• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (23 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1531

Chương 1531 : Chương 1531NAM ÁN BẮC ĐIỀU








Chương 1531NAM ÁN BẮC ĐIỀU



Vào buổi chiều cùng ngày, Triệu Ngọc dẫn theo Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả xuất hiện tại Cục Cảnh sát Phụng Bình.



Bởi vì vụ án video giết người hàng loạt rất rộng, Miêu Anh chỉ có thể ở lại Việt Châu giám sát, Thôi Lệ Châu thì đi tới những nơi xảy ra vụ án video giết người khác để tìm kiếm manh mối, cho nên hai cô gái này không đi theo Triệu Ngọc.



Đây là lần thứ hai Triệu Ngọc đến Cục Cảnh sát Phụng Bình. Ban đầu, vì vụ án kho báu tại thành phố Hoàng Kim, hắn đã từng ở đây làm việc một khoảng thời gian dài, cho nên vô cùng quen thuộc Cục Cảnh sát này.



Nhất là căn phòng họp được đổi thành phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt, Triệu Ngọc đã từng có một trận đại chiến với đám người Tiêu Hàng ở nơi này, có thể nói là một trận chiến phong thần, từ đó được lưu danh ở phòng Đặc Cần.



“Sếp, thế nào, thế nào?” Vừa mới vào văn phòng, Nhiễm Đào đã vội vàng tranh công: “Tôi đã nói rằng tôi có thể tự tay bắt giữ nghi phạm tới trước mặt anh mà? Đúng không?”



Khi nói chuyện, hắn ta còn cố ý nhướng mày, liếc nhìn về phía Ngô Tú Mẫn với ánh mắt khiêu khích.



“Hừ...” Ngô Tú Mẫn vẫn lạnh lùng như băng, không thèm để ý tới hắn ta.



“Trước kia, tôi đã từng làm đội trưởng đội trinh sát...” Nhiễm Đào vẫn nói tiếp với giọng hào hứng: “Bí phương độc môn của tôi đó là lợi dụng máy rút tiền được điều khiển từ xa, rồi làm tốc độ vận hành của máy chậm lại, từ đó có thể kéo dài thời gian!”



“Tôi đảm bảo phần tử phạm tội sẽ không phát hiện ra!”



“Sếp à, anh biết không?” Nhiễm Đào khá hào hứng, nói tiếp: “Trước đó, tôi đã đặt vài chiếc máy loại này trải rộng khắp Phụng Bình, tôi biết người bị tình nghi lái một chiếc xe motor việt dã, cho nên tôi đã sắp xếp khá nhiều cảnh sát cơ động.”



“Cũng đáng đời tên hiềm nghi kia xui xẻo, khi chúng tôi phát hiện thằng nhóc kia rút tiền tại thành phố Khương thì ha ha, tôi vừa lúc ở gần đấy, một mặt tôi bảo lính trinh sát và các chuyên gia kéo dài thời gian, mặt khác lái xe máy chạy tới hiện trường!”



“Anh đoán hành động tiếp theo là gì nào? Thằng nhóc kia thật đúng là chui vào con hẻm, ô tô không thể đi vào được...”



“Cũng may tôi tới vừa kịp lúc, lái xe máy lao thẳng vào trong...”



“...”



“... Ha ha, thằng nhóc đó lại còn muốn đua xe với tôi, nên tôi dùng hai viên đạn bắn nổ hai lốp xe của tên đó, anh không biết cái tên đó ngã thảm như nào đâu...”



“Tôi chạy tới gần và đạp nó một phát, rồi nói: Nhóc con, cuối cùng cũng tóm được chú rồi! Để xem chú mày có thể chạy đi đâu! Ha ha ha...”



“Được, tốt, rất tốt!” Nghe xong Nhiễm Đào ba hoa tường thuật lại, Triệu Ngọc thật sự khen ngợi: “Cậu rất có phong phạm của tôi năm đó! Cứ tiếp tục cố gắng thêm năm mười năm nữa chắc là có thể đuổi kịp tôi rồi!”



“Tôi...” Nhiễm Đào gãi đầu theo thói quen: “Anh vừa khen tôi à? Khen tôi đúng không? Thật sự là khen tôi sao? Tôi chưa nghe rõ?”



“Anh Đào uy vũ!” Tăng Khả khen ngợi, thế nhưng tay lại âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.



“Được rồi, đừng nhỏ nhen nữa!” Cuối cùng Ngô Tú Mẫn cũng kết thúc đợt biểu diễn của Nhiễm Đào, nói với giọng nghiêm túc: “Chúng tôi đi hơn hai nghìn cây số chạy tới đây không phải nghe cậu nói những thứ vô dụng đâu!”



“Tôi hỏi cậu, việc thẩm vấn tiến hành tới đâu rồi? Có tiến triển gì hay không?” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu đúng trọng điểm: “Cậu chắc chắn hung thủ của vụ án video giết người... không phải là tên đó sao?”



“Ừm... cái này...” Vừa nói đến trọng điểm, Nhiễm Đào bỗng ỉu xìu đi, nói với giọng chán nản: “Việc thẩm vấn đã xong rồi, thế nhưng kết quả... thật sự làm cho người ta thất vọng mà...”



...



Mười phút sau, đám người Triệu Ngọc đi vào phòng nghe trộm, thông qua kính nhìn một chiều được lắp ở đây, bọn họ có thể thấy được người thẩm vấn trong phòng đã đổi thành Ngô Tú Mẫn.



Mà đối diện Ngô Tú Mẫn là một người có làn da trắng nõn, trông giống như một thiếu niên.



“Sếp ơi...” Nhiễm Đào đưa cho Triệu Ngọc một phần tài liệu, nói nhỏ: “Đây là tư liệu về nghi phạm!”



“Đám Tăng Khả đã đoán đúng, thằng nhóc này tên là Âu Dương Đông, tài khoản mà thằng nhóc này đăng ký cũng chính là cách viết tắt tên của cậu ta, oyd...”



“Ừm?” Kết quả là Triệu Ngọc chỉ nhìn tài liệu một cái liền nhíu mày: “Chỉ mới 31 tuổi thôi à?”



“Chính xác là vậy!” Nhiễm Đào trả lời: “Vụ án video giết người xuất hiện sớm nhất là ở 19 năm trước, khi đó, hắn ta mới có 12 tuổi, rõ ràng... hung thủ không phải là tên này!”



“Ài..” Triệu Ngọc thở dài một hơi nặng nề, xem ra, dự cảm trước đây của hắn đã ứng nghiệm rồi, người đăng video quả nhiên không phải là hung thủ giết người.



Thế nhưng... dù hắn ta không phải là hung thủ, thì cũng phải có mối liên hệ rất chặt chẽ với hung thủ!



“Chị cảnh sát... những gì tôi nói đều là sự thật, tôi... tôi cũng bị lừa mà...” Vào lúc này, từ trong phòng thẩm vấn truyền ra giọng nói của nghi phạm, chàng trai kia nói với vẻ kích động: “Anh chị phải tin tưởng tôi chứ! Nếu không tin thì anh chị có thể điều tra, để sự thật nói chuyện có được không...”



“Đừng nói nhảm nữa...” Ngô Tú Mẫn nói đúng trọng điểm, ra lệnh: “Anh hãy kể lại chuyện làm sao mà anh có được số video đó đi!”



“Tôi...” Không ngờ tới, khi nghe thấy Ngô Tú Mẫn nói như vậy, chàng trai này lại bị dọa đến mức chảy ra vài giọt nước mắt: “Tôi thật sự không biết những video kia lại là thật! Hu hu... nếu như tôi biết đó là thật, thì đã... đã báo cảnh sát từ lâu rồi!”



“Người kia... người kia là người quay phim, làm sao mà tôi có thể ngờ tới video lại là thật cơ chứ? Làm sao mà tôi có thể ngờ ông ta lại là tên tội phạm giết người?”



“Ông ta... ông ta cứ thế nằm trước mặt tôi, mà tôi đã phục vụ cho ông ta nhiều năm như vậy, thế mà ông ta lại là tội phạm giết người... Làm tôi sợ chết đi được, sợ chết đi được...”



“Anh bình tĩnh lại đi...” Ngô Tú Mẫn thấy tâm trạng của nghi phạm trở nên mất kiểm soát thì khuyên nhủ: “Nếu như anh muốn chứng minh mình trong sạch, vậy thì phải nói tất cả những gì mà anh biết ra.”



“Tôi lặp lại lần nữa, dựa theo trình tự thời gian, nói ra hết tất cả những gì anh biết! Hiểu không?”



“Hiểu... tôi hiểu...” Nghi phạm Âu Dương Đông nuốt nước bọt, cúi đầu rồi nói: “Tôi là... tôi là điều dưỡng viên của trung tâm phúc lợi thành phố Phụng Bình, tôi đã làm tám năm rồi, bắt đầu từ năm 2010!”



“Khi tôi tới, ông lão kia đã ở đó rồi, tôi được phân phối tới chăm sóc người ở phòng bệnh đó, phụ trách chăm sóc ông ta...”



“Còn tên...” Ngô Tú Mẫn vừa ghi chép vừa ngẩng đầu hỏi: “Người kia tên là gì?”







“Ừm... Ông Khang... Các điều dưỡng viên đều gọi ông ta là ông Khang! Còn tên thì... ừm...” Hắn ta cố gắng nhớ lại, rồi nói: “Khang Tử Thanh, tên đầy đủ là Khang Tử Thanh!”



“Mặc dù nói là ông lão, nhưng mà tuổi thật cũng không lớn lắm...” Âu Dương Đông nói: “Khi tôi vừa mới tới làm việc thì ông ta mới có 50, năm ngoái khi qua đời cũng mới 57 mà thôi!”



“Thế nhưng, dù sao cũng là người thực vật nhiều năm như vậy, cho nên thoạt nhìn trông rất già, rất kham khổ...”



“Hãy trình bày theo trình tự thời gian.” Ngô Tú Mẫn lại nhắc nhở một lần.



“Được, được rồi, tôi... học vấn của tôi không cao, xin lỗi...” Âu Dương Đông dùng cái tay vẫn đang bị còng lại gãi trán, suy nghĩ hồi lâu mới chỉ nói ra một câu rất vô trách nhiệm: “Tôi có thể thề với trời, những video kia đều là của ông ta!”



“Ông Khang, chính là... hung thủ giết người!”



Nghe tới đây, Triệu Ngọc đang ở phòng nghe lén bỗng nhíu chặt lông mày lại, trong lòng chợt cảm thấy không ổn...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom