• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-223.txt

Chương 223: ĐÂY LÀ ẢO GIÁC




Sau khi rời đi, chưa đến 10 giờ là Triệu Ngọc đã làm xong việc của mình. Nhưng để đảm bảo cho kế hoạch được tiến hành thuận lợi hơn, hắn buộc phải về nhà chợp mắt một chút.



Lúc đầu hắn định đi tắm để người nhẹ nhõm hơn, nhưng vì trên vai đang bị thương nên không thể tự tắm được.



Vì vậy, đến hơn 12 giờ, Triệu Ngọc mới trở lại Cục Cảnh sát.



Trước khi tới nơi, hắn thấy hơi đói nên ghé KFC gọi một phần đồ ăn cỡ lớn,2chuẩn bị vừa “vật lộn” với Hách Cương, vừa ăn bữa trưa của mình.



Lần này, Triệu Ngọc không về văn phòng mà tay trái cầm chồng tài liệu, tay phải xách đồ ăn, đi thẳng tới phòng thẩm vấn.



Ai ngờ, trên đời thật lắm sự trùng hợp ngẫu nhiên, Triệu Ngọc vừa đến thì trông thấy tên luật sư Phùng Triều Dương đang gào thét với nhân viên cảnh sát!



Cái tên này quả là hung hăng có tiếng, đến cả Cục trưởng Châu mà hắn ta cũng chẳng nể nang gì. Hắn8ta đứng ở cửa phòng thẩm vấn, quát tháo inh ỏi: “Đám cảnh sát các người quả là vô lý, các người đã vi phạm nguyên tắc thẩm vấn, có biết không hả? Các người đợi đó, tôi sẽ viết đơn tường trình, tố cáo Cục Cảnh sát Dung Dương các người lên tòa án! Đương sự của tôi là một người giàu có nộp thuế đầy đủ, là thương nhân tiêu biểu trong giới kinh doanh ở Tần Sơn. Các người dựa vào cái gì mà lạm dụng vũ lực, bắt6giam ông ấy trái quy trình…”



“Này này, cậu là luật sư nổi tiếng, sao có thể nói như vậy được?” Cục phó Loan Tiêu Tiêu phản bác: “Hách Cương là đối tượng tình nghi của vụ trọng án Miên Lĩnh, chúng tôi có quyền xử lí dựa theo tính chất nghiêm trọng của vụ việc. Nguyên tắc mà cậu nói căn bản là không phù hợp với tình huống đặc biệt như bây giờ!”



“Cái gì? Có lộn không vậy!?” Phùng Triều Dương khua chân múa tay, nói: “Đối tượng bị tình nghi3của vụ trọng án Miên Lĩnh!? Tôi không nghe nhầm đó chứ? Bằng chứng đâu? Các người lấy bằng chứng ra đây đi? Không có bằng chứng tức là các người đang vu khống cho đương sự của tôi, các người có biết không hả? Tất cả các người đều phải chịu trách nhiệm pháp lí!”



“Luật sư Phùng!” Cục trưởng Châu An Đông cũng có mặt tại đó. Ông ta đã bắt đầu nóng nảy, chỉ tay vào tên luật sư, gầm lên: “Bây giờ mọi thứ đã được chứng minh, người5phụ nữ bị Hách Cương giam cầm trái phép chính là Lương Tư Tư bị mất tích của vụ án Miên Lĩnh, cái này còn không phải là chứng cứ hả?”



“Làm ơn đi!” Phùng Triều Dương bày ra biểu cảm cường điệu, nói: “Đương sự của tôi vốn không biết gì về việc Lương Tư Tư mà? Các người đã điều tra rõ ràng chưa? Tuy Lương Tư Tư bị nhốt trong văn phòng của chủ tịch Hách, nhưng không hề có bằng chứng trực tiếp chứng tỏ cô ta bị chủ tịch Hách nhốt. Căn phòng bí mật kia quả thật là của chủ tịch Hách, điều này không sai, nhưng người phụ nữ này xuất hiện từ đâu ra thì ông ấy không biết một chút gì hết!”



“Này, đúng là nói dối không chớp mắt!” Cục phó Loan giận sôi máu: “Lương Tư Tư bị Hách Cương cầm tù không biết bao nhiêu năm, một câu nói “không biết” của cậu thì coi như không có gì xảy ra được hả? Cho dù có tìm được chứng cứ hay không, thì Hách Cương vẫn chính là đối tượng tình nghi lớn nhất của vụ án Miên Lĩnh, điều này không còn gì phải bàn cãi! Ông ta tàng trữ súng ống, bắt cóc, hơn nữa lại âm mưu giết nhân viên cảnh sát chúng tôi. Lẽ nào những chuyện này còn chối cãi được?”



“Có lộn không vậy?” Phùng Triều Dương khinh khỉnh phản bác lại: “Cảnh sát các người làm việc như vậy đấy hả? Không tìm kiếm chân tướng sự thật mà cứ thế ngậm máu phun người, nói sao thì là vậy hả? Đương sự của tôi nói, nhân viên cảnh sát của các người đã âm mưu giết ông ấy! Có khi tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của đám cảnh sát các người!”



“Cậu…” Cục trưởng Châu giận đến run người, không còn biết làm gì với cái tên luật sư mồm miệng giảo hoạt, đổi trắng thay đen này.



Sở dĩ Cục trưởng Châu xuất hiện ở đây là vì Phùng Triều Dương đã dùng đến mạng lưới quan hệ rộng rãi của Hách Cương, qua đó tăng sức ép lên phía cảnh sát. Bây giờ đến cả Cục trưởng Châu cũng sắp chống đỡ không nổi nữa.



“Đương sự của tôi bị thương nghiêm trọng, cánh tay rất có thể bị tàn phế!” Phùng Triều Dương lại tiếp tục ầm ĩ: “Ông ấy nhất định phải được đưa đến bệnh viện điều trị ngay lập tức. Nếu các người cứ tiếp tục như vậy, một khi đương sự của tôi xảy ra chuyện gì nguy hiểm, tôi coi thử các người ai gánh nổi trách nhiệm…”



Ở xung quanh Cục trưởng Châu và Cục phó Loan có rất nhiều cảnh sát, trong đó có cả Lưu Trường Hổ. Tuy nhiên, những người này không nói xen vào nổi một lời. Họ chỉ biết đứng yên lặng bên cạnh hai vị lãnh đạo, giương mắt ngây ngốc nhìn.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Ngọc chợt nhe răng cười. Hắn vẫy vẫy tay, gọi một viên cảnh sát trẻ đứng ngoài rìa tới. Không đợi cậu ta nói câu nào, hắn đã giúi hết hamburger trong túi vào ngực cậu ta.



Sau đó, Triệu Ngọc mở túi nilon ra rồi nhẹ nhàng lẻn đến gần luật sư Triều tựa như một con mèo đang rình bắt chim non.



Lúc này, luật sư Triều còn đang cãi nhau kịch liệt, nói đến nỗi nước bọt văng tứ tung, khiến các cảnh sát và cả Cục trưởng á khẩu không nói nên lời.



Triệu Ngọc canh đúng lúc, lập tức vọt tới úp luôn cái túi nilon lên đầu luật sư Triều! Sau đó, hắn vung nắm đấm, bất ngờ đánh thẳng vào đầu hắn ta. Thậm chí khi tên luật sư đã ngã sóng xoài xuống đất, hắn còn “khuyến mãi” thêm cho hắn ta vài cú đá…



Tên luật sư sửng sốt cả người, chưa kịp nhận biết gì thì đã bị đánh một trận tơi tả. Hắn ta sợ đến nỗi co hết người lại, gào khóc thảm thiết.



Triệu Ngọc đến nhanh mà chuồn đi cũng thiệt lẹ. Đá luật sư Triều xong, hắn liền mở cửa bước thẳng vào phòng thẩm vấn.



Đến lúc này tên luật sư mới lấy được túi nhựa ra khỏi đầu, bộ dạng thảm hại hết chỗ nói. Hắn ta chật vật đứng dậy, rống: “Ai? Là ai hả!? Là ai đánh tao?”



Cục trưởng Châu và Cục phó Loan nhìn thấy hết mọi chuyện, bọn họ đều biết rằng người vừa đánh hắn ta chính là Triệu Ngọc. Tuy nhiên, trận đánh úp này của hắn lại khiến bọn họ cảm thấy vui vẻ thỏa mãn trong lòng. Vì thế, Cục trưởng Châu vội vàng giả bộ hoảng hốt, nói: “Luật sư à, cậu không sao chứ? Có phải là cậu bị ảo giác không?”



“Đúng đó, đúng đó!” Viên cảnh sát đứng cạnh hùa theo: “Anh luật sư à, có phải cả đêm không ngủ nên mệt quá rồi phải không? Nằm mơ thấy ác mộng hả?”



Loan Tiêu Tiêu tinh mắt, nhìn thấy viên cảnh sát trẻ lúc nãy ôm một đống hamburger KFC trong ngực, liền nháy mắt ra hiệu với cậu ta.



Lúc này cậu ta mới hiểu ý, vội vàng quay lưng, lặng lẽ chuồn đi mất...



“Các người… các người… các người thật quá đáng! Đến cả tôi mà cũng dám đánh! Tôi… tôi phải đi tố cáo các người!” Hai mắt của tên luật sư đỏ au cả lên, nhưng hắn ta mới kêu ca được hai câu thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có một bóng đen xuất hiện. Hắn ta hoảng hốt nhảy bật lên, sợ hãi quay ra sau nhìn.



Nhưng đằng sau hắn ta chỉ là cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn, Mao Vĩ đang khập khà khập khiễng bước ra từ bên trong.



Lúc đó, tên luật sư dường như cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn ta vừa định xông vào phòng thẩm vấn thì phát hiện cánh cửa sắt đã bị khóa lại, dù làm đủ mọi cách cũng không thể nào đẩy ra được…



Hiện giờ, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Triệu Ngọc, Miêu Anh và tên Hách Cương bẩn thỉu với cánh tay quấn đầy băng.



Theo ý của Triệu Ngọc thì hắn muốn cả Miêu Anh cũng ra ngoài, nhưng cô lại hiểu rất rõ con người của hắn. Cô lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn được, nên mới kiên quyết ở lại hiện trường.



Trải qua một đêm thẩm vấn, đến cả Miêu Anh cũng tiều tụy hốc hác chứ đừng nói là Hách Cương. Ngược lại, ban nãy Triệu Ngọc vừa nghỉ ngơi được một chút, nên lúc này nét mặt hắn tươi tắn vô cùng.



Triệu Ngọc xua xua tay với Miêu Anh, tỏ ý bảo cô cố gắng tránh xa mình một chút, tránh làm ảnh hưởng đến kết quả thẩm vấn của hắn. Tuy Miêu Anh trừng mắt nhìn hắn, nhưng cô hiểu được sự độc đáo trong cách thẩm vấn của Triệu Ngọc, vậy nên vẫn ngoan ngoãn lui sang một bên.



Kẻ thù gặp nhau, cơn giận ngút trời. Hách Cương nhìn thấy thằng nhãi cảnh sát gây náo loạn tập đoàn Dung Thiên tối hôm qua, cuối cùng còn đánh gãy cánh tay của mình thì tức giận đến nỗi run hết cả người.



Triệu Ngọc vốn đã đi đến cạnh Hách Cương, nhưng khi nhìn thấy camera ở bên cạnh đang mở thì đành phải vòng qua tắt nó đi.



“Hách Cương!” Hắn lại đi đến trước mặt ông ta lần nữa, bình tĩnh và nghiêm túc hỏi ông ta: “Để tiết kiệm thời gian, tôi sẽ chỉ hỏi những vấn đề chính! Báo cho ông một tin tốt, Hám Văn Quân đã uống thuốc độc tự sát rồi. Tuy tới giờ vẫn chưa chết, nhưng mà lành ít dữ nhiều! Tôi nghĩ, chắc các đồng sự của tôi thẩm vấn ông trước đây chưa cho ông biết chuyện này phải không?”



Điều mà Triệu Ngọc vừa nói ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hách Cương.



Miêu Anh đứng ở xa giật mình, vội vàng vẫy tay ra hiệu với Triệu Ngọc. Ý của cô vô cùng rõ ràng, thông tin như vậy sao có thể nói cho Hách Cương được chứ? Một khi ông ta biết Hám Văn Quân đã uống thuốc độc tự sát, vậy ông ta lại càng không có gì phải sợ nữa, chuyện này cực kỳ bất lợi đối với cuộc thẩm vấn.



Ai ngờ, Triệu Ngọc không hề để tâm đến cô mà ghé sát vào tai Hách Cương nói khẽ: “Ông chủ Hách à! Hám Văn Quân đã tính sai rồi! Ông ta tưởng là chỉ cần mình chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc! Nhưng sự thật là, dù Hám Văn Quân có chết hay không, thì cả con trai và cháu của ông ta đều không thể thoát được! Bọn họ chết chắc rồi!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom