• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1512

Chương 1512 : Chương 1512








Chương 1512ĐÙA MẠNH, CHẾT CHẬM



“Đích xác...” Trong phòng bệnh, sau khi Triệu Ngọc thuật lại cả câu chuyện một lần, Bộc Gia Hữu thở dài, nói: “Xem ra, chúng ta vẫn xem nhẹ một việc, tên sát thủ dùng súng ngắm bắn chết tướng quân Tiehan kia ẩn náu trên núi đối diện thôn... Nói cách khác, hắn không có khả năng tham gia vào trận chiến đấu trong thôn núi.” Bộc Gia Hữu phân tích: “Khẳng định là người kia vẫn còn sống.”



“Không sao đâu, người này giờ đã không làm nên trò trống gì nữa rồi...” Triệu Ngọc nói khẳng định: “Địa điểm mà tôi nổ chết đám lính đánh thuê này là ở đằng sau một tòa nhà ba tầng ở phía Đông của thôn, lúc ấy, tất cả thông tin đang ở trạng thái bị gián đoạn. Cho dù tay súng bắn tỉa kia còn sống, cũng không có khả năng biết rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì!”



“Hơn nữa...” Triệu Ngọc cắn chặt răng, ngạo kiều mà nói: “Cho dù biết thì thế nào? Là bọn họ chọc chúng tôi trước, Khổng Thạc cũng bị bọn họ hại chết!”



“Đúng, Triệu Ngọc làm đúng lắm.” Bộc Gia Hữu phụ họa: “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy! Rõ ràng bọn chúng là kẻ địch rất có tính uy hiếp!”



“Còn cả Cao Nhã.” Triệu Ngọc lại nói: “Cao Nhã thiếu chút nữa đã mất mạng rồi!”



“Ừm... Sau đó, quan chỉ huy tên là Abdulla kia đã từng phái người rửa sạch chiến trường.” Bộc Gia Hữu tiếp tục nói: “Trông bọn họ thì chắc là không nhìn ra điều gì đâu.”



“Đúng, tôi cũng thật không ngờ...” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Khỏa lựu đạn trong đống súng ống đạn dược kia đúng là lợi hại, tất cả ô tô đều bị vỡ nát, nhà ở cũng bị sụp, tôi suýt nữa đã mất mạng trong đó rồi!”



“Cũng có lẽ, giống như những gì mà Abdulla đã nói.” Bộc Gia Hữu nói: “Bọn họ căn bản không để ý đến sự chết sống của mấy tên lính đánh thuê đó, cho nên không hề cố gắng tìm kiếm...”



“Ừm... Tốt lắm, tôi đã hiểu biết tình hình rồi, các anh đừng lo lắng nữa.” Lê Tịnh gật đầu nói: “Tôi sẽ phái người đi điều tra lai lịch của mấy tên lính đánh thuê đó, mặc kệ tương lai bọn họ có trả thù hay không, chúng ta đều cần hiểu biết tư liệu về bọn họ.”



“Nhưng mà...” Lê Tịnh dùng ánh mắt khác thường nhìn Triệu Ngọc: “Lính đánh thuê không ngờ tới anh sẽ đuổi theo đến đây, cho nên chuyện lựu đạn trong tay anh có lẽ có thể lý giải, nhưng...”



Triệu Ngọc phản ứng siêu nhanh, Lê Tịnh vừa nhắc tới một chút, hắn đã lập tức hiểu ra, khẳng định là cô ta muốn hỏi chuyện Triệu Ngọc lấy một địch trăm.



“Sếp Lê à, tôi đã nói rồi.” Triệu Ngọc nhanh chóng nói: “Đó đều là may mắn mà thôi, Triệu Ngọc này nghĩa bạc vân thiên*, hiệp can nghĩa đảm, không muốn bỏ các đồng đội mà đi, cho nên chỉ có thể liều mạng với đám chết tiệt kia thôi!



* Nghĩa bạc vân thiên: nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.



“Cô cũng biết đấy, tôi luôn luôn chơi khá mạnh, trùng hợp hất ngã một đống kẻ địch, sau đó... Bọn họ liền bị dọa vỡ gan, chỉ biết chạy trốn! Đây có thể là ‘gan lớn no bụng, nhát gan chết đói’ trong truyền thuyết đấy nhỉ?”



Triệu Ngọc vừa nói như vậy, trong phòng bệnh lập tức trở nên im lặng, khuôn mặt Bộc Gia Hữu vặn vẹo khó nhìn, anh ta chưa bao giờ thấy ai không biết xấu hổ như vậy.



“Đội trưởng Bộc.” Lê Tịnh rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ta nhỏ giọng nói với Bộc Gia Hữu: “Phiền toái anh, tôi có vài lời muốn nói riêng với Triệu Ngọc một lúc.”



“À...” Bộc Gia Hữu gật đầu, sau đó thích thú mà rời khỏi phòng bệnh.



“Triệu Ngọc.” Lê Tịnh không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc mà nói: “Anh còn nhớ rõ sự kiện kho báu ở Phụng Bình không? Khi chúng ta bị nhốt trong kho súng ống đạn dược, đám phần tử khủng bố để lại nhiều thuốc nổ như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ có một cái nổ...”



“Ừm...” Triệu Ngọc nhếch miệng, không biết tại sao Lê Tịnh muốn nói mấy lời lẽ nhàm tai đó.



“Lúc trước, tôi cho rằng đó là do chúng ta may mắn.” Lê Tịnh nói: “Nhân viên kỹ thuật nói số thuốc nổ này bởi vì đường dây quá ngắn nên tất cả đều mất đi hiệu lực!”



“À... đúng lắm, đúng là như thế, ha ha...” Triệu Ngọc cười nhưng rõ ràng khiến vẻ mặt của hắn càng thêm xấu hổ.



“Khi tới Hải Lan...” Lê Tịnh lại nói: “Tiêu Hàng nói đúng lắm, anh đã dùng thuật dịch dung để lừa gạt tên sát thủ kia. Tôi xem video theo dõi rồi, ngụy trang đúng là không có chút lỗ hổng, không hề sơ hở gì...”



“Ừm... Chuyện này...” Lúc này, trán Triệu Ngọc cuối cùng cũng toát ra mồ hôi lạnh.



“Lần này tới Vaqueria.” Lê Tịnh tiếp tục nói: “Anh lại lấy một địch trăm, chỉ dựa vào sức lực của bản thân mình mà đánh lùi cả một đội quân. Chẳng lẽ... Anh thật sự không có gì muốn nói với tôi ư?”



“Ừm...” Triệu Ngọc bày ra biểu cảm giả ngu sửng sốt kinh điển: “Cô muốn tôi nói cái gì đây?”



“Nếu tôi nhớ không lầm thì thuật bắn súng của anh cực kỳ tệ.” Lê Tịnh nói: “Nhưng khi tới Vaqueria, sao anh lại tự dưng biến thành người ‘bách phát bách trúng’ thế?”



“Nếu tôi nói rằng tôi vẫn luôn luyện tập, cô... cô tin không?” Triệu Ngọc rõ ràng không tự tin lắm.



“Anh vẫn giả bộ hồ đồ với tôi à?” Ánh mắt Lê Tịnh như điện, cô ta nói: “Hủy bom, thuật dịch dung, kỹ thuật bắn súng điêu luyện... Nói! Rốt cuộc anh là ai!!?”



“Người Trung Quốc, người mạnh mẽ, người giả mạo, người điên khùng... Ừm...” Triệu Ngọc run run mà nói: “Hay là cô chọn một đi?”



“Vẫn muốn đùa à?” Lê Tịnh lườm Triệu Ngọc một cái, nghiêm túc mà nói: “Anh có biết rằng, chỉ dựa vào những hoài nghi trên của tôi là bây giờ tôi có thể dẫn anh về bộ phận Thẩm vấn của phòng Đặc Cần để uống trà hay không?”



“Ừm... Hay là, hay là đi uống cà phê đi!” Triệu Ngọc tiếp tục đùa: “Uống trà hay bị tiêu chảy lắm...”



“Anh!” Lê Tịnh buồn bực: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”



“Được rồi...” Triệu Ngọc làm ra tư thế đầu hàng, nghiêm túc nói: “Tôi là người ngoài hành tinh! Ừm... Hay là, tôi là vật thí nghiệm khoa học kỹ thuật mới nhất của chính phủ… người bệnh siêu cấp, à không, binh sĩ siêu cấp!! Cô thấy danh hiệu này thế nào?”



“Anh...” Mặt Lê Tịnh sắp biến thành màu cà tím rồi.



“Tôi cảm thấy, tôi không chỉ biết phá bom, biết thuật dịch dung, tôi còn có thể bay cơ!” Triệu Ngọc cũng càng ngày càng ba hoa: “Tôi còn biết tàng hình nữa, cô sẽ không nhìn thấy tôi đâu, không nhìn thấy đâu, ha ha...”



“Được, anh... anh chờ đấy...” Lê Tịnh tức giận đến mức run rẩy hết cả người: “Tôi sẽ xem anh còn có thể giả bộ bao lâu!”



Nói xong, Lê Tịnh quay đầu định bỏ đi.



“Này, sếp Lê.” Sắc mặt Triệu Ngọc lại bỗng nhiên thay đổi, hắn trầm giọng nói: “Tôi khuyên cô, nên một vừa hai phải thôi!”



Một câu khiến cả người Lê Tịnh chấn động, không thể không quay đầu lại.



“Nói thật, ở Vaqueria, khi tôi cầm súng xông lên, tôi chưa từng nghĩ tới mình có thể còn sống trở về!” Triệu Ngọc khôi phục biểu cảm đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bạn bè của tôi đều ở đây, tôi phải sát cánh bên bọn họ mới được! Tôi đã ôm tâm tính hẳn phải chết để liều mạng với kẻ địch, tôi cũng không biết nữa, không hiểu sao mà cứ đánh và đánh, bọn họ liền sợ! Tôi đến bây giờ vẫn cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ, dù đùa mạnh cũng chưa chắc phải chết nhanh?”







“Còn về chuyện bản lĩnh này của tôi thì, hừ hừ...” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tà dị mà nói: “Không gạt cô, cấp bậc của cô căn bản không đủ để khiến tôi phải nói thật ra!”



“Anh...” Chỉ trong nháy mắt, Lê Tịnh cảm thấy một luồng uy áp cực mạnh đánh úp lại, ép tới mức cô ta không thể thở nổi.



“Ha ha, sao cô không ngẫm lại xem...” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Tại sao phòng Đặc Cần lại cật lực phản đối ý kiến của đám đông, điều một nhân vật công chúng như tôi đến phòng Đặc Cần chứ?”



“Cái này...” Lời nói của Triệu Ngọc rõ ràng làm Lê Tịnh sững sờ, khiến sắc mặt cô ta trắng bệch, không nói được gì.



“Cho nên, cô chỉ cần nhớ kĩ một việc.” Khóe miệng Triệu Ngọc hơi vểnh lên, lộ ra vẻ điên cuồng vốn có: “Chúng ta đều là đồng sự của phòng Đặc Cần. Về sau, chúng ta sẽ hợp tác thật tốt, hoàn thành nhiệm vụ, đừng tìm chuyện ở tôi nữa, cô đã hiểu chưa?”



“Ừm... Ừm...” Lê Tịnh run rẩy gật đầu, sau đó vội vã đi ra phòng bệnh như chạy trốn vậy.



Cô ta không tài nào hiểu nổi, cấp bậc của mình vốn cao hơn Triệu Ngọc vài cấp, nhưng bây giờ tại sao cứ như là thấp hơn Triệu Ngọc vài cấp vậy...



Sau khi nhìn chằm chằm vào Lê Tịnh rời khỏi phòng bệnh, Triệu Ngọc lúc này mới xoa xoa mồ hôi lạnh như mưa trên cổ, may mắn nói với chính mình: Hôm nay thật sự là giả vờ ngầu đến cấp bậc mới rồi, như vậy cũng có thể qua cửa cơ à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom