chuyên nghiệp, lợi dụng sự thù hận của Lưu Vũ đối với nhà máy thuốc để tiến hành vụ án giết5người thần tốc. Mục đích là mạnh mẽ ép giá cổ phiếu nhằm bán tin tức và trục lợi tiền tài trái phép!”



“Tuy nhiên, trong vụ án này vừa có thuốc nổ C4, vừa có súng tiểu liên, lại còn có kế hoạch chặt chẽ chu đáo đến vậy, nếu chỉ dựa vào lão Phong và mấy người kia thì hoàn toàn không có khả năng ứng phó!”



“Cho nên tôi nghi ngờ, chắc hẳn còn có một tập đoàn tài chính lợi hại hơn chống lưng cho bọn họ! Và có lẽ tập đoàn này không ở trong nước!”



“Cũng có lý! Trong phim đều diễn như thế đó!” Tăng Khả khen.



“Đây không phải phim ảnh đâu nhé!” Ngô Tú Mẫn sửa lời: “Nếu không có sự ủng hộ của tập đoàn tài chính nước ngoài, cho dù đám người lão4Phong có giết nhiều người hơn nữa cũng không kiếm ra tiền đâu! Cậu không nhìn ra à? Không chỉ thuốc nổ và vũ khí, mà ngay cả thiết bị liên lạc của bọn họ cũng là sản phẩm tiên tiến nhất thế giới! Vì vậy, tôi cảm thấy tổ trưởng đoán không sai, đám người lão Phong cũng chỉ là kẻ làm thuê mà thôi!”



“Tuy nhiên... mấy chiêu trò trong phim ảnh cũng không hẳn là không có đạo lý!” Triệu Ngọc tiếp tục phân tích: “Tôi đoán là tập đoàn tài chính giấu mặt này rất có thế lực, hơn nữa thủ đoạn cực kì tàn nhẫn! Nếu đám người lão Phong không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn bọn họ sẽ chết thảm vô cùng, hoặc là sẽ liên lụy tới cả gia đình! Cho nên khi9bị cảnh sát bắt, bọn họ thà dùng thuốc nổ tự sát cũng không dám tiết lộ bí mật nửa câu!”



“Người đàn ông mặc áo gió phụ trách theo dõi Thôi Lệ Châu không tiếc mạng kích nổ bom chứ không chịu bị chúng ta bắt sống!” Triệu Ngọc tiếp tục lên tiếng: “Và cả tên điều khiển chiếc xe BMW cũng hành động tương tự. Những người này luôn mang bom trên người mọi lúc mọi nơi, chỉ cần động não là biết tình cảnh của bọn họ không dễ chịu cho lắm!”



“Vì vậy tôi đoán rằng lão Phong nhất định sẽ nghĩ cách trở lại giết người bịt miệng! Người này luôn hành động không theo lẽ thường, ông ta cố ý đặt vé máy bay bằng thân phận giả chẳng qua là muốn dời sự chú ý của cảnh sát chúng ta đến sân bay! Ai mà ngờ được ông ta lại dám tới bệnh viện cho một cú hồi mã thương*, có đúng không?”



* Hồi mã thương: đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay. Trong câu có thể hiểu hồi mã thương là đánh úp bất ngờ.



“Ghê gớm thật đấy!” Tăng Khả líu lưỡi: “Em cảm thấy cả người nổi đầy gai ốc luôn này! Ban nãy lão Phong vừa mang theo súng vừa cầm thiết bị kích nổ, rõ rành rành là ông ta muốn xông vào phòng bệnh cho nổ thành một đống thịt người đây mà! Vẫn là tổ trưởng quá siêu, một gậy vừa rồi của anh đúng là thần luôn!”



“Chậc chậc, chẳng phải tôi đã nói với cậu đây đều là mưu hay kế giỏi của tôi rồi à?” Triệu Ngọc búng ngón tay tanh tách, nghiêm mặt nói với Tăng Khả: “Lúc cậu báo với tôi toàn bộ cảnh sát đều chạy tới sân bay bắt người, tôi liền biết ngay là lão Phong này lại muốn giở trò giương đông kích tây!”



“Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu lão Phong muốn bù đắp sai lầm thì ông ta có ba lựa chọn. Một là mạo hiểm trở lại bệnh viện giết người, chỉ cần nhân chứng chết là có thể giữ bí mật người sau lưng bọn họ. Hai là tới phòng vật chứng cướp lại thuốc giả mà Lưu Vũ chế tạo! Nếu số thuốc giả này lại về tay bọn họ một lần nữa thì bọn họ có thể vu oan hãm hại nhà máy thuốc, tiếp tục ép giá cổ phiếu! Cho nên tôi đã phái Nhiễm Đào tới trông chừng phòng vật chứng rồi! Tiểu Tăng à, bây giờ cậu có thể gửi tin nhắn bảo cậu ta trở về!”



“Ồ...” Tăng Khả gần như nghe đến ngây người luôn.



“Tổ trưởng, vậy lựa chọn thứ ba là gì?” Ngô Tú Mẫn lại hỏi.



“Ba là ông ta sẽ đi tới nhà máy thuốc gây chuyện!” Triệu Ngọc đáp: “Hoặc là ông ta sẽ đi ám sát nhân viên nghiên cứu hoặc lãnh đạo của nhà máy thuốc, hoặc là ông ta tiếp tục dùng bom phá hoại nó! Chỉ khi nào nhà máy thuốc liên tục gặp sóng gió không ngừng thì giá cổ phiếu mới có thể tiếp tục giảm xuống! Như vậy, miễn là lợi ích vẫn còn thì tập đoàn tài chính mới có thể bỏ qua cho lão Phong.”



“Ồ...” Tăng Khả vội hỏi: “Vậy anh phái ai đi trông chừng ở nhà máy thuốc?”



“Tôi không phái ai cả!” Triệu Ngọc đáp: “Nhà máy thuốc lớn như thế căn bản là khó bề phòng bị, có canh cũng vô dụng thôi! Tuy nhiên... Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, tôi cảm thấy nếu mình là lão Phong thì trở lại giết người sẽ dễ thực hiện hơn một chút! Vì vậy tôi mới đợi ở bệnh viện và còn chuẩn bị sẵn dùi cui nữa!”



“Ồ... Đúng vậy!” Tăng Khả nhíu mày: “Nhưng mà... Làm sao anh biết là ông ta nhất định sẽ hóa trang thành bác sĩ?”



“Tôi nào có biết đâu!” Triệu Ngọc thẳng thừng nói: “Tôi lại chẳng thèm quan tâm vấn đề này. Tuy nhiên, hễ có người tới gần phòng bệnh mà lại không chịu lộ mặt thì cho dù người đó là nam hay nữ, tôi cũng tới đập cho hắn một gậy! Giờ chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn gì để nói, thà bắt nhầm một trăm chứ không thể bỏ sót một người!”



Nghe hắn nói vậy, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đưa mắt nhìn nhau. Trước khi hạ gục lão Phong, Triệu Ngọc đã đánh ngất hai người vô tội rồi, bây giờ họ vẫn chưa tỉnh lại đâu!



Tuy nhiên sự thật đã chứng minh, mặc dù lựa chọn của Triệu Ngọc hơi khác người nhưng thật sự đạt được hiệu quả tốt nhất! Giả sử như lúc nãy hắn không ra tay thần tốc thì một khi lão Phong kích nổ bom sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường! Cho dù bom nổ không lấy mạng hai tên côn đồ kia thì chắc chắn cũng làm cho không ít nhân viên cảnh sát bị thương!



“Sao thế?” Triệu Ngọc nhướng mày, đuôi lông mày sắp chạm đến đỉnh đầu luôn: “Tôi đánh một gậy kia quá là kịp thời nhỉ? Đối phó với loại người hành động không theo lẽ thường, cậu càng phải thoát ly lối mòn! Tiểu Tăng à, cậu trở về viết báo cáo nộp lên phòng hình sự, nhớ phải nhấn mạnh mưu hay kế giỏi của tôi nhé! Ừm... Hãy viết là tổ trưởng Triệu Ngọc đa mưu túc trí, tài trí hơn người...”



Đang lúc Triệu Ngọc ung dung tự đắc nói một tràng, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, một nhân viên cảnh sát chạy nhanh như lửa bén mông hô to với đám người Triệu Ngọc: “Báo cáo sếp, không... không xong rồi... Cô gái bị chặt ngón tay út biến mất rồi!”



Ôi vãi!



Đệch mợ!



Triệu Ngọc nghe được tin tức động trời này liền vỗ ót một cái, thầm nhủ trong lòng: mình còn đang ở đây ba hoa mưu hay kế giỏi đấy, thế mà nhanh như vậy đã đi chậm một nước cờ rồi!




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom