• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

  • Chap-1544

Chương 1544 : Chương 1544LÀM SAO LẤY ĐƯỢC ADN?








Chương 1544LÀM SAO LẤY ĐƯỢC ADN?



“Không phải... Không phải à?” Nghe được tin tức của Ngô Tú Mẫn, Tăng Khả rõ ràng cảm thấy thất vọng.



“Cậu có còn nhớ rõ...” Ngô Tú Mẫn tiếp tục nói: “Sau khi vợ chồng Khang Tử Thanh ly hôn, Lý Thục Bình đã từng dẫn theo Lý Mặc về nhà ngoại ở một khoảng thời gian không?”



“Thế nhưng mà, chưa ở được bao lâu, cũng bởi vì sợ người ta đàm tiếu mà bị ép chuyển đi rồi?”



“Đúng.” Triệu Ngọc gật đầu: “Đây là chính miệng Lý Mặc nói.”



“Kỳ thật.” Ngô Tú Mẫn tỏ ra phức tạp, nói: “Cha mẹ ruột của Lý Mặc ở thôn không xa bên cạnh, người nhà mẹ đẻ của Lý Thục Bình và hàng xóm biết chuyện Lý Mặc được nhận nuôi.”



“Lý Bình sợ Lý Mặc biết được chân tướng, cho nên mới phải chuyển đi!”



“Còn nữa.” Ngô Tú Mẫn tiếp tục nói: “Chính miệng bà lão đã thừa nhận Lý Thục Bình có bệnh, bởi vì Lý Thục Bình không thể sinh con cho nên mới bị Khang Tử Thanh ghét bỏ!”



“À...” Tăng Khả gật đầu phụ họa: “Cho nên, Khang Tử Thanh mới không chào đón Lý Mặc như vậy, hóa ra là không phải con ruột!”



“Hóa ra... là như thế này!” Triệu Ngọc cũng bị tin tức này khiến cho trở tay không kịp, sau khi chăm chú suy nghĩ một lúc liền nói: “Xem ra, Lý Mặc thật sự không biết sự thực này.”



“Bằng không, khi nói chuyện video, để thoát khỏi mối nghi ngờ, anh ta đã sớm nói ra chuyện được nhận nuôi rồi!”



“Cho nên... Cho nên...” Triệu Ngọc lại chỉ vào túi da trên màn hình, nói: “Là sai lầm của chúng ta! Cái túi da này vẫn có thể là của Khang Tử Thanh!”



“Nếu như ông ta và Lý Mặc không có quan hệ máu mủ, vậy thì chúng ta còn có thể so cái rắm à?”



“Liên quan tới chuyện ADN của Khang Tử Thanh, tôi đã phái người điều tra quê ngoại và quê nội của ông ta.” Ngô Tú Mẫn vội vàng nói: “Rất không khéo, gia tộc Khang Tử Thanh thuộc về đời thứ ba đơn truyền, căn bản không tìm được người thân thuộc dòng chính!”



“Không thể nào? Sao mà cứ như nói đùa vậy!” Triệu Ngọc chuyển sang hình ảnh tiếp theo trên màn hình lớn, nói: “Đây, bên trong số ADN thu hoạch được từ trong túi, mẫu có hàm lượng cao nhất rất có thể chính là ADN của Khang Tử Thanh!”



“Nhưng mà chúng ta lại không tìm được bất kỳ phương pháp hữu hiệu nào để chứng minh nó! Đây có phải... Một chuyện cười không!?” Triệu Ngọc hất tay, bất đắc dĩ nói: “Trung tâm phúc lợi xã hội thì sao? Chẳng lẽ ngay cả một sợi tóc của Khang Tử Thanh cũng không tìm được à?”



“Khang Tử Thanh đã qua đời được một năm, cho dù có tóc cũng không thể chứng minh được là của ông ta!” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu.



“Vậy...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Lý Mặc đã từng nói Khang Tử Thanh từng vào Cục Cảnh sát, mà thời gian cũng không ngắn. Chẳng lẽ, Cục Cảnh sát cũng không lưu lại hồ sơ cũ?”



“Không có.” Ngô Tú Mẫn lắc đầu: “Tất cả đã bị điều tra rồi, hoặc chỉ là tạm giam không quan trọng nên cảnh sát không ghi chép; hoặc là Khang Tử Thanh vì trốn nợ mà nói dối...”



“Ài! Con trai không phải là con ruột, thi thể bị hỏa táng, còn mẹ nó ngay cả một thân thuộc dòng chính cũng không tìm được, cái ông Khang Tử Thanh này rốt cuộc là cái quỷ gì chứ?” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời thở dài, trách trời thương dân: “Là ông trời đang tra tấn tôi sao!?”



“Ừm...” Ai ngờ, nói đến đây, Tăng Khả lại bỗng nhiên hé miệng, ấp úng nói một câu: “Thực ra, muốn nghiệm chứng ADN của Khang Tử Thanh... cũng không phải là tuyệt đối không có cách nào...”



“Mẹ nó, Tăng Khả, cậu nói vậy là có ý gì?” Triệu Ngọc hùng hùng hổ hổ quát: “Có rắm mau thả! Ấp úng làm gì chứ?”



“Ừm...” Tăng Khả khó xử, sau khi do dự mấy giây mới mở miệng nói: “Cha mẹ của Khang Tử Thanh... không phải đã qua đời từ lâu ư? Nhưng lúc đó đâu làm hỏa táng...”



“...” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng chửi con bà nhà nó...



“Nếu là... À...” Ngô Tú Mẫn đổi sắc mặt, nói: “Lỡ như, Khang Tử Thanh cũng là được nhận nuôi thì sao?”



Mẹ nó...



Trong nháy mắt, Triệu Ngọc cùng Tăng Khả đồng thời ngã xuống đất...



“Vậy thì chỉ có thể trách chúng ta quá xui xẻo thôi!” Tăng Khả từ trên mặt đất đứng lên nói: “Vậy mới gọi là không có thiên lý!”



“Mấu chốt là...” Triệu Ngọc từ bên khác đứng lên, nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, liệu có thể lấy được ADN hữu hiệu trên thi cốt không?”



“Cái này hẳn là không có vấn đề!” Tăng Khả chắc chắn nói: “Với kỹ thuật hiện tại, ngay cả di cốt từ mười mấy nghìn năm trước cũng có thể kiểm tra ra được ADN hoàn chỉnh, huống chi chỉ là mấy chục năm...”



“Chỉ là có điều, chuyện mở quan tài xét nghiệm tử thi, đối với luân lý mà nói... Có chút... Ài...”



“Vậy thì hết cách rồi, nếu mà có biện pháp khác thì tôi đâu muốn đánh nhiễu người chết!” Triệu Ngọc đứng dậy, dứt khoát quyết liệt mà vỗ bàn nói: “Vì vụ án, cũng chỉ có thể làm vậy thôi!”



“Tăng Khả.” Hắn chỉ tay vào Tăng Khả, ra lệnh: “Chuyện này để cậu xử lý!”



“Vậy... Đào một người... Hay là hai người?” Tăng Khả do dự hỏi một câu.



“Ừm... Đào một người trước đi! Nếu như không so được, thì lại đào người kia...” Càng nói, Triệu Ngọc càng không thấy chắc chắn...



...



Hai giờ sau, Triệu Ngọc đứng trước bảng trắng nghe tin tức mới nhất mà Ngô Tú Mẫn điều tra được.



“Bắt đầu từ năm 2002, Lý Mặc bày cửa hàng thịt một năm 365 ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa, bị bệnh cũng vẫn cắn răng kiên trì.” Ngô Tú Mẫn thì thầm: “Bên trong cửa hàng chỉ có một người làm thuê, nhưng phần lớn đều là Lý Mặc trông coi!”



“Cho nên, gã ta căn bản không có thời gian đi phương Nam gây án!”



“Tuyệt đối không phải là anh ta!”



“Ừm... À...” Triệu Ngọc nghe báo cáo của Ngô Tú Mẫn, trạng thái tinh thần đã chuyển biến đột ngột, chỉ cảm thấy trong lòng nóng nảy, khí huyết cuồn cuộn, vô cùng khó chịu.



Lúc này, Tăng Khả đi từ bên ngoài trở về, báo cáo: “Tổ trưởng, chuyện mở quan tài khám nghiệm tử thi, em đã phân việc xong, nhưng mà...” Tăng Khả hơi có vẻ bất đắc dĩ: “Anh cũng thấy tiết trời bên ngoài rồi đấy, mặt đất cũng đã đông lại, ít nhất phải chờ đến khi thời tiết tốt hơn mới có thể khởi công được!”



“Ừm...” Triệu Ngọc hừ một tiếng, ánh mắt u ám, mặc dù biết mình phải giữ tỉnh táo, nhưng vẫn tức hổn hển nói: “Đã phải chờ mười chín năm rồi, đâu cần quan tâm đến việc chờ lâu hơn con mẹ nó mấy ngày chứ!”



Bởi vì hôm nay Triệu Ngọc nói tục rất nhiều, Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả cũng hơi khó chịu, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Ngọc.



“Nhưng mấu chốt là.” Triệu Ngọc lại ảo não nói: “Dù có thể kiếm được ADN của Khang Tử Thanh, nhưng vẫn chưa thể phá được vụ án này đâu!”



“Giám đốc cũng không phải, Lý Mặc cũng đã loại bỏ được nghi ngờ.” Triệu Ngọc có hơi động kinh mà nói: “Hiện tại cũng đã chứng minh được Khang Tử Thanh chỉ có một mình lúc xảy ra tai nạn... Hung thủ... Thật sự chính là Khang Tử Thanh sao?”



“Chẳng lẽ... Tính cách của một người cũng có thể thay đổi được à?”



“Sau khi ông ta làm trong công ty truyền hình ở phương Nam, học được vẻ bình tĩnh, học được cách suy nghĩ, học được tâm ngoan thủ lạt sao? Tất cả những cô gái đó đều là do ông ta sát hại?”



“Vì sao... Chúng ta có nhiều video giết người như vậy, nhưng vẫn không thể nào chứng minh được ông ta là hung thủ chứ?”



“Ừm... Tổ trưởng, tổ trưởng...” Tăng Khả cuối cùng cũng ý thức được trạng thái của Triệu Ngọc bất thường, nhìn thấy Triệu Ngọc đi lại lảo đảo, liền vội vàng tiến lên đỡ.



Nhưng mà Triệu Ngọc lại hất cậu ta ra.



Triệu Ngọc hất rất mạnh, Tăng Khả lại không kịp đề phòng, liền bị Triệu Ngọc hất văng đến cạnh bàn, đổ xô tài liệu ở trên bàn!



Nhất thời, đừng nói Ngô Tú Mẫn mà ngay cả Triệu Ngọc cũng giật nảy mình.



“Tôi... tôi thế này là...” Triệu Ngọc nhìn hai tay của mình một cái, lập tức cảm thấy trong lòng khô nóng, một âm thanh vù vù chói tai truyền đến, trong nháy mắt, hắn không nghe được âm thanh gì cả...



“Triệu Ngọc, cậu... cậu sao thế?” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng chạy tới đỡ Tăng Khả đứng dậy, sau đó dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Triệu Ngọc.



“Xin... Xin lỗi...” Triệu Ngọc nói tiếng xin lỗi, nhưng tiếng xin lỗi này, ngay cả bản thân hắn cũng không nghe được.



Thật đáng chết!



Triệu Ngọc vươn hai tay hung hăng vỗ vỗ lỗ tai, trong lòng đánh trống ầm ĩ nghĩ, hệ thống có nhiều đạo cụ trâu bò như vậy, nhưng lỗ tai của mình lại biến thành dạng này, lại không có đạo cụ tương thích có thể trợ giúp, đúng là đáng giận!!



Thật đáng chết!!!



Dưới cơn tức giận mãnh liệt, hắn giống như một con mãnh thú không thể khống chế, hai tay vung lên, hất tung bàn làm việc vừa to vừa nặng nề xuống đất...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom