• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1526

Chương 1526 : Chương 1526PHÂN TÍCH Ở HIỆN TRƯỜNG








Chương 1526PHÂN TÍCH Ở HIỆN TRƯỜNG



“Đây, sếp ơi, chị Miêu ơi, hai người mau xem...” Trong rừng cây u ám, Thôi Lệ Châu hưng phấn chỉ vào nghĩa địa ở phía xa: “Có phải, có phải là nơi này không!?”



“Woa...” Triệu Ngọc nhìn nghĩa địa phía xa rồi lại xem bức ảnh trên điện thoại. Hắn kinh ngạc khen ngợi: “Cô được đấy Tiểu Thôi, đây là tiết tấu báo hiệu cô sắp xuất sư mà! Cố gắng hơn nữa nhé, cô sắp đuổi kịp tốc độ thần tốc của tôi rồi, chưa gì mà... đã tìm thấy rồi sao?”



“Quả thực... chính là nơi này!” Miêu Anh nhìn cảnh tượng trước mắt rồi ngạc nhiên nói: “Chỉ là những cái cây đó tươi tốt hơn mà thôi!”



“Thực sự không ngờ, nhiều năm trôi qua như thế, những ngôi mộ này vẫn không thay đổi nhiều...”



“Chị Miêu.” Thôi Lệ Châu hưng phấn giới thiệu: “Nghĩa địa này là phần mộ tổ tiên của dân tộc thiểu số địa phương, đa số đều là những ngôi mộ cũ trên trăm năm. Người trong thôn vô cùng coi trọng nơi này, luôn định kỳ phái người đến thăm nên mới giữ được nguyên trạng!”



“Hung thủ giết người đã chọn nhầm nơi rồi, lần này, hắn ta đã bị chúng ta tóm được sơ hở rồi!”



Ai ngờ Thôi Lệ Châu vừa dứt lời thì Miêu Anh bỗng nhíu mày lại, trên mặt lộ vẻ bối rối.



“Sếp ơi.” Nhưng Thôi Lệ Châu không phát hiện ra, cô ta vẫn thúc giục Triệu Ngọc: “Chúng ta còn đợi gì nữa? Mau phái người đến đây tìm kiếm hài cốt thôi!”



“Ừm...” Triệu Ngọc đồng ý nhưng trên mặt hắn cũng lộ vẻ bối rối.



“Hả? Sao thế?” Cuối cùng Thôi Lệ Châu cũng nhận ra nên vội vàng hỏi: “Sếp à, hài cốt của Miêu Tiếu Văn rất có thể được chôn ở đây, anh còn sững sờ làm gì?”



“Nếu như tìm được hài cốt thì chúng ta sẽ tìm được manh mối mấu chốt để phá án, ừm...”



“Ài!” Triệu Ngọc bất lực nhìn nghĩa địa phía xa. Hắn nói với vẻ vô cùng khó xử: “Vi kim chi kế*, chúng ta không quan tâm quá nhiều được!”




* Ý là nên tính toán cho tình cảnh trước mắt.



“Hiện tại tôi sẽ thương lượng với họ!”



“À... Tôi hiểu rồi.” Nghe vậy, Thôi Lệ Châu mới hiểu được nỗi lo lắng của Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Chính vì nơi này là nghĩa địa khá quan trọng nên chúng ta chưa chắc đã có quyền tùy tiện đào bới đúng không?”



“Triệu Ngọc.” Miêu Anh cầm điện thoại, nói: “Cứ để em nhận nhiệm vụ phối hợp này đi!”



Triệu Ngọc nặng nề gật đầu, đúng là người có tính tình nóng nảy như hắn không hợp làm kiểu công việc cần sự nhẹ nhàng này.



Giờ đây, khó khăn đã hiện rõ trước mắt, nơi này có thể nói là thánh địa, là phần mộ tổ tiên của người ta, sao người ta có thể cho phép cảnh sát tùy tiện đào mộ lên chứ?



Hơn nữa, trong video cũng đâu có đoạn nào chứng minh rõ ràng rằng sau khi hung thủ giết người, hắn ta nhất định sẽ chôn thi thể tại chỗ chứ? Nếu cuối cùng không tìm thấy gì thì...



Ừm...



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lấy đoạn video quay cảnh Miêu Tiếu Văn bị hại trong điện thoại ra xem. Hắn xem video mấy lần rồi lại nhìn nghĩa địa trước mắt, trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ điều gì đó.



Lúc này, mặt trời đã xuống núi, cánh rừng tối tăm, nếu không phải cảnh sát cầm thiết bị chiếu sáng thì sẽ chẳng nhìn thấy gì ở đây cả.



Có thể tưởng tượng được, vào lúc đêm hôm khuya khoắt, nơi này chắc chắn sẽ càng tối tăm hơn.



Trước đó, nhân viên kỹ thuật đã cẩn thận phân tích nguồn sáng trong video, chuyên gia cho rằng có ba chỗ cung cấp nguồn sáng ấy:



Chỗ thứ nhất là nguồn sáng có sẵn trên máy quay. Nói cách khác, trong quá trình hung thủ quay video giết người, ánh đèn trên máy quay đã chiếu sáng suốt khoảng thời gian đó;



Chỗ thứ hai là nơi khá cao, chuyên gia nhận định là ánh trăng trên trời, nói cách khác, đêm hung thủ giết người là một đêm trời trong, có trăng sáng;



Còn chỗ thứ ba là sau lưng kẻ quay video, chuyên gia cho rằng khi hung thủ quay video giết người, có lẽ sau lưng hung thủ có một chiếc ô tô. Hung thủ lợi dụng đèn ô tô để chiếu sáng giúp mình.



Nhưng do ánh đèn không quá sáng nên các chuyên gia đều nhất trí cho rằng hung thủ không bật đèn pha của ô tô mà chỉ bật đèn cốt.



Đoán chừng sở dĩ hung thủ không dám bật đèn pha là vì sợ có người sẽ phát hiện.



Chắc chắn hung thủ lái ô tô đến, Triệu Ngọc quan sát kĩ xung quanh, tuy đã cách mười sáu năm nhưng dường như Triệu Ngọc vẫn có thể vượt thời gian, không gian mà nhìn thấy cảnh tượng lúc đó.



Chuyên gia giám định cho rằng trong video giết người, bộ quần áo Miêu Tiếu Văn mặc giống hệt bộ quần áo lúc cô ấy mất tích.



Do đêm đó vừa hay là đêm trăng rằm nên nhóm Triệu Ngọc nghi ngờ, vào đêm hung thủ giết người đồng thời quay video lại, rất có thể chính là ngày bắt cóc Miêu Tiếu Văn.



Nói cách khác, sau khi bắt cóc Miêu Tiếu Văn, hung thủ đã trực tiếp lái xe chở người đến đây rồi giết hại.



Hung thủ thực sự rất có tâm cơ...



Triệu Ngọc nhìn phần mộ tổ tiên phía xa, trong lòng nghĩ có lẽ hung thủ sớm đã biết tính chất của phần mộ tổ tiên đặc biệt nên mới quyết định chôn người ở đây?



Như vậy, tỉ lệ thi thể bị phát hiện sẽ trở nên rất nhỏ, rất nhỏ!



Nhưng... Thực sự sẽ hoàn hảo vậy sao?



Vào đêm giết người ngắn ngủi đó, hung thủ thực sự không để lại bất kỳ sơ hở nào ư?



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi tìm kiếm địa điểm mà Miêu Tiếu Văn bị sát hại, thậm chí không nói hai lời đã nằm thẳng trên mặt đất.



“Đệch, sếp ơi...” Thôi Lệ Châu lúng túng.



Những cảnh sát ở bên cạnh ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, thậm chí có người còn hoảng sợ giật mình.



Đầu tiên, Triệu Ngọc nhắm mắt từ từ cảm nhận rồi sau đó mở mắt ra nhìn xung quanh. Hắn tự mình thử nghiệm hơn mười phút rồi cuối cùng mới đứng dậy.



“Sếp ơi...” Thôi Lệ Châu vội vàng phủi bụi đất trên người Triệu Ngọc, đồng thời hỏi: “Sao thế, anh phát hiện gì rồi à?”



“Trên đất... vẫn rất ấm áp...” Triệu Ngọc cắn môi nói một câu rồi trầm tư bảo: “Hung thủ không những có tâm cơ, mà còn là một kẻ có kinh nghiệm lão luyện!”



“Trước đó...” Triệu Ngọc nhắm mắt nhớ lại: “Hắn đã dùng mánh khóe tương tự để giết hại ít nhất ba cô gái, cho nên hắn không sợ, cũng không hoảng hốt...”



“Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn nên mỗi vết dao hắn chém Miêu Tiếu Văn đều rất ung dung, bình tĩnh, mất nhân tính...



“Do đó, chắc chắn hắn đã suy tính kĩ, sau khi giết người phải chôn thi thể tại chỗ!” Dường như Triệu Ngọc đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Hắn tự nói với mình: “Cô gái chảy nhiều máu như vậy mà hắn không hề tính toán rằng đưa thi thể để về xe rồi lại vận chuyển tới nơi khác, cho nên...”



“Cho nên...” Nói tới đây, Triệu Ngọc bỗng quay đầu lại hỏi Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi, đất ở đây có dễ đào không?”



“Ừm...” Thôi Lệ Châu sững sờ, nhất thời không trả lời được.



“Dễ đào, nhất định là dễ đào!” Triệu Ngọc điên cuồng, tự hỏi tự trả lời: “Nếu không thì người bản địa đã chẳng chọn nơi đây làm nghĩa địa, đất ở đây ấm áp, chắc chắn sẽ dễ đào!”



“Bởi vậy, nhất định là hắn đã chôn người ở đây! Hơn nữa... Hơn nữa...” Ngón tay Triệu Ngọc khẽ run: “Có lẽ... Có lẽ không khó tìm đâu!”



“Không khó tìm sao?” Thôi Lệ Châu chỉ xung quanh: “Diện tích nơi này không nhỏ đâu!”



“Tôi hỏi cô, muốn chôn người ở gần nghĩa địa thì chôn ở đâu thích hợp nhất? Khó bị người khác phát hiện nhất?” Triệu Ngọc kỳ lạ hỏi một câu.



“Đương nhiên là chôn cùng với những người chết khác!” Thôi Lệ Châu trả lời không hề do dự, nhưng sau khi trả lời xong, cô ta lại sửa miệng: “Không được, dưới mộ đều là quan tài, hung thủ không thể nào đào quan tài rồi mở ra, làm thế có đào một ngày cũng không xong!”



“Đúng vậy! Chẳng những không đủ thời gian, hơn nữa còn dễ bị người bản địa phát hiện ra bất thường!” Triệu Ngọc chỉ vào nghĩa địa: “Cô xem, trên rất nhiều ngôi mộ trải gạch kia, có lẽ hung thủ không dám động chạm vào đâu!”



“Ừm... Cũng không thể chôn ở sau nghĩa địa được.” Thôi Lệ Châu suy đoán theo mạch suy nghĩ của Triệu Ngọc: “Bởi hằng năm, sau nghĩa địa đều có người mới chôn vào, cũng dễ bị người ta phát hiện!”



“Ừm...” Nói tới đây, Thôi Lệ Châu đột nhiên hiểu ý Triệu Ngọc. Cô ta lập tức chỉ vào dưới chân mình: “Chỗ trước mộ là nơi mà dân bản địa thường dùng để cúng tế, nên sẽ không xây đường ở đây, cũng sẽ không có ai xây mộ mới. Do đó...”



“Do đó, chúng ta không cần động vào phần mộ tổ tiên của dân bản địa đâu!” Mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Có lẽ chỉ cần đào mảnh đất trống này lên là đã có đáp án rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom