• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-322.txt

Chương 322: Sự việc bất ngờ khó giải quyết




“Tôi có thể đoán ra được đại khái rồi.” Lương Hoan nói: “Năm đó, trong khoảng thời gian mười lăm ngày bọn họ bị vùi lấp ở trong đường hầm, chắc chắn là đã xảy ra chuyện vô nhân tính gì đó! Có lẽ đám người kia đã cướp số đồ ăn vốn thuộc về mẹ con Cầu Tân Dương, vì vậy mới gây ra cái chết của mẹ gã!”



“Vì chuyện này mà Cầu Tân Dương ghi hận trong lòng, thế là bắt đầu điên cuồng báo thù, dùng cách2bỏ đói cho đến chết để báo thù bọn họ!”



“Chính xác!” Đại Phi gật đầu: “Nếu không phải thù oán sâu nặng như thế thì sao lại dẫn tới thảm án như vậy! Haizz, xem ra chẳng có ai lại tùy tiện đi giết người cả! Có câu, phía sau mỗi vụ án đều có một lít nước mắt! Lời này hoàn toàn chính xác!”



“Hử?” Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của Triệu Ngọc, hắn vội hỏi: “Đại Phi, câu nói này sao nghe quen tai8thế?”



“Phải đó!” Đại Phi vội trả lời: “Hồi trước tôi thường nghe đội trưởng Kim nói như vậy! Có lúc, trong mắt chúng ta thấy được cũng chỉ là một vụ án, chỉ nhìn xem ai là nạn nhân, ai là hung thủ! Thế nhưng hiếm có ai thấu hiểu được tâm trạng của người trong cuộc, cùng với nguồn gốc phát sinh của những tội lỗi này!”



“Được rồi, Đại Phi!” Trước đây Bành Hân từng nghe thấy Đại Phi nói những lời như vậy nhiều lần rồi, lúc này6chị ta xua tay nói: “Chúng ta vẫn nên tập trung truy bắt tội phạm đi! Đừng có suốt ngày ra rả mấy lời cũ rích đó nữa có được không? Thế giới không có tội ác chỉ tồn tại trong mộng tưởng tốt đẹp của kiểu người như cậu thôi!”



Không biết vì sao, khi nghe thấy Đại Phi và Bành Hân nói chuyện, trong lòng Triệu Ngọc như bị khuấy động. Có điều, hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất, hắn không thể để mình phân tâm3vì chuyện này được. Tên Cầu Tân Dương này, dù thế nào bọn họ cũng phải bắt được trước đã rồi nói!



Khi xe của bọn họ vừa tiến vào khu Mạt Dương, Trương Cảnh Phong liền gọi tới cho Triệu Ngọc, bảo rằng số điện thoại di động của Cầu Tân Dương đã ngừng sử dụng rồi, không thể nào xác định vị trí của gã được.



Hắn nghe xong thì vội vàng thông báo cho các thành viên trong đội của mình, để họ chuẩn bị vũ khí sẵn sàng,5chuẩn bị cho việc truy bắt tội phạm.



Ai ngờ, điện thoại bên này vừa ngắt, bên phía Miêu Anh lại gọi tới.



“Triệu Ngọc!” Trong điện thoại, giọng của Miêu Anh nghe kích động và gấp gáp lạ thường: “Không xong rồi, bên tôi vừa mới đến nơi, người nhà Tôn Nghệ Hàm nói rằng cô ta đã mất tích rồi!”



“Hả!? Cái gì?” Triệu Ngọc kinh hãi.



“Tôn Nghệ Hàm vốn phải đi công tác.” Miêu Anh vội vã giải thích: “Người nhà của cô ta cũng cho rằng cô ta đã đi rồi, nhưng vì suốt cả một đoạn thời gian dài không liên lạc được với cô ta, nên bấy giờ gia đình cô ta mới phát hiện, hóa ra Tôn Nghệ Hàm vốn không có lên tàu hỏa, thế là vội vàng đi báo cảnh sát! Tính ra cô ta đã mất tích bốn ngày rồi!”



“Triệu Ngọc, nếu như Tôn Nghệ Hàm không phải chạy trốn, vậy thì Cầu Tân Dương ở bên phía các anh rất có khả năng là hung thủ của vụ án giấu xác. Các anh nhất định phải cẩn thận!” Miêu Anh dặn dò: “Hơn nữa, nếu như gã thật sự là hung thủ, vậy thì có khi vụ mất tích của Tôn Nghệ Hàm cũng liên quan đến gã! Sau khi bắt được người, đừng quên lục soát kỹ càng!”



“Được!” Khi Triệu Ngọc đáp lại cô, trong lòng hắn đã sớm cuộn trào sóng dữ.



Thật không ngờ sự việc lại khó giải quyết như vậy!



Nếu như Cầu Tân Dương thực sự bắt cóc và giam cầm Tôn Nghệ Hàm, vậy... Tôn Nghệ Hàm có còn sống hay không? Chẳng lẽ, cô ta mới thực sự là nạn nhân thứ bảy của vụ án giấu xác?



Chậc chậc...



Những người thoát nạn trên chiếc xe đường dài năm đó, ngoài Tôn Nghệ Hàm và Cầu Tân Dương ra thì chẳng còn ai khác nữa! Chẳng lẽ, gã nhất định phải giết hết toàn bộ những người thoát nạn năm đó mới được sao?



Rốt cuộc thì trên chuyến xe ấy đã xảy ra chuyện gì mà khiến gã ôm lấy nỗi oán hận lớn như vậy?



Sau khi ngắt điện thoại, xe cảnh sát của họ cũng đã tiến vào phố Tân Nguyên. Ở đây giống hệt những gì Đại Phi miêu tả, cư dân thưa thớt, quạnh quẽ lạ thường.



Hai bên đường phố đều là nhà lầu hai tầng hiện đại giống nhau như đúc, thế nhưng lại có rất ít người ở. Lớp sơn trên tường bị bong tróc hết cả, có nơi ven đường hay góc tường của hai bên phố còn mọc đầy cỏ dại, như vậy cũng đủ thấy, đã lâu lắm rồi không ai để ý đến nơi này.



Do con đường trên phố Tân Nguyên ngoằn ngoèo, hơn nữa lại thuộc vùng đồi núi, đứng từ chỗ tương đối cao nhìn ra xa là có thể nhìn thấy quỷ thành trong truyền thuyết!



Chỉ thấy cách đó mấy cây số có vô số nhà cao tầng đứng sừng sững và các loại trang viên biệt thự, thế nhưng, những kiến trúc này lại đều ở trong trạng thái bị bỏ hoang, có nơi thậm chí vẫn còn đang dựng những giàn giáo cao cao!



Một nơi thế này, mặc dù hoàn cảnh yên tĩnh, thế nhưng vô hình chung lại khiến cho người ta có chút cảm giác bị đè nén.



Hai bên đường lác đác có một vài chiếc xe đang đậu, thậm chí có chiếc còn biến thành xe cương thi*. Trên đường phố rất hiếm khi gặp được các cửa hàng buôn bán bình thường, chỉ có mấy cái cửa hàng tiện lợi, còn có một vài chỗ sửa xe đang mở cửa.



* Xe cương thi: ý chỉ những chiếc xe bị bỏ hoang, chết cứng, không được sử dụng đến.



“Tự dưng đi mở tiệm sách tại một nơi thế này, không lỗ chết mới là lạ!” Lương Hoan nói: “Tôi thấy lạ lắm nhé. Nếu như Cầu Tân Dương thật sự là hung thủ của vụ án giấu xác, vậy thì... gã dựa vào cái gì để sinh sống? Rồi khoản tiền kếch xù dùng để thuê mấy cái két sắt kia lại lấy từ đâu?”



“Lý Bối Ni đã tra ra hết rồi!” Triệu Ngọc lập tức trả lời: “Người ta hay nói ‘lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa’, tuy công ty của cha Cầu Tân Dương đã đóng cửa, thế nhưng ông ta vẫn lưu lại tài sản cho gã, đủ để gã dùng cả đời!”



“Ừ... vậy thì càng thêm chắc chắn rồi!” Lương Hoan thở dài: “Vì không cần phải lo lắng điều gì nên gã mới có thể tập trung vào chuyện báo thù! Tâm lý của thằng cha này đã biến thái triệt để rồi!”



Lương Hoan vừa nói đến đây, chiếc xe chợt chậm lại. Cảnh sát phụ trách lái xe quay đầu lại, nói: “Tổ trưởng Triệu, đã đến nơi rồi! Mọi người nhìn kìa, căn nhà kia chính là tiệm sách của nghi phạm!”



“Hả!?”



Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nhìn thấy thì lập tức cùng Bành Hân thốt lên kinh ngạc!



Bởi vì, bọn họ có thể thấy rất rõ ràng, ở ngay cửa chính của tiệm sách đang đỗ một chiếc xe ô tô trông vô cùng quen mắt!



Kiểu dáng của chiếc ô tô đó, còn có biển số xe, rõ ràng chính là xe của Cục Cảnh sát Dung Dương bọn họ!



“Mẹ!” Sau khi thấy chiếc xe này, Triệu Ngọc không khỏi chửi to một câu: “Vương Thánh Nghiêu, bà mẹ nhà mày chứ (chỗ này lược bỏ một đoạn lời thô tục)...”



Khó trách Triệu Ngọc tức giận như vậy, chuyện này đã rất rõ ràng, chiếc xe này chắc chắn là do người bên tổ chuyên án của Vương Thánh Nghiêu lái tới!



Chẳng lẽ... bọn họ cũng đã mò được tin tức?



“Không phải chứ?” Lương Hoan cũng vô cùng căm tức: “Buổi sáng còn thấy bọn họ không có động tĩnh gì! Làm sao... làm sao lại chạy đến trước chúng ta được chứ?”



“Mụ nội nhà nó! Chắc chắn là đã sớm theo dõi chúng ta rồi! Mẹ cái đám chim khốn nạn này!” Triệu Ngọc siết chặt nắm đấm, trông như muốn xông lên liều mạng với đối phương.



Bao lâu nay, hắn vẫn luôn muốn chặn đường nẫng tay trên của đối phương! Thế nhưng thật không ngờ, vừa quay đầu đã bị bọn họ nhanh chân giành trước, bảo sao hắn nuốt trôi cục tức này cho được?



Không đợi xe dừng hẳn, hắn liền giành trước mở cửa xe vọt ra ngoài!



Triệu Ngọc vốn định xông thẳng vào trong tiệm sách luôn, nhưng vừa xuống xe thì hắn bỗng nghe thấy ở cốp sau truyền tới tiếng chó sủa. Bấy giờ hắn mới nhớ ra là mình cũng dắt cả Đại Hanh theo cùng!



Hắn vội chạy về mở cốp sau xe.



“Đại Hanh!” Triệu Ngọc vội vã cúi đầu nói nhỏ bên tai nó: “Lát nữa tao thả mày ra, mày thấy ai thì cắn người đó cho tao! Cứ cắn vào chỗ yếu nguy hiểm ấy, hiểu chưa? Đặc biệt là mấy người mặc cảnh phục ấy! Cho dù tao có kêu mày dừng tay, à không, dừng miệng, mày cũng không được dừng, hiểu chưa?”



“Gâu gâu!” Đại Hanh giống như có thể nghe hiểu, vừa kêu gâu gâu vừa gật đầu liên tục.



“Ngoan lắm! Có thể lấy lại mặt mũi được hay không, đều phải dựa vào người anh em mày cả đấy!” Triệu Ngọc vuốt ve đầu nó một lát rồi chỉ xuống mặt đất, ý bảo nó mau mau nhảy xuống khỏi xe.



Thế nhưng, ai ngờ, Đại Hanh nhìn thấy mình đang ở cách mặt đất cao như vậy, không chỉ không động đậy mà ngược lại còn lui về sau hai bước, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.



“Ơ? Mày?” Triệu Ngọc lúc này mới nhớ ra, chân của Đại Hanh vừa mới trải qua phẫu thuật, vẫn chưa thể vận động mạnh!



Mệt lòng!



Đại Hanh kiểu này, làm sao có thế đi cắn người khác được đây!?



Haizz!



Ai ngờ, đúng lúc Triệu Ngọc còn đang thở dài ngao ngán, thì ở cửa tiệm sách lại bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Thì ra, Triệu Ngọc còn chưa xông vào trong thì đám người Đại Phi, Lương Hoan và Bành Hân đã vội vã cầm súng xông vào trong tiệm sách. Mặc kệ đám người bên tổ đặc biệt có bắt được Cầu Tân Dương hay không, bọn họ cũng nhất định phải vào đó trước đã rồi nói tiếp!



Thế nhưng, vừa mới vọt vào chưa được một giây thì cả bọn đều vội vã lùi lại ra ngoài. Do lúc lùi lại quá gấp, Bành Hân còn không cẩn thận té lộn nhào một cái!



Bấy giờ Triệu Ngọc mới nghe thấy động tĩnh, quay ngoắt lại nhìn cửa ra vào. Những gì chứng kiến được khiến hắn lập tức hoảng sợ đến tột độ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom