• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • cuong-tham-537.html

Chương 537: Tao tên là triệu thiên bá




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71332.png
“Mấy hôm trước tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe máy. Có phải... gần đây rất bận không?” Khi nói chuyện, ánh mắt trìu mến của Diêu Giai nhìn Triệu Ngọc làm hắn càng thấy rối loạn trong lòng.



“Tôi... đã khâu rồi, cũng đã xử lý xong, không có chuyện gì... Ha ha...” Triệu Ngọc hỏi một đằng trả lời một nẻo rồi cười khổ một tiếng khiến cho cuộc trò chuyện lại càng thêm lúng túng.



Đúng lúc đó, một cô y tá đột nhiên gọi Diêu Giai: “Y tá trưởng, chị mau đến xem bệnh nhân này đi, vết thương lại sưng lên rồi!”



“Ừm, được, được...” Diêu Giai trìu mến nhìn Triệu Ngọc lần nữa, gật đầu nói: “Cảnh sát Triệu, anh chờ một chút nhé,2tôi sẽ quay lại nhanh thôi...”



Nhìn Diêu Giai tạm thời rời đi, rốt cuộc Triệu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng thật là, vừa nhìn thấy Diêu Giai là hắn lại căng thẳng mà chẳng hiểu vì sao? Cho dù là do vận mệnh hay là do hệ thống, chúng ta có thể đừng đùa loại chuyện cười này được không?



Hiện giờ tao đang toàn tâm toàn ý tìm kiếm Miêu Anh, nhưng mày cứ thế đưa Diêu Giai tới trước mặt tao, rốt cuộc là định làm gì? Tuy rằng Diêu Giai là người yêu cũ của tao nhưng không ở cùng một thời không mà? Cứ thế này sẽ rất lúng túng đó...



“Tấp vào một bên... tấp vào một bên...” Sau đó, phía sau có một nhân9viên y tế mặc trang phục phẫu thuật hô to lên, một chiếc xe đẩy có bệnh nhân đột ngột lướt qua bên cạnh Triệu Ngọc.



Triệu Ngọc vội vàng tránh sang một bên, sau đó đi tới một hành lang phòng bệnh khác, nơi này người cũng đông như mắc cửi, trong hành lang toàn là giường bệnh.



Haiz!



Triệu Ngọc thở dài, bệnh viện này thật sự nổi tiếng quá.



Mãi đến lúc này hắn mới nhớ tới mục đích mình đến đây, hắn bèn nhanh chóng mở bản đồ trên điện thoại di động ra so sánh để tìm chính xác địa điểm sắp phát sinh kỳ ngộ.



Kết quả, hắn vừa mở điện thoại di động ra thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng làm người ta không6thể tưởng tượng nổi.



Ở năm, sáu mét phía trước Triệu Ngọc có một cô hộ sĩ đang đâm kim truyền dịch cho một người phụ nữ.



Người phụ nữ kia có một mái tóc màu đỏ rất bắt mắt, cách trang điểm vô cùng lẳng lơ, cũng rất quái dị. Mà ở bên cạnh cô ta lại là một người đàn ông tuổi trung niên đeo một sợi dây chuyền vàng rất to.



Người đàn ông mặc áo thun đen, trong tay khoác một cái túi da, trông rất giống một tên nhà giàu mới nổi. Nhưng mặt mũi gã ta đỏ chót, ánh mắt mê mang, vừa nhìn liền biết là người đã uống quá nhiều rượu!



Không biết là do cô y tá căng thẳng quá hay là do nguyên nhân0khác nhưng cô ấy đâm kim hai lần cũng không vào.



“Ôi, đau chết mất!” Người phụ nữ tóc đỏ quát lên giận dữ rồi mắng cô y tá: “Cô có làm được không hả? Không được thì đổi người khác đi! Đau chết tôi mất, tôi đến để chữa bệnh, chứ không phải để làm bia ngắm!”



“Hê hê hê...” Nghe thấy vậy, tên đeo dây chuyền vàng rất to kia cười hề hề mấy tiếng, cũng không nói gì nữa.



Kết quả, cô y tá càng căng thẳng hơn, lần thứ ba đâm kim cũng không vào làm cho người phụ nữ tóc đỏ kia cất giọng gào lên.



“Ái ui, cút... Cút con mẹ nó cho bà. Trình độ chúng mày kiểu gì vậy, coi tao là vật thí nghiệm à?7Cút...”



Khi người phụ nữ kia gào lên thì cô y tá sợ tới mức mặt mũi tái mét, vội vàng run lập cập cất khay đồ, xoay người định rời đi.



Nhưng mà, chuyện khiến mọi người không thể ngờ tới đã xảy ra. Người đàn ông đeo dây chuyền vàng to bự vẫn ngồi xổm ở bên cạnh kia dù đang say mèm vẫn trợn trừng mắt, sau khi đứng dậy vậy mà đã nhấc chân lên, đạp một cước lên đùi cô y tá.



“Ôi!” Cô y tá đột nhiên bị đạp ngã xuống, khay thuốc cũng rơi xuống đất kêu loảng xoảng.



Nghe thấy tiếng động từ phía bên này, các y tá khác vội vàng chạy tới kiểm tra. Khi Diêu Giai nhìn thấy thì kinh hãi, biến sắc hô lên: “Ôi trời, sao lại làm như vậy? Cô ấy đang mang thai đó!”



“Sao, sao anh có thể đánh người?” Một y tá khác vừa nâng đồng nghiệp mới bị ngã của mình lên vừa xoay người lại nhìn đôi nam nữ kia, quát: “Các người chờ đó, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”



“Hừ! Báo đi! Cho mày báo đó!” Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng cười khẩy, nói: “Mẹ nó ngay cả cái kim tiêm cũng không đâm vào được, đâm bạn gái tao nát cả ra rồi đây, tao còn chưa báo chúng mày đó! Ha ha ha...”



Thấy gã đàn ông này đã uống nhiều rồi nên cô y tá nói chuyện chợt e dè hơn, vội vàng kéo cô y tá bị đạp ngã lui về sau.



“Hừ!” Người phụ nữ tóc đỏ vênh mặt, hất hàm lên sai khiến, nói: “Báo cảnh sát đi! Đùa sao, cũng không xem thử xem các người đụng phải ai? Bọn tao tới đây khám bệnh, thế mà chỉ sắp xếp cho bọn tao một chỗ ở trong hành lang, ngay cả đâm kim tiêm cũng không biết. Bệnh viện chúng mày ăn phân đủ rồi hả!”



“Sao đấy, sao đấy...” Ai ngờ, cảnh sát chưa đến, bảo vệ cũng chưa đến, thế mà bên ngoài phòng bệnh lại có hai tên mập chạy vào.



Hai tên mập này vừa nhìn đã biết là mấy tên giang hồ, cánh tay xăm trổ trông rất dữ tợn, vừa vào đã nhìn đôi nam nữa kia, hỏi: “Đại ca, đại tẩu, ở đây có chuyện gì vậy?”



“Hừ!” Người phụ nữ tóc đỏ khinh bỉ nói: “Chẳng sao cả. Có người đâm nát tay tao, thế mà còn muốn báo cảnh sát bắt bọn tao đó!”



“Hừ!” Gã đeo dây chuyền vàng hừ lạnh, nói: “Đá người, đá mày thì làm sao? Có tin tao đập nát bệnh viện của chúng mày không?”



“Anh... các anh sao có thể như thế được?” Diêu Giai giận tím mặt, lập tức bước lên phía trước, quát mấy người này: “Không đâm kim tiêm được là sai lầm của chúng tôi, chúng tôi thừa nhận! Thế nhưng các anh tùy tiện đánh người là không đúng. Các anh cứ chờ đấy, hiện giờ chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Chuyện này giữa chúng ta còn chưa xong đâu!”



“Hừ! Con bé này trông ngon lành thế mà nói chuyện tàn nhẫn quá nhỉ...” Lúc này, một trong số hai tên mập híp mắt đi lên phía trước, lạnh giọng quát: “Tao nói cho mày biết, đừng nói đại ca của bọn tao đá một cái, coi như đè chúng mày lên giường ‘làm’ một phát thì cũng đã làm sao? Biết bọn tao là ai không, hả?”



Nói xong, tên mập vạch hình xăm đầu sói trên cánh tay ra, cho dù những người bình thường nhìn không hiểu, nhưng có thể đoán được, hình xăm này nói lên đám người này có tổ chức!



“Tôi... tôi quan tâm các anh là ai làm gì?” Diêu Giai không nhịn nổi giận rít lên: “Y tá của chúng tôi còn đang mang thai nữa! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì các anh phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”



“Hừ!” Tên mập đi tới trước hai bước: “Chịu trách nhiệm trước pháp luật đúng không? Được lắm, vậy tao phải chịu trách nhiệm nhiều hơn một chút mới được!”



Nói xong, gã vung thẳng cánh tay to như cái quạt hương bồ của mình tới mặt của Diêu Giai!



Nhưng lúc này Triệu Ngọc đang đứng ở phía sau Diêu Giai. Bàn tay của tên mập kia sao có thể thật sự đánh vào mặt cô ấy chứ?



Chát...



Triệu Ngọc đưa cánh tay trái không bị thương lên, cứ thế nắm lấy cổ tay tên mập.



“Haiz!” Khi nắm lấy cánh tay của đối phương, Triệu Ngọc thở dài giống như đang than thân trách phận, mắng: “Hôm nay sao lại thế này? Sao lại xuất hiện mấy tên ăn mày nhàn rỗi tới đau bi ở đây nhỉ? Mẹ nó coi tao là người quét rác à?”



Chỉ trong chốc lát, trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ như gương. Căn bản không cần nghĩ nữa, sự kiện đánh người này đúng là phó bản Kỳ Ngộ mà mình phải gặp rồi!



Tại sao phải sắp xếp thế này nhỉ?



Ờ... Triệu Ngọc lại hiểu rõ. Không biết chừng ông anh hệ thống thấy gần đây mình không được thoải mái nên cố ý sắp xếp cho mình có một cơ hội để phát tiết đây mà!



Được rồi, nếu đã như vậy...



“Này!” Cánh tay của tên mập bị Triệu Ngọc nắm lấy, gã thấy Triệu Ngọc gầy hơn mình một vòng bèn muốn lợi dụng sức mạnh chèn ép Triệu Ngọc. Nhưng gã đè ép hồi lâu chỉ thấy cánh tay của mình giống như bị kìm kẹp lại, căn bản không thể cử động được chút nào!



“Con mẹ nó.” Lúc này, tên mập còn lại thấy vậy lập tức chửi một câu rồi nâng vai lên, lao về phía Triệu Ngọc như xe lửa.



Triệu Ngọc cười khẩy một tiếng, tay trái bẻ quặt cánh tay của tên mập lại, gã như nghe lời nghiêng người theo. Kết quả, hai tên mập đụng vào nhau, lần lượt ngã xuống đất.



“Hả? Mày... mày là ai?” Tên đeo dây chuyền vàng to bự ngạc nhiên, vội vàng hỏi.



Vốn dĩ nếu Triệu Ngọc lộ ra thân phận cảnh sát của mình thì trận đánh này cũng chỉ tới mức đó mà thôi. Thế nhưng, lúc này hắn vừa mới phấn chấn được một chút thì sao có thể kết thúc qua loa như vậy được?



Ngay sau đó, Triệu Ngọc giang tay ra, nhấn nhá từng chữ, nói: “Tại hạ - Triệu Thiên Bá của đường Thuận Phong!”



“Triệu Thiên Bá?” Gã đeo dây chuyền vàng lắc lắc đầu: “Chưa từng nghe tới mà?”



“Chẳng mấy chốc mày sẽ biết ngay!” Triệu Ngọc cười khinh bỉ, nói: “Cho mày mười phút, gọi hết người của mày đến đây đi! Chúng ta chơi đùa thật vui nào...”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom