• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-350.txt

Chương 350: Nói lời giữ lời




“Không thể nào!?”



Giờ này khắc này, chị Sương đã gần như sụp đổ. Cô ta chưa từng nhìn thấy người nào có thể tàng hình, có thể chống đạn, thậm chí ngay cả bị dao đâm cũng không chết!



Mà càng khó tin hơn là người này càng đánh càng lợi hại, ban đầu mình chỉ dùng một chân là có thể tùy tiện đá bay hắn, nhưng bây giờ đá trúng thì hắn lại vẫn cứ đứng2thẳng bất động. Tên này… Tên này đúng là quái vật!!



“Không thể nào!”



Tuy ngoài miệng gào thét là không thể nào, nhưng chị Sương vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục giơ chân đá về phía Triệu Ngọc! Lần này, cô ta nhắm ngay huyệt Thái Dương của hắn, quyết sống mái một phen!



Thế nhưng, ngay lúc chân cô ta sắp đá trúng mục tiêu thì Triệu Ngọc chợt buông gã đầu trọc Thái Sơn kia8ra, giơ tay lên túm lấy chân của cô ta.



A…



Cô ta hét lên, định nương theo đà này, tiếp tục giơ chân còn lại lên đá vào đầu Triệu Ngọc.



Song, Triệu Ngọc đã rơi vào trạng thái cuồng bạo vốn chẳng nể nang gì cô ta nữa. Hắn vừa mới túm được chân cô ta bèn lập tức vung hai tay lên, quay tròn cô ta ngay giữa không trung hệt như đang múa gậy!



Á...



Trong tiếng kêu6sợ hãi của chị Sương, Triệu Ngọc khẽ buông tay, thế là cô ta liền bay vút đi hệt như một quả đạn pháo, đâm sầm vào đống bàn ngã trái ngã phải kia!



Ầm!



Trong những tiếng động vang dội trời đất, cô gái nọ lập tức bể đầu chảy máu, thương tích đầy mình. Lúc vừa ngã xuống, cô ta còn rên rỉ cựa quậy vài cái trong đống hỗn loạn đó, song cuối cùng chẳng còn3phát ra được tiếng động gì...



“Xuống địa ngục đi!” Triệu Ngọc thấy gã đầu trọc Thái Sơn vẫn còn giãy giụa, đột nhiên nhấc chân đá vào mặt gã, đá gã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.



Sau khi gã đầu trọc ngất đi rồi, cả kho hàng lớn như vậy cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, tiếng động duy nhất chính là tiếng hít thở nặng nề của Triệu Ngọc: “Phù! Phù…”



Triệu Ngọc thở hổn hển,5quan sát xung quanh. Cả khu nhà kho này đã hỗn độn hết cả, không còn sót lại thứ gì hoàn chỉnh, bao gồm cả người!



Bốn tên lính đặc nhiệm không ai bì nổi trước đó, giờ đây tên nào cũng bị thương nghiêm trọng, vô cùng thê thảm. Có tên còn có thể rên hừ hừ, cũng có tên thì đã hoàn toàn ngất xỉu, không biết còn sống hay đã chết.



Tuy Triệu Ngọc đã sử dụng thuốc tăng cường năng lượng, nhưng vì cứ phải đánh nhau liên tục như vậy, lại thêm những vết thương trầm trọng trên người, nên giờ phút này hắn cũng đau đớn đến nỗi muốn gục ngã.



“Phù… phù…”



Triệu Ngọc cố gắng làm tâm trạng mình bình ổn trở lại, chậm rãi đi đến bàn làm việc.



Điện thoại di động, điện thoại di động…



Hắn nhớ điện thoại của mình đã bị tên Trần Đạc kia lấy đi, đặt trên một cái bàn nào đó. Giờ phút này, cái bàn đã sập, hắn bèn khom lưng tìm kiếm dưới đất.



Chẳng mấy chốc hắn đã tìm ra điện thoại, nhưng hình như chỗ này được trang bị hệ thống bao phủ gì đó nên nó chẳng có tín hiệu gì cả. Đương nhiên, điều này không thể ngăn được Triệu Ngọc, hắn lập tức nhấn vào đạo cụ tăng sóng trong đầu, sóng điện thoại bỗng trở nên đầy ắp.



Đầu tiên hắn nhấn vào nút báo động khẩn cấp trên đó. Chỉ cần nhấn nút này, Đội Trọng án sẽ lập tức biết được vị trí chính xác của hắn, đồng thời sẽ phái người đến giúp đỡ khẩn cấp.



Làm xong chuyện này, bấy giờ Triệu Ngọc mới gọi điện thoại, muốn báo cho Miêu Anh trước một tiếng. Ai ngờ, ngay lúc hắn vừa định bấm số điện thoại thì bỗng thấy tên Trần Đạc trúng đạn ở mông đang núp trong một góc xó xỉnh gần đó!



Trần Đạc nhặt hai mảnh mặt bàn vỡ vụn chắn trước mặt mình, thế nhưng khoảng cách giữa gã và Triệu Ngọc thực sự quá gần, nên hắn có thể thấy rất rõ ràng.



“Đừng… đừng… Ối…” Thấy Triệu Ngọc đã phát hiện ra mình, Trần Đạc bị dọa đến phát rung. Gã vội vàng ném mặt bàn đi, bắt đầu bò ra ngoài cửa.



Bởi vì bị thương ngay mông, gã không đứng dậy nổi nên chỉ có thể chậm chạp bò về phía trước. Mà trên mặt đất nơi bị gã bò qua, máu tươi không ngừng chảy ra, tạo thành một đường máu vô cùng bắt mắt.



“Hu hu… đừng tới đây, đừng tới đây…” Trần Đạc đã bị hoảng sợ đến bật khóc, toàn thân run rẩy.



Đầu tiên Triệu Ngọc lạnh lùng liếc gã một cái, sau đó thì nghiêng đầu, đi tới chỗ gã.



“Đừng! Đừng mà! Xin cậu đấy, đừng tới đây, á… Đừng mà…” Vừa thấy Triệu Ngọc tới đây, Trần Đạc hoảng sợ đến nỗi tay chân luống cuống, sắc mặt trắng xanh.



Nhưng mà, trong lúc gã luống cuống thì chợt sờ thấy một cây súng lục ở bên hông mình! Hóa ra súng lục của gã vẫn còn đây!



Gã nắm chặt khẩu súng trong tay giống như níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Tuy biết rõ Triệu Ngọc mình đồng da sắt, nhưng theo bản năng gã vẫn nổ súng với hắn!



Á!?



Triệu Ngọc hoàn toàn không ngờ trong tay thằng nhãi này còn có súng! Giây phút này, áo chống đạn của hắn đã mất đi hiệu lực rồi, nếu bị đạn bắn trúng thì hắn nhất định sẽ phải chết!



Pằng…



Viên đạn đã được giảm thanh bắn ra, Triệu Ngọc vội vàng lách mình tránh qua một bên.



“A…”



Trần Đạc kêu to tiếp tục nhắm đúng vào Triệu Ngọc, liên tục bắn ra mấy phát. Thế nhưng, rõ ràng đã thấy mình sắp bắn trúng hắn rồi, vậy mà hắn lại đột nhiên biến đâu mất tăm!



“Không! Không! Không!” Trần Đạc thực sự phát điên, gã nã súng liên tục vào chỗ Triệu Ngọc biến mất, bắn hết tất cả số đạn mà mình có, bắn đến nỗi cò súng không bóp nổi nữa, thế mà gã vẫn còn đứng đó ầm ĩ kêu to, dùng súng nhắm bắn mục tiêu.



Một giây sau, chuyện khiến gã thực sự phát điên đã xảy ra. Ngay giữa không trung bỗng vang lên giọng nói khiến người ta sợ hãi: “Bà mẹ mày chứ!”



“Á… Á á…” Trần Đạc bỗng cảm thấy cánh tay mình bị thứ gì đó bắt lấy, gã hoảng sợ ra sức giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được.



Xoẹt…



Trước mắt bỗng lóe lên, cơ thể Triệu Ngọc thình lình xuất hiện. Trần Đạc trợn tròn mắt nhìn, đến nỗi hai con mắt muốn rớt ra ngoài, chẳng còn tâm trí đâu mà chống cự.



“Tao đã nói rồi, chờ tao trừng trị đám người kia xong, sẽ biến mày thành tàn phế!” Hai tay Triệu Ngọc nắm chặt lấy tay phải của Trần Đạc, hung ác nói: “Ông đây luôn nói lời giữ lời, sao có thể nuốt lời chứ?”



Nói xong, hắn dùng sức bẻ một cái, một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay Trần Đạc lập tức bị gãy!



“Á…” Tiếng hét thảm vang vọng ở giữa kho hàng, Trần Đạc đau đến gần như ngất xỉu.



“Nhãi ranh!” Triệu Ngọc sực nhớ ra gì đó, bèn vứt cánh tay bị bẻ gãy của gã đi, tiếp tục sờ lên cánh tay còn lại của gã, đồng thời mở miệng hỏi: “Mau nói, cuối cùng thì Liêu Cảnh Hiền có phản bội đội cảnh sát không? Trong đội ngoại trừ mày, còn ai là gián điệp nữa?”



“Không có… không có không có không có… Không có! Thật sự không có! Không không không… đừng mà, cầu xin cậu…” Trần Đạc hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Liêu Cảnh Hiền không biết chuyện này, ông ấy không phải người của chúng tôi đâu! Đừng đừng đừng… xin cậu…”



“Vậy… Là ai thuê mày? Là ai nhất định muốn giết tổ trưởng Khúc Bình hả? Nói!” Triệu Ngọc đặt cánh tay còn lại của Trần Đạc lên đầu gối mình, chỉ cần hắn hung ác đè mạnh xuống thôi là cánh tay của gã sẽ bị bẻ ngược.



“Tôi nói, tôi nói mà… cái gì tôi cũng nói hết!” Trần Đạc cầu xin tha thứ: “Là Dư Phù Sinh, chính là ông ta! Biệt hiệu là ông Dư, là người của ông ta liên hệ với tôi! Cha... cha của nữ cảnh sát kia từng giết chết con trai của ông Dư, nợ cha con trả, đây là do bọn họ nói! Tập báo cáo của Châu An Đông cũng là do bọn họ ngụy tạo ra! Còn nữa còn nữa... sắp tới bọn họ sẽ làm ra thêm một việc nữa để báo thù cho con của ông ta! Cái gì tôi cũng nói hết, tôi biết gì sẽ nói hết, xin cậu, đừng… Đừng…”



“Khụ khụ…” Triệu Ngọc nhịn không được ho khan hai tiếng, hung hăng quát tháo Trần Đạc: “Vì một câu nợ cha con trả là có thể tùy tiện giết người hả!! Nói! Bây giờ Dư Phù Sinh đang ở đâu?”



“Không biết, chuyện này tôi thật sự không biết, tôi… Tôi có thể giúp các người tìm ông ta, van xin cậu, tôi thật sự xin cậu mà!” Trần Đạc luôn miệng cầu khẩn, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.



“Thật không phải!” Triệu Ngọc thấy thuốc tăng cường năng lượng của mình sắp mất đi hiệu lực, đột nhiên nhìn Trần Đạc cười lạnh: “Triệu Ngọc tao luôn luôn nói lời giữ lời! Cho nên, giữ lời khai của mày làm chứng, nói với đội cảnh sát đi!”



Nói xong, Triệu Ngọc dùng sức đè một cái, răng rắc một tiếng, cánh tay Trần Đạc lại gãy lìa!



“Á…” Trần Đạc lại phát ra một tiếng rú thảm lần nữa, đau đến chết đi sống lại.



Nhưng giờ đây Triệu Ngọc cũng không còn thuốc tăng cường năng lượng trợ giúp nữa, hắn kiệt sức ngã ra đất, thậm chí ngay cả sức lực gọi di động cũng không có...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom