• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

  • cuong-tham-400.txt

Chương 400: Tướng quân lĩnh




7817



Mỗi lần hệ thống mở quẻ đều như vậy, sau khi mở xong thì im lặng, khiến cho Triệu8Ngọc tưởng mình gặp ảo giác. Nhưng vừa rồi hắn vẫn luôn chăm chú lắng nghe, tuyệt đối không có khả năng nghe lầm!



Triệu Ngọc đã có được hệ thống này một khoảng thời gian khá dài, vậy mà trong số các quẻ Bát Quái, chỉ có duy nhất quẻ Càn là chưa từng mở ra. Vì6thế, xưa nay hắn vẫn luôn hoài nghi liệu quẻ Càn có tồn tại hay không?



Nhưng bây giờ, xem ra quẻ Càn là có thật.



Trước đó hắn từng suy đoán rất nhiều về hai quẻ Càn và Khôn. Đầu tiên hãy nói đến quẻ Khôn trước, theo như tình hình hiện giờ thì nếu quẻ Khôn xuất3hiện có nghĩa là sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó. Vụ án Miên Lĩnh, cái chết của Khúc Bình, vụ cướp ngân hàng và vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng, tất cả đều có sự hiện diện của quẻ Khôn.



Vì thế, Triệu Ngọc đã suy theo logic này, coi quẻ Khôn đại diện5cho “tai họa”!



Như vậy, khi ghép hai quẻ Khôn và Càn này với nhau, không thể nghi ngờ chính là hai chữ “thiên tai”.



Thiên tai!



Càn đại diện cho trời, chẳng lẽ quẻ Càn vừa xuất hiện thì sẽ có thiên tai giáng xuống hay sao?



Lần này thật sự muốn mạng của mình rồi!



Tuy quẻ Khôn cũng rất lợi hại nhưng ít ra còn nằm trong tầm kiểm soát của con người. Như vậy, có khi nào quẻ Càn sẽ càng mạnh hơn không!? Sức người vốn không thể khống chế được nó?



Quẻ Càn mở ra chẳng khác nào một bóng ma in sâu trong lòng Triệu Ngọc. Cảm giác lo lắng này thậm chí còn nhiều hơn so với khi quẻ Khôn hại người xuất hiện lần trước.



Nếu quẻ Càn thật sự đại diện cho thiên tai, như vậy... có khi nào hắn và Miêu Anh sẽ gặp nguy hiểm hay không?



Mẹ cha ơi!



Triệu Ngọc sực nhớ ra một việc. Năm xưa, mấy vị chuyên gia già kia đã gặp phải trận lũ lụt ở ngay đây. Chẳng lẽ hai mươi năm sau, hắn và Miêu Anh sẽ gặp tiếp?



Ông trời của tôi ơi, tôi phải làm sao mới được đây!?



Hay là... nhân lúc quẻ Càn chưa phát huy, hắn tranh thủ thời gian bỏ chạy?



Nhưng... không đúng?



Triệu Ngọc nhanh chóng nghĩ đến một chuyện khác. Hình như quẻ Càn lần này hơi khác quẻ Khôn lần trước một chút. Bây giờ hắn mở được quẻ Cấn Càn, Cấn nằm trước Càn thì đại diện cho ý nghĩa gì chứ?



Trước đây, bất cứ khi nào quẻ Khôn xuất hiện, nó đều nằm đằng trước cơ mà?



Quẻ Cấn đại diện cho tiến triển của vụ án, nếu không tính đến quẻ Càn thì điều này chứng tỏ hướng suy nghĩ phá án của hắn là đúng. Lần này hắn và Miêu Anh lên núi, tuyệt đối sẽ không ra về tay không, ít ra cũng sẽ tìm được manh mối quan trọng.



Chậc chậc...



Một bên là manh mối phá án quan trọng, một bên là mối nguy hiểm không biết to lớn nhường nào. Vậy thì... nên chọn cái nào đây?



Tất nhiên Triệu Ngọc không phải loại người nói lui là lui. Sau một hồi suy đi nghĩ lại, hắn quyết định tiếp tục ở lại đây! Ngoại trừ việc lần theo dấu vết đám trộm mộ, tìm ra chân tướng vụ án giết người trong mộ cổ, hắn còn muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc quẻ Càn này đại diện cho điều gì?



Có điều, không cần biết hắn đã hạ quyết tâm như thế nào, tối nay khẳng định hắn sẽ không thể ngủ ngon được. Bị Miêu Anh đá ra khỏi lều vải vốn đã khó ngủ rồi, bây giờ lại thêm những tâm sự nặng nề này, tất nhiên hắn càng không cách nào ngủ yên.



Triệu Ngọc cứ nằm mơ mơ màng màng mãi cho đến rạng sáng, một ngày mới lại bắt đầu. Thế nhưng, khi bình minh vừa tới, nỗi bất an của hắn lại càng trầm trọng hơn. Bởi vì hắn chẳng nhìn thấy ánh nắng mặt trời đâu cả, thay vào đó là mây đen vần vũ, không khí ẩm ướt, sương mù quẩn quanh, tất cả như muốn báo hiệu rằng trời sắp mưa.



Trời mưa!?



Lũ lụt?



Thật sự sẽ có lũ lụt sao?



Triệu Ngọc vội kiểm tra mấy đạo cụ trong đầu mình. Cũng còn may, mặc dù số lượng không nhiều nhưng ít ra cũng còn hai bình dưỡng khí tàng hình. Lỡ như gặp phải lũ lụt, hắn vẫn có thể đảm bảo rằng hắn và Miêu Anh không bị chết chìm!



Lúc này, đống lửa bên cạnh đã tắt, chỉ còn lại than. Triệu Ngọc bèn đứng lên nhóm lại để sưởi ấm cơ thể và hâm nóng đồ ăn, chuẩn bị cho bữa sáng.



Đúng lúc ấy, Miêu Anh chui từ trong lều ra, uể oải duỗi lưng một cái



“Haiz!” Miêu Anh thở hắt ra một hơi: “Nếu biết tên lưu manh chết tiệt nhà anh không giở trò thì tôi đã ngủ sớm hơn một chút rồi!”



Triệu Ngọc quay lại nhìn Miêu Anh đang đứng trước lều, mặc dù gương mặt cô có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp và mê người như trước.



Triệu Ngọc nghĩ thầm trong bụng, nếu không phải đêm qua tôi mở trúng quẻ Càn, làm hại tôi suy nghĩ suốt cả đêm thì em làm sao mà ngủ yên cho được? Ngược lại ông đây sẽ nghĩ hết mọi cách, cho dù bị dùi cui điện giật bất tỉnh, cũng phải nghĩ cách chui vào trong lều vải!



Có điều, tuy trong bụng hắn nghĩ vậy nhưng hiển nhiên ngoài miệng lại nói khác.



“Đội trưởng Miêu, cô đang nghĩ gì vậy? Triệu Ngọc tôi là người chính trực, sao có thể làm mấy chuyện xấu xa như thế? Mắt của cô là mắt chó.. khụ... cô quá coi thường tôi rồi đấy?”



“Tôi đang dùng mắt người nhìn chó thì có!” Miêu Anh tỉnh táo lại, nói: “Sau này tôi không bao giờ đi chung với đồ lưu manh như anh nữa, lúc nào cũng phải đề phòng anh như đề phòng trộm vậy!”



“Ha ha ha.” Triệu Ngọc cười cười, đốp chát lại: “Cô nói sai rồi, sao có thể đánh đồng tôi với mấy tên bại hoại khác được chứ? Nếu tôi là tặc hái hoa, cùng lắm cô cũng chỉ mất đi cái đó! Ngược lại nếu là mấy tên du côn khác thì có khi cô mất mạng luôn rồi!”



“Đồ lưu manh!” Miêu Anh cầm dùi cui điện lên, chỉ vào Triệu Ngọc: “Anh có tin bây giờ tôi sẽ khiến cho anh không kiểm soát được cơ thể luôn không?”



“Tôi sai rồi, sai rồi!” Vừa nhìn thấy dùi cui điện, Triệu Ngọc lập tức xin tha: “Tôi nghĩ... cô vẫn nên bớt lãng phí điện đi. Chúng ta còn phải giữ nó để đối phó kẻ địch đấy!”



Hai người đùa qua đùa lại thêm vài câu nữa rồi mới quây quanh đống lửa ăn sáng, sau đó tiếp tục lên đường.



Càng tiến sâu vào trong thì càng gần khu vực nguy hiểm. Hai người họ đi chậm lại, vừa quan sát tình huống trong rừng, vừa tìm kiếm dấu vết đám trộm mộ để lại.



Thời tiết quả nhiên càng lúc càng kém. Mặc dù chưa mưa nhưng mây vẫn phủ dày đặc khắp khu rừng, ẩm ướt đến lạ thường. Thậm chí có nơi còn không thể nhìn thấy đỉnh núi ở đâu.



Hai người Triệu Ngọc đã sớm tiến vào sâu trong núi, trước mắt họ chẳng có con đường nào rõ ràng, nên họ chỉ có thể dựa theo la bàn trên di động để lần tìm mà thôi.



Mặc dù bọn họ tìm được một số dấu chân người, dấu chân ngựa và túi thực phẩm trong rừng, nhưng điều này cũng không thể xác định là do đám trộm mộ lưu lại, cũng có thể là của khách du lịch và người dân gần đó thì sao.



Dọc đường, Triệu Ngọc vẫn luôn lo lắng đến quẻ Càn. Vì thế, hắn luôn miệng nhắc nhở Miêu Anh đừng bước đến những chỗ đất trũng hoặc những nơi có dòng nước đi qua, sợ thật sự sẽ gặp phải lũ!



Con sông Tần Thủy chạy xuyên qua toàn bộ dãy núi Tần Sơn. Tuy nhiên, căn cứ theo tư liệu thì nơi mà các chuyên gia gặp phải cơn lũ lại là một trong vô số những nhánh của sông Tần Thủy.



Lúc này, nhánh sông đó đang nằm ở dưới khe núi, ngay bên trái Triệu Ngọc và Miêu Anh. Thật ra, nói là nhánh sông nhưng đó cũng chỉ là một dòng suối nhỏ mà thôi.



Miêu Anh muốn đến gần con suối một chút, nhưng Triệu Ngọc không cho. Hắn nói, kho báu của người xưa không bao giờ giấu bên cạnh dòng suối cả, không thì chẳng phải bảo vật sẽ bị nước ngâm đến mục luôn sao?



Ai ngờ, ngay khi hai người họ tranh cãi vì bất đồng ý kiến thì điện thoại của Triệu Ngọc vang lên, là Lương Hoan gọi đến.



Mặc dù điện thoại di động của bọn họ có chức năng liên lạc vệ tinh, có thể thu được tín hiệu, nhưng trong khu rừng rậm nguyên sinh vắng vẻ này, đôi khi tín hiệu vẫn sẽ bị đứt quãng. Triệu Ngọc phải liên tục thay đổi vị trí mới nghe rõ được Lương Hoan nói gì.



“Tiểu Triệu, tôi đã liên lạc với các đồng nghiệp ở Khoa Giám định pháp y rồi, cả mấy người bạn nghiên cứu kinh Phật nữa. Tôi đã gom lại hết tất cả những kinh Phật mà đám trộm mộ có thể đã tiếp xúc.” Lương Hoan kích động nói: “Sau đó, tôi thấy cậu và đội trưởng Miêu tiến vào trong núi, đi tra xét chỗ mà các chuyên gia gặp phải lũ lụt năm xưa!”



“Ngay khi ấy, tôi đã nghĩ ra một biện pháp! Tôi nhập hết những địa danh của những nơi mà hai người sẽ đi vào trong máy tính, sau đó sàng lọc ra trong đống kinh văn kia! Cậu đoán xem tôi tìm được gì?”



“Trong một bộ kinh có tên là “Già Lăng Thập A Kinh”, tôi tìm được ba chữ có liên quan! Tôi không biết nó có trợ giúp gì được cho hai người hay không?” Bởi vì tín hiệu không tốt, Lương Hoan nói rất lớn: “Tướng – Quân – Lĩnh! Chính là ba chữ này!”



Tướng Quân Lĩnh!?



Triệu Ngọc và Miêu Anh vội nhìn vào bản đồ trên điện thoại, quả nhiên tìm được một nơi gọi là Tướng Quân Lĩnh.



“Tôi có một người bạn thân chuyên nghiên cứu về những tư liệu lịch sử.” Lương Hoan nói tiếp: “Địa danh Tướng Quân Lĩnh này được ghi chép trong sử sách, bắt đầu sớm nhất từ thời Tùy Đường. Hơn một ngàn năm qua, nó chưa bao giờ được đổi tên!”



“Tôi cảm thấy, không cần biết đây có phải là trùng hợp hay không, hai người vẫn nên đến đó điều tra một chút! Về phần những địa danh khác, hoàn toàn chẳng tìm ra được gì cả! Nếu cô cậu đến đó mà phát hiện ra một địa danh nào khác nữa, đừng quên báo cho tôi biết một tiếng để tôi đi tìm!”



“Được rồi!”



Sau khi cúp điện thoại, Miêu Anh lập tức chỉ vào bản đồ trong điện thoại, nói với Triệu Ngọc: “Còn mười hai mười ba cây số nữa! Chúng ta có thể đến đó trước 12 giờ trưa đấy!”



“Được!”



Mặc dù Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, nhưng hắn vẫn nhớ đến quẻ Càn mà hệ thống mở ra, bóng ma trong lòng càng lúc càng nặng hơn...
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom