• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-313.txt

Chương 313: Nạn nhân thứ bảy?




“Haiz!”



Ngồi trên ghế sofa trong quán cà phê, bà Triệu oán trách Triệu Ngọc liên tục: “Con trai à, rốt cuộc thì con đang nghĩ gì thế hả? Lúc nãy nếu như con không dìu mẹ đứng dậy, thì ít nhất chúng ta đã có thể lừa bọn họ bồi thường hai trăm đồng đó. Con nói xem, tại sao con lại thả bọn họ đi chứ?”



“Mẹ à... Con xin2mẹ đó, mẹ đừng có nói nữa được không?” Vào giờ phút này, đầu óc Triệu Ngọc đã rối bời hết cả lên. Hắn hoàn toàn không ngờ được, mẹ của mình lại là người thạo nghề ăn vạ, bà đã lật đổ hết mọi nhận thức của hắn mất rồi.



“Có điều... sao mẹ cứ có cảm giác con đã biến thành một người khác vậy?” Bà Triệu hỏi ngược8lại hắn: “Xem ra Cục Cảnh sát huấn luyện giỏi thật đó! Trước đây con là một đứa ngại ngùng biết mấy, thế mà bây giờ lại trở nên bạo lực dữ vậy? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy cú lúc nãy của con rất lợi hại đó! Ừ, đúng rồi con trai, bữa nào con theo mẹ về nhà một chuyến đi! Nhà của tên Lý6Nhị Cẩu lại để chuồng bồ câu lên đầu tường nhà chúng ta nữa rồi, làm cha của con tức quá trời quá đất! Có gì con lại đó dạy cho cái tên Lý Nhị Cẩu kia một bài học đi, xả giận giúp cha con!”



Đệt...



Triệu Ngọc đã hoàn toàn bị bà Triệu chinh phục, mãi đến lúc này hắn mới hiểu được cái lý lẽ “máu mủ tình thâm”3là như thế nào, máu chảy trong người hắn đều mang gen của bà cả.



“Mẹ à, mẹ đừng nói gì nữa có được không? Con muốn yên tĩnh một lát!” Triệu Ngọc thật sự sắp phát điên rồi, không nói đến những tình huống bất ngờ xảy ra liên tiếp kia, chỉ cần người mẹ trước mặt là đã đủ để hắn phải câm nín.



“A, đúng rồi!” Bà Triệu chẳng5hề để ý đến cảm nhận của Triệu Ngọc, nói liến thoắng: “Lúc nãy dì Tiểu Cầm mới gọi điện thoại đến! Chuyện này quả thực chỉ là một sự nhầm lẫn! Thì ra bà ấy tưởng là giới thiệu đối tượng cho anh của con! Nào biết lại là đứa con thứ hai của mẹ chứ! Cho nên con mới ít hơn Kim Viện Viện đến chín tuổi lận đấy! Haiz, già rồi già rồi, cũng do mẹ không nói rõ ràng với người ta! Con nói xem chuyện này thật là...”



Triệu Ngọc thật sự chỉ muốn bịt kín cái lỗ tai của mình lại thôi, nào ngờ lúc này hai cô gái xinh đẹp mặc váy đầm diêm dúa ban nãy lại bỗng nhiên đi đến trước mặt Triệu Ngọc. Cô gái mặc đồ xanh e thẹn hỏi: “Anh cảnh sát này, xin hỏi... anh có thể nói cho tôi biết nick wechat của anh không? Anh... đến đây để coi mắt sao?”



“Tôi...” Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn hai cô gái đang liếc mắt đưa tình với mình, trong lòng cảm thấy rất khác. Nếu là trước kia, hắn tự tin rằng mình có thể dụ một cô lên giường với mình, nhưng mà, vào giờ phút này, hắn lại không hề có chút xíu ham muốn nào.



“Đúng đúng đúng! Đương nhiên là đúng rồi! Không phải coi mắt thì một bà già như tôi đi theo để làm gì chứ?” Bà Triệu vội vàng đáp thay: “Mấy cô đều nhìn thấy rồi đó, con trai của tôi ưu tú như vậy, mấy cô tuyệt đối không nên bỏ qua!”



“Đậu xanh... Bán đồ ăn hay sao vậy trời!”



Triệu Ngọc bực bội nhìn chung quanh, bỗng nhiên phát hiện ra, các khách nữ ở đây đều đang dùng ánh mắt khác thường mà nhìn hắn. Xem ra màn biểu diễn mạnh mẽ vừa rồi đã đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Nếu bây giờ đang quay chương trình “Phi Thành Vật Nhiễu*” thì có khi tất cả các khách nữ đều sẽ bật đèn vì hắn đấy nhỉ?



* Phi Thành Vật Nhiễu: một chương trình game show của Trung Quốc, nội dung là ghép cặp cho các đôi nam nữ, nhiều người nữ bật đèn có nghĩa là người nam này sẽ được vào chọn vào vòng trong.



Tuy nhiên, bây giờ Triệu Ngọc căn bản chẳng có tâm trạng nói chuyện yêu đương. Hơn nữa, tối qua hắn cố gắng mãi mới có thể đến gần Miêu Anh thêm một bước, trong lòng đã không thể chứa được những người phụ nữ khác nữa rồi.



“Con trai, con trai.” Bà Triệu bỗng nhiên ra vẻ thần bí mà nói với Triệu Ngọc: “Hai người này không được đâu, một người thì mũi quá nhọn, không có phúc khí, người kia lại có vành môi kiểu cá, không sinh được con trai! Lại đây, mẹ sẽ cẩn thận lựa một cô xinh đẹp khác cho con...”



“Ừm... Vậy... Được, được, được!” Triệu Ngọc quả thực không biết phải đáp trả thế nào nữa, bèn nói luôn: “Vậy mẹ cứ từ từ xem đi, con có chuyện muốn nói với hai người đẹp này!”



Vừa dứt lời, hắn lập tức kéo hai cô gái kia rời đi.



Hai người còn tưởng rằng Triệu Ngọc có ý với mình, gương mặt chợt lộ vẻ ngại ngùng, trông vô cùng duyên dáng thướt tha. Thế nhưng, sau khi Triệu Ngọc mở miệng lại làm cho hai người cảm thấy rất bất ngờ.



Hắn hỏi hai cô gái kia: “Làm phiền hai người một lát, hãy nói cho tôi biết chuyện của Kim Viện Viện đi! Các cô có biết Kim Viện Viện mất tích thế nào không?”



“Cảnh... Cảnh sát... Tại sao anh biết bọn tôi quen Kim Viện Viện chứ? Chuyện này...” Cô gái mặc đồ màu xanh buồn bực hỏi: “Lẽ nào... anh phụ trách vụ án của cô ấy sao?”



“Cũng gần giống vậy!” Để có thể đạt được hiệu quả mong muốn, Triệu Ngọc nói nghiêm trọng hơn: “Nói cho các cô biết, tình trạng của Kim Viện Viện bây giờ rất nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng, chúng ta phải nhanh chóng tìm được cô ấy!”



“Sao cơ?” Cô gái mặc đầm đỏ sợ hết hồn: “Nghiêm trọng như vậy ư? Không phải chứ?”



“Cảnh sát, chúng tôi đều làm trong cùng một công ty du lịch!” Cô gái mặc đồ màu xanh vội vàng nói: “Buổi coi mắt này là do chúng tôi hẹn nhau, cùng mua vé tham dự. Thế nhưng sau khi mua vé xong thì Kim Viện Viện bỗng biến mất tăm. Bắt đầu từ hôm kia là cô ấy đã không đi làm rồi!”



“Đúng đó!” Cô gái mặc đồ màu đỏ nói: “Đây không phải là tính cách của Kim Viện Viện! Cô ấy là người rất đúng giờ, từ trước đến nay chưa từng vô cớ bỏ bê công việc. Ông chủ của chúng tôi đã liên lạc với gia đình của cô ấy, thế nhưng bọn họ lại bảo là cô ấy đã đi làm rồi, cho nên chúng tôi mới báo cảnh sát! Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, thực sự là khiến người ta sốt ruột quá mà!”



Hừ!



Triệu Ngọc thầm nói, lại còn bảo là sốt ruột nữa cơ đấy! Sốt ruột mà còn có tâm trạng để đi coi mắt à? Trương Cảnh Phong nói Kim Viện Viện là quản lý của công ty du lịch, xem ra quan hệ giữa hai người này và cô ta cũng không quá tốt đẹp!



“Vậy... nhà của Kim Viện Viện ở đâu? Trong gia đình cô ấy có những người nào?” Triệu Ngọc lại hỏi tiếp.



Nào ngờ, khi nghe hắn hỏi vậy, hai cô gái đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.



“Vậy... hai người cảm thấy nguyên nhân mà cô ấy mất tích là gì?” Triệu Ngọc hỏi câu khác.



“Ừm... Kim Viện Viện là người cuồng làm việc.” Cô gái mặc đồ màu xanh nói: “Cô ấy tuyệt đối sẽ không mất tích một cách vô cớ! Có điều, hình như cô ấy cũng không hề gây thù chuốc oán với ai cả!”



“Vậy...” Triệu Ngọc còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng không ngờ điện thoại của hắn bỗng reo vang.



Hắn mở ra xem thì thấy Miêu Anh gọi đến. Vừa mới bắt máy, chẳng có gì bất ngờ khi nghe thấy giọng tức điên của cô: “Triệu Ngọc? Coi mắt xong chưa? Anh nói xem rốt cuộc chuyện Kim Viện Viện là thế nào? Tại sao anh có thể xác định cô ta là nạn nhân thứ bảy? Làm ơn, anh có thể nói thật được hay không? Tôi nhận được tin tức, hình như bên tổ đặc biệt đã điều tra ra được cái gì đó rồi, họ ra ngoài nhiều lần lắm rồi đấy! Nếu như chúng ta lại tìm không ra chút manh mối nào thì sẽ thua thật đó!”



“Ồ? Bọn họ đã hành động rồi sao?” Triệu Ngọc cũng sốt ruột, hắn vội vã nói: “Tổ trưởng Miêu, khi nãy tôi gặp phải một người mất tích như vậy, mà tôi cảm thấy tình huống mất tích của cô ta rất giống với các nạn nhân trong vụ án giấu xác! Cần phải điều tra cho kỹ!”



“Anh nói anh...” Miêu Anh mất hứng nói: “Anh đã là một thám tử chuyên nghiệp rồi, sao có thể đi theo cảm giác được cơ chứ? Tôi đã đến phòng Điều tra mất tích để kiểm tra, trong vòng một tháng gần đây, toàn bộ Tần Sơn có hơn bảy mươi người mất tích! Anh... sao lại có chuyện trùng hợp như thế được chứ?”



Nghe Miêu Anh nói đến chữ trùng hợp, Triệu Ngọc định sử dụng ngay cái cớ “anh em thần tiên” để giải thích.



Nhưng mà Miêu Anh giống như đi dép trong bụng Triệu Ngọc, cô giành nói trước: “Còn muốn dùng cái cớ anh em thần tiên để qua loa lấy lệ với tôi sao? Triệu Ngọc! Càng ngày tôi càng không nhìn thấu anh! Ngày hôm qua chúng ta đã như vậy mà sáng sớm hôm nay anh lại chạy đi coi mắt!? Sau đó, bỗng nhiên anh lại đưa ra suy đoán người bị hại thứ bảy rồi bảo tôi đi tìm hiểu! Hơn nữa, anh... anh còn chạy đến tiệm bánh ngọt! Tôi hỏi anh, có phải là anh cảm thấy trong tiệm bánh ngọt có vấn đề gì hay không? Có phải là anh vẫn còn điều tra vụ án tổ trưởng Khúc sau lưng tôi không? Triệu Ngọc, anh có thể thành thật khai báo chuyện của anh cho tôi biết được không? Triệu Ngọc!!!”



Trong điện thoại, Miêu Anh gần như phát điên phát dại.



Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến cô càng điên tiết hơn đã xảy ra. Mẹ của Triệu Ngọc bỗng nhiên chạy đến, kêu lên thật lớn: “Con trai, con trai! Mau đến đây, mau đến đây, cô gái số 19 không tệ đâu! Con mau đến đây xem đi...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom