• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

  • cuong-tham-344.txt

Chương 344: Lời cảnh cáo bất ngờ




Tòa nhà Hoa Bắc cũng nằm trong khu trung tâm thương mại Tần Sơn, từ nơi này đến tiệm bánh ngọt chỉ chưa đầy hai cây số, đi xe buýt qua ba trạm là đến.



Triệu Ngọc bảo đám người Chu2Dương ở lại để bọn họ làm quen với cách điều hành phòng tập gym, còn mình thì đi thẳng đến tiệm bánh.



Người ở khu trung tâm thương mại đông nghìn nghịt, chật như nêm cối, ngay cả xe buýt8cũng chen không lọt. Vì thế Triệu Ngọc quyết định đi bộ.



Mặc dù hắn chỉ đi bộ nhưng chưa đầy mười phút là đã đến nơi. Đây là lần thứ ba hắn đến tiệm bánh, cửa tiệm vẫn đóng chặt,6không hề có hơi người. Tại một khu phố sầm uất như vậy, một cửa hàng đóng cửa không bán trông thật sự rất kỳ lạ.



Triệu Ngọc tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng thấy xe chỉ huy của đội đặc3nhiệm đâu cả. Không biết là xe chỉ huy thay đổi vị trí giám sát hay là đội đặc nhiệm cho rằng tiệm bánh ngọt không cần thiết phải giám sát nữa nên đã rút lui.



Hắn bước đến trước cửa5tiệm bánh, dựa vào máy dò xét còn chưa biến mất trong đầu để bắt đầu tìm kiếm.



1, 2, 3, 4, 5...



Hắn đếm một mạch đến năm, cuối cùng không tìm được máy giám sát nào khác nữa. Cũng giống với lần trước, tất cả các camera trong và ngoài tiệm bánh đều trong tình trạng tắt máy.



Thông qua màn hình máy dò xét trong đầu, Triệu Ngọc cảm nhận được vị trí của năm cái camera. Trong đó có một cái gắn ở cửa chính, còn lại là gắn bên trong tiệm bánh, cách bố trí cũng giống với những cửa hàng bình thường khác.



Thú vị đây….



Triệu Ngọc sờ cằm, càng chứng minh được suy đoán của mình.



Thì ra, chỗ mà Triệu Ngọc vẫn cảm thấy là lạ trước đó chính là đây! Bởi vì tất cả các camera ở tiệm bánh đều rất bình thường, mà Triệu Ngọc cũng không phát hiện được bất cứ thiết bị cảnh báo đặc biệt nào giống như ở phòng tập gym.



Nói cách khác, từ những gì máy dò xét hiển thị, tiệm bánh ngọt này hoàn toàn không giống một hang ổ tội phạm được thiết kế tỉ mỉ! Nhưng khu vực cửa sau của tiệm bánh thì lại khác!



Trước đó, từ bãi đất trống ở cửa sau, Triệu Ngọc đã phát hiện ra mười bốn camera giám sát, cái nào cái nấy đều rất đắt, là hàng nhập khẩu đặc biệt, khác hẳn với trong tiệm bánh ngọt!



Bởi vậy, điểm mà Triệu Ngọc hoài nghi chính là ở đây.



Nếu tiệm bánh ngọt này thật sự là hang ổ của bọn tội phạm, vậy thì bọn họ đâu cần phải lắp đặt nhiều camera giám sát đằng sau cửa tiệm như vậy?



Có tác dụng gì không?



Hơn nữa, dường như trong cách sắp xếp của các camera còn ẩn chứa điều gì đó! Trông giống như mấy cái máy quay này đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó!



Chuyện gì vậy?



Chẳng lẽ... điều bí ẩn thật sự của tiệm bánh ngọt này không nằm ngay trong tiệm, mà là ở khoảng đất trống phía sau kia?



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức đi dọc theo bức tường bên ngoài cổng, tiến vào bãi đất trống có gắn camera. Mặc dù Triệu Ngọc biết có lẽ bãi đất trống này đang che giấu thứ gì đó, nhưng bởi vì lần trước hắn thấy các camera này đều bị tắt, cho nên hắn cũng không lo mình sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì.



Nhưng sau khi hắn quay lại nơi này thì bỗng cảm thấy kinh hãi, lập tức cảnh giác hơn.



Thật không ngờ tất cả các camera mà máy dò xét tìm ra được đều đang mở!



Tất cả các camera đều mở!



A?



Lần này Triệu Ngọc cũng cảm thấy hơi căng thẳng!



Hắn biết, dù là mấy cửa hàng bình thường hay các hộ gia đình, tuyệt đối không có ai lại đi lắp nhiều camera tại một nơi như thế này! Tiệm bánh ngọt này đã từng có mối liên hệ với tội phạm, nên rõ ràng là ở đây có vấn đề!



Nhưng... ngọn nguồn của vấn đề nằm ở đâu?



Ồ...



Triệu Ngọc nhìn vào màn hình máy dò xét trong đầu, lúc này mới phát hiện ra một điều. Bởi vì máy dò xét có thể đánh dấu phạm vi giám sát của từng camera, cho nên Triệu Ngọc biết rất rõ ý đồ giám sát của những chiếc camera này.



Trước đó, bởi vì các camera đều đóng lại, máy dò xét không thể dò ra. Nhưng bây giờ tất cả đều đang được bật, cho nên Triệu Ngọc chỉ liếc qua là có thể thấy ngay!



Thì ra…



Thì ra là như vậy!



Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn ra được vị trí và phạm vi giám sát của mười bốn cái camera này đều tập trung bảo vệ một chỗ!



Chỗ này không phải tiệm bánh ngọt hay là cửa sau của cửa hàng khác... mà chỉ thẳng vào một nhà để xe ở một góc trong bãi đất trống này!!!



Nhà để xe đó đã bị bỏ hoang từ rất lâu, nát đến mức không thể nát hơn được nữa. Trên trần thì đầy lỗ thủng, bên trong mọc đầy cỏ dại, ở giữa còn chất mấy cái xe đạp hư hỏng, bên trên xe đạp dính đầy bụi bẩn...



Không thể nào?



Chẳng lẽ... sự thật nằm ở chỗ này?



Triệu Ngọc không phải kẻ ngu, hắn đã nhìn ra được vấn đề. Tuy nhiên, tất cả các camera đều đang được bật, vì thế hắn không thể lỗ mãng bước vào nhà để xe để kiểm tra được. Một khi đánh rắn động cỏ, hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.



Nghĩ đến đây, hắn định nhanh chóng lui về, sau đó tranh thủ gọi cho Liêu Cảnh Hiền hoặc Miêu Anh.



Nhưng ngay khi Triệu Ngọc đang định rời đi thì bỗng dưng nghe được một tiếng vang. Lúc hắn quay lại nhìn thì kinh ngạc nhìn thấy mấy cái xe đạp bên trong nhà để xe đang chậm rãi hạ xuống!



Ồ?



Thật sự có bí ẩn giấu trong này à!?



Triệu Ngọc vội lách mình trốn vào con hẻm bên cạnh, sau đó ló đầu ra quan sát. Hắn thấy chiếc xe đạp đang từ từ hạ xuống, bên dưới chắc chắn có cửa ngầm hoặc cửa vào nào đó. Lúc này, ở lối vào thấp thoáng bóng người, dường như có người đang từ bên trong đi ra....



Trong lúc Triệu Ngọc đang ngạc nhiên quan sát tình hình, thì không ngờ sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Ồ, cảnh sát La, tại sao lại là cậu?”



Mẹ kiếp!



Triệu Ngọc giật mình, vội quay đầu nhìn lại, không ngờ kẻ đột ngột xuất hiện trước mặt mình chính là vị cảnh sát phụ trách giám sát tiệm bánh ngọt! Lần này anh ta lại gọi hắn là cảnh sát La?



“Là anh à, làm tôi sợ muốn chết!” Tim Triệu Ngọc đập bình bịch, hắn vội vàng chộp lấy vai của anh ta kéo sang bên cạnh: “Này, anh nhìn đi, nhìn kỹ một chút… nhà để xe…”



“Sao?” Vị cảnh sát kia nhìn một chút, sau đó bị dọa đến rụt cổ lại, sắc mặt trắng bệch.



“Để tôi nhìn một chút, tôi nhìn một chút…”



Triệu Ngọc kéo anh ta trở lại, còn mình thì ló đầu ra nhìn nhà để xe, muốn nhìn xem người đi lên là ai? Nhưng trong khoảnh khắc hắn ló đầu ra, một chuyện khiến hắn hoàn toàn không ngờ tới bỗng xảy ra.



Răng rắc!



Tiếng kim loại giòn tan vang lên, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy lưng mình bị một vật cứng chạm vào.



“Không được nhúc nhích!” Sau lưng truyền đến giọng nói cảnh cáo đầy nguy hiểm của gã cảnh sát.



“Sao!? Anh…”



Triệu Ngọc thật không ngờ gã cảnh sát vẫn luôn đi theo bên cạnh Liêu Cảnh Hiền lại rút súng chĩa vào mình? Chà, chẳng lẽ… gã cảnh sát này chính là một thành viên trong đám tội phạm kia?



“Mày… Tên phản bội này!” Triệu Ngọc buột miệng mắng ra một câu thoại kinh điển trong mấy vở kịch.



“Không muốn chết thì đừng lộn xộn!” Giờ đây gương mặt gã cảnh sát trở nên hết sức lạnh lùng. Gã đưa tay đẩy Triệu Ngọc sát vào bức tường, đồng thời cảnh cáo: “Cảnh sát Triệu, trong tay tôi là một khẩu súng giảm thanh. Nếu cậu dám làm loạn, tôi sẽ không tiếc đạn đâu. Mau nói, cậu đi một mình phải không? Có còn ai biết được chỗ này nữa không?”



Vừa hỏi xong, gã cảnh sát chợt nhớ đến điều gì đó, vội ra lệnh với Triệu Ngọc: “Mau đưa điện thoại của cậu cho tôi!”



“Được! Đưa ngay đây, đưa cái con mẹ mày ấy!” Nói xong, Triệu Ngọc đột nhiên quay lại đấm một cú vào mặt của gã cảnh sát!



Gã cảnh sát không kịp phản ứng, bỗng chốc bị Triệu Ngọc đánh trúng. Gã bay ngược ra sau, khẩu súng rơi xuống đất!



“Cái gì!?” Triệu Ngọc lại bị gã làm cho ngạc nhiên, bực bội quát lên: “Mày không nổ súng à? Làm hại ông đây lãng phí mất một cái áo chống đạn! Con mẹ nó, tao mà không đánh chết mày thì tao không phải là người!”



Triệu Ngọc tức giận hét lên, định nhặt khẩu súng đang nằm trên mặt đất.



Nhưng khi hắn vừa xoay người cúi đầu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ trước mặt. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, hắn bỗng thấy một thứ với ánh sáng màu xanh lam chiếu vào mình.



Rè rè….



Một dòng điện bắn ra, Triệu Ngọc còn chưa kịp nhìn thấy rõ tình huống trước mắt thì đã bị mất đi tri giác...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom