• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-406.txt

Chương 406: Con đường tìm phật




“Có thể là do nó nằm ở chỗ cao hoặc vì đỉnh hang khô ráo.” Giáo sư Điền Đông Dân nhớ lại: “Nên thi thể đó được bảo quản rất tốt, tóc tai và quần áo vẫn còn nguyên. Vì chúng tôi đều là người trong ngành khảo cổ nên có thể dễ dàng nhận ra bộ thi hài đó có từ triều Minh!”



“Đó là một người đàn ông, chết ở độ tuổi trung niên, nhưng nguyên nhân cái chết lại không rõ.”



“Mà điều quái dị nhất là2chúng tôi còn phát hiện ra một tấm da trâu trong tay thi hài. Tấm da trâu đã được ngâm dầu trẩu, hơn nữa còn được xử lý đặc biệt, trải qua nhiều năm như vậy mà không hề có dấu hiệu hư thối.”



“Chúng tôi cẩn thận lấy tấm da trâu xuống. Sau khi mở ra, chúng tôi phát hiện bên trên có chữ viết.”



“Đổng Phái Trác rất am hiểu về chữ viết cổ, ông ấy đã giải thích nội dung trên tấm da trâu cho mọi người8nghe!”



“Bây giờ nhớ lại mới thấy thật chẳng khác nào kịch bản trong phim!” Giọng Điền Đông Dân hơi đắng chát: “Nội dung trên tấm da trâu chính là một di thư! Mà trong di thư lại ghi lại một bí mật kinh thế hãi tục! Lúc đó, tất cả chúng tôi cứ tưởng mình nằm mơ, hoàn toàn không thể tin nổi!”



“Có phải có liên quan đến tượng Phật bằng vàng không?” Triệu Ngọc mất hứng đoán một câu.



“Phải, di thư là do Thái thú Khâu Thành6của Lư Nha viết.” Điền Đông Dân khẳng định: “Thi hài đó chắc là con cháu của của ông ta, nếu không phải con trai thì cũng là cháu trai. Bởi vì người có được di thư của ông ta, chắc chắn phải là thân thích trực hệ!”



“Theo như nội dung trong di thư thì khi Khâu Thành còn sống, ông ta đã giấu tất cả tài sản, bao gồm mười hai tượng Phật bằng vàng tại một nơi bí mật ở Tần Sơn, chuẩn bị cho bất3cứ tình huống nào trong tương lai.”



“Để có thể ghi nhớ vị trí của kho báu, ông ta còn bí mật vẽ ra hai tấm bản đồ!”



“Về sau, Khâu Thành phát bệnh nằm trên giường không dậy nổi. Trước khi chết, ông ta không kịp chuyển kho báu đi nên đã truyền lại một tấm bản đồ cho người nhà, mà cái còn lại thì mang vào phần mộ của mình!”



Nghe đến đó, những câu hỏi trong lòng Triệu Ngọc và Miêu Anh chẳng những không được giải5đáp mà ngược lại còn sâu sắc hơn. Xem ra, thi hài và di thư từ thời cổ ấy mới là mấu chốt của vụ án, hoàn toàn khác biệt với suy đoán của bọn họ trước đó.



“Bên trên di thư còn tiết lộ một chi tiết.” Vương Thái Minh vừa khó khăn đi về phía trước, vừa tiếp tục giải thích cho Triệu Ngọc và Miêu Anh nghe: “Khâu Thành làm việc cực kỳ cẩn thận. Để che giấu tai mắt của người khác, ông ta đã khắc bản đồ lên hai miếng ngọc cổ! Nói cách khác, dù chúng tôi tìm được di thư nhưng cũng không có nghĩa là tìm được kho báu, mà ngọc cổ mới là mấu chốt!”



“Nhưng chúng tôi đã tìm khắp mọi ngóc ngách quanh chỗ phát hiện thi hài mà cũng không tìm được miếng ngọc cổ nào cả! Không biết vì miếng ngọc ấy bị tách ra khỏi di thư, hay là nó đã bị con cháu của Khâu Thành không cẩn thận làm thất lạc!”



“Về sau, chúng tôi điều tra tư liệu...” Điền Đông Dân nói: “Thật ra Khâu Thành chỉ có một đứa con trai, người này đã từng kế thừa chức vị Thái thú của ông ta, nhưng chưa được bao lâu thì khởi nghĩa nông dân bạo phát! Sau này cũng không còn bất cứ ghi chép có liên quan nào đến người này nữa!”



“Cho nên, chúng tôi cảm thấy rất có thể thi hài đó là con trai của Khâu Thành!”



“Mặt khác, ở trong hang động đó, chúng tôi còn nhìn thấy rất nhiều trang bị của binh sĩ cổ đại. Tôi nghi ngờ rằng sau khi thành Lư Nha bị phá, con trai Khâu Thành đã dẫn gia quyến và binh sĩ chạy trốn vào trong hang núi để ẩn cư, đồng thời sinh sống ở đó nhiều năm.”



“Nhưng sau này có lẽ đã sinh ra căn bệnh gì đó, mọi người dần chết hết. Bởi vì con trai Khâu Thành chết ở một nơi khá cao nên mới lưu lại thi hài!”



“Cho nên, chúng tôi mới nghĩ rằng có phải tượng Phật và kho báu vẫn được giấu ở Tần Sơn cho đến ngày nay và chưa từng bị ai phát hiện hay không? Nếu như chúng tôi tìm được miếng ngọc cổ bị thất lạc, phải chăng sẽ tìm được kho báu!?”



“Thế nhưng...” Nghe đến đây, Miêu Anh bỗng cau mày hỏi: “Ngọc cổ có bản đồ kho báu đã bị mất, vậy có phải ai đó đã tìm được kho báu rồi không?”



“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cũng đồng ý với câu hỏi của cô: “Chuyện tưởng chừng xa xôi như vậy, nhưng lại tràn ngập rất nhiều khả năng! Biết đâu thi thể đó là của một tên lưu manh, hắn ta đã giết chết con trai Khâu Thành và cướp đi kho báu đi rồi? Còn nữa, khả năng bạn bè và thân thích phản bội cũng rất lớn. Dù sao, đó cũng là một kho báu có giá trị không nhỏ!”



“Không phải!” Điền Đông Dân lắc đầu: “Căn cứ theo đủ loại khảo chứng mà chúng tôi đã thực hiện, khả năng mười hai bức tượng Phật bằng vàng bị người ta phát hiện không quá 5%.”



“Không thể nào? Tại sao các ông có thể khẳng định như vậy?” Triệu Ngọc vẫn không tin.



“Cậu tin tôi đi, chúng tôi làm khảo cổ cả đời rồi!” Vương Thái Minh nói: “Không ai hiểu rõ giá trị của mười hai bức tượng Phật hơn chúng tôi đâu! Chúng được tạo nên từ hình mẫu của mười hai vị Thiên Tôn, hơn nữa còn được đúc bằng vàng nguyên chất. Từ ý nghĩa, quy cách cho đến trình độ, tất cả đều đưa mười hai tượng Phật lên đến đẳng cấp cổ vật quý hiếm của quốc gia!”



“Nếu trong lịch sử đã từng xuất hiện, không thể nào không có ghi chép lại!”



“Còn nữa, bản đồ kho báu được khắc lên trên ngọc cổ, chắc chắn con trai Khâu Thành đã sớm thuộc nằm lòng bản đồ đó rồi. Bởi thế, y không nhất thiết giữ lại miếng ngọc cổ nên đã đánh nát nó! Ghi nhớ kho báu trong lòng mới là biện pháp ổn thỏa nhất!”



“Vậy ông giải thích cho tôi biết đi...” Triệu Ngọc hỏi: “Nếu con trai Khâu Thành đã nhớ kỹ bản đồ kho báu, vì sao y lại không đi lấy? Vì sao lại chết tại... Ồ...”



Triệu Ngọc còn chưa nói hết, bản thân hắn đã có đáp án: “Phải rồi, lúc đó cả thiên hạ này đều đang trong thời kỳ loạn lạc, cho dù có lấy kho báu ra cũng không có tác dụng gì!”



“Chính xác!” Vương Thái Minh nói: “Bất kể là ai, lấy kho báu ra cũng chẳng có lợi ích gì! Khi ấy thì bảo toàn mạng sống mới là chuyện quan trọng nhất! Đáng tiếc, người con cuối cùng của Khâu Thành, ngay cả mạng cũng không giữ được!”



“Ừm...” Triệu Ngọc hiểu ra: “Cho nên, cũng từ lúc đó, các ông luôn nhớ đến chuyện tượng Phật và kho báu! Các ông muốn tìm ra bản đồ để lấy được tượng Phật! Hơn nữa, các ông còn lựa chọn giữ kín chuyện này không nói ra, một mình ôm trọn mớ tiền của phi nghĩa ấy?”



“Cái này thì không phải!” Điền Đông Dân thở dài: “Chúng tôi làm công tác khảo cổ cả đời, còn không đến mức vì vàng bạc mà bị ma quỷ ám ảnh! Nhưng... haiz! Có lẽ cái chết của trưởng phòng Phàn đã khiến chúng tôi sinh ra một loại chấp niệm nào đó? Chúng tôi cũng không ngờ lúc trước mình đã lựa chọn con đường này!”



“Thế... sự thật về cái chết của trưởng phòng Phàn Bằng là gì?” Miêu Anh hỏi.



“Haiz!” Điền Đông Dân đáp: “Chúng tôi... thật ra khi ấy chúng tôi cũng không nghĩ gì nhiều. Chúng tôi cho rằng, tìm ra manh mối về tượng Phật bằng vàng đã là một phát hiện khảo cổ cực lớn rồi. Khi trở về, đương nhiên chúng tôi sẽ viết lại báo cáo rồi xin đi tìm kho báu.”



“Nhưng thật không ngờ trên đường mang mẫu vật trở về, chúng tôi đã gặp phải trận lũ quét hiếm có ở Tần Sơn!”



“Thật là đáng sợ! Nước lũ ập tới từ bốn phương tám hướng. Con đường vừa rồi còn có thể đi, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một dòng sông màu đen...”



“Chúng tôi hốt hoảng, ai chạy được thì chạy, ai tránh được thì tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn lũ đó cuốn trôi.”



“Cũng may mà trên bờ có rất nhiều dây leo. Tôi và anh Vương bò được lên bờ, chỉ còn lại Đổng Phái Trác và trưởng phòng Phàn.” Điền Đông Dân đau khổ nhớ lại: “Ban đầu, trưởng phòng Phàn đã bò được lên bờ, nhưng anh ấy nhìn thấy Đổng Phái Trác sắp bị lũ cuốn đi, vội quay ngược lại cứu anh Đổng, để anh Đổng nắm lấy dây leo!”



“Nhưng khi Đổng Phái Trác lên được bờ, ở trong dòng nước xiết bỗng từ đâu trồi lên một cây gỗ thật lớn, đụng anh ấy rơi tuột lại trong nước.”



“Tất cả chúng tôi đều bị dọa, muốn nhảy xuống cứu người. Nhưng dòng lũ lớn như vậy, ai cũng không thể xuống được!”



“Sau đó chúng tôi nhìn thấy trưởng phòng Phàn vùng vẫy trong nước mấy lần, hơn nữa còn gào lên với chúng tôi một câu: Tượng Phật! nhất định phải tìm được tượng Phật... tượng Phật...”



“Sau đôi câu vài lời như thế, anh ấy đã biến mất tăm, không thể tìm được nữa!”



Nói đến đây, Triệu Ngọc và Miêu Anh có thể nhìn thấy đôi mắt của Điền Đông Dân ươn ướt. Ông ta kích động đến mức không thể nào tiếp tục câu chuyện.



“Sau khi trở về, trạng thái tinh thần của anh Đổng thế nào, chắc hẳn cô cậu đều đoán được! Ông ấy không ăn cũng không uống, hồn bay phách lạc, ngày qua ngày hệt như một du hồn dã quỷ, ai khuyên cũng không được!” Vương Thái Minh bèn tiếp lời thay cho Điền Đông Dân: “Sau này, hai chúng tôi nhìn không nổi nữa, liền chủ động tìm đến ông ấy, nói với ông ấy rằng, nguyện vọng sau cùng của trưởng phòng Phàn chính là muốn chúng ta giúp anh ấy tìm được tượng Phật bằng vàng! Như vậy... tại sao chúng ta không dùng hành động của mình, mang tượng Phật về cho anh ấy nhìn chứ? Dùng nó để an ủi vong linh của trưởng phòng Phàn, như vậy chẳng phải ý nghĩa hơn nhiều so với cuộc sống vất vưởng của ông lúc này sao?”



“Nghe được những lời này, tinh thần của anh Đổng mới phấn chấn hơn, mới tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống! Ông ấy thề, cho dù có tiêu hao hết tâm huyết cả đời cũng phải tìm ra tượng Phật cho bằng được!”



“Thế nhưng...” Nói đến đây, Vương Thái Minh bỗng chuyển sang chuyện khác: “Nếu chúng tôi muốn tìm tượng Phật thì phải qua được khó khăn lớn nhất trước mắt. Bởi vì, nếu chúng tôi báo cáo chi tiết lại mọi chuyện cho cấp trên, cấp trên sẽ gửi báo cáo lên Cục Văn hóa Khảo cổ quốc gia. Như vậy, nhiệm vụ tìm kiếm tượng Phật bằng vàng sẽ không còn thuộc về chúng tôi nữa!”



“Đến lúc đó, nếu chúng tôi vẫn cứ tìm kiếm tượng Phật, chúng tôi sẽ gặp rất nhiều cản trở và lo lắng. Nếu làm không tốt, chẳng những chúng tôi sẽ mất công việc hiện tại, mà còn liên lụy đến người nhà và bạn bè!”



“Vì thế, sau một khoảng thời gian suy đi nghĩ lại, cuối cùng chúng tôi quyết định che giấu chuyện này, dùng chính sức của mình để đi tìm tượng Phật, qua đó báo đáp cho trưởng phòng Phàn Bằng!”



“Cứ như vậy, chúng tôi bắt đầu bước lên con đường ‘tìm Phật’.” Hai mắt Vương Thái Minh đẫm lệ: “Thật không ngờ, con đường này quá dài, đi một mạch suốt cả hai mươi năm. Hơn nữa, nó còn là một con đường không có đường về!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom