• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (26 Viewers)

  • Chap-1502

Chương 1502 : Chương 1502








Chương 1502KẺ ĐỊCH BẤT NGỜ



“Dương Phong, Quan Anh!” Triệu Ngọc vừa chạy như điên ra sau thôn, vừa lo lắng hỏi vào bộ đàm: “Hai người có nhìn thấy chuồng ngựa sau thôn không?”



“Tích tích... tích tích...” Bộ đàm ồn ào một lát, rồi lập tức vang lên tiếng Quan Anh trả lời: “Không thấy, tôi đang ở trên mái nhà phía bên phải của thôn, ở giữa còn cách một tòa nhà cao tầng, nên không nhìn thấy chuồng ngựa.



“Triệu Ngọc, xảy ra chuyện gì thế?”



“Vị trí này của tôi cũng không thấy, tôi ở bên trái, kẻ địch đã đến gần rồi, tôi đang trong quá trình rút lui...” Tiếng của Dương Phong lại vang lên trong bộ đàm.



“Tôi mặc kệ hai người đang ở đâu?” Triệu Ngọc dồn dập quát: “Bây giờ phải chĩa súng ngắm vào...”



Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, trên đỉnh đầu có một thứ bay qua.



“Tôi đờ mờ nó chứ...”



Triệu Ngọc mắng một câu, không nghĩ tới đó lại là một cái flycam hàng thật giá thật! Flycam xẹt qua bầu trời, chỉ trong nháy mắt đã bay về phía chuồng ngựa.



“Hai người nghe này!” Triệu Ngọc tiếp tục hô vào trong bộ đàm: “Hai người phải mau chóng nhắm mục tiêu vào chuồng ngựa, Cao Nhã và Khổng Thạc đã xảy ra chuyện rồi, có kẻ địch giấu tên xuất hiện ở nơi đó, nghe thấy chưa?”



“Được... Được...” Lúc này Quan Anh mới nhận ra chuyện nghiêm trọng, lập tức đáp: “Tôi sẽ tận lực chạy tới đó thật nhanh...”



“Vậy tôi... Á!” Ai ngờ, Dương Phong mới nói mở đầu, bỗng dưng có tiếng súng vang lên, sau đó thông tin bị cắt ngang.



Xem ra Dương Phong đã gặp phải binh sĩ xâm lấn thôn trang...



Hóa ra vừa rồi, Triệu Ngọc vừa mới cho flycam tàng hình cất cánh thì bỗng dưng nhìn thấy phía sau thôn xuất hiện hai quân nhân mặc quần áo ngụy trang.



Hai người kia cầm súng lục vọt vào chuồng ngựa, mà chuồng ngựa đó đúng là chỗ mà Cao Nhã và Khổng Thạc mang các con tin ẩn nấp.



Vù vù...



Triệu Ngọc chạy như điên về phía trước, sau khi chạy qua một tòa nhà ba tầng, cuối cùng cũng chạy tới trước chuồng ngựa. Kết quả, hắn còn chưa đi vào chuồng ngựa thì thấy một cảnh tượng bất hạnh.



Chỉ thấy Khổng Thạc ngã trên cọc gỗ, trên người toàn là máu!



“Khổng Thạc... Khổng Thạc...” Triệu Ngọc kêu to vọt tới, lại phát hiện tuy Khổng Thạc mở to mắt nhưng đã sớm ngừng thở.



Trên người anh ta có rất nhiều vết thương do bị dao găm đâm trúng, máu tươi vẫn đang ồ ồ chảy ra.



“Không... Không không...” Triệu Ngọc nhanh chóng sử dụng thuốc cầm máu tàng hình, nhưng hệ thống nhắc nhở hắn rằng đạo cụ hoàn toàn không có hiệu quả.



Triệu Ngọc chưa từ bỏ ý định, sử dụng một máy tạo nhịp tim tàng hình, kết quả vẫn vậy, hệ thống nhắc nhở mục tiêu đã tử vong!



“A! A a!!!”



Ai ngờ, ngay lúc này, Triệu Ngọc chợt nghe thấy một tiếng hét hoảng sợ vang lên từ một chuồng ngựa nào đó.



Hắn lập tức giơ súng lục lên và vọt tới, không ngờ trong chuồng ngựa lại có một người ngồi xổm đang ôm đầu, là tên phiên dịch kia.



“Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế? Này!” Triệu Ngọc kéo tên phiên dịch ra khỏi chuồng ngựa, kêu to như bị bệnh tâm thần.



“Đánh... Đánh nhau rồi! Ngoại... Người ngoại quốc...” Tên phiên dịch nói năng lộn xộn, chỉ vào Khổng Thạc đã hy sinh: “Bọn nó giết người! Rồi cứu người ngoại quốc kia đi rồi...”



Triệu Ngọc nhìn thoáng qua chuồng ngựa, mới phát hiện nơi nào cũng có vết đạn, trên mặt đất cũng toàn là vỏ đạn, hiển nhiên đã xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt.



“Cao Nhã đâu! Này, nói đi!” Triệu Ngọc dùng sức lắc lắc tên phiên dịch.



“Nữ... Vừa mới đuổi theo rồi... Có điều... Cô ta bị thương...” Tên phiên dịch chỉ ra bên ngoài chuồng ngựa.



“A!!!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, đấm thẳng vào giữa mặt tên phiên dịch. Tên phiên dịch “bịch” một tiếng ngã xuống đất, ngất xỉu.



Triệu Ngọc giơ súng lục lên, chạy như bay ra khỏi chuồng ngựa, nhanh chóng đuổi theo vào trong chỗ sâu của thôn nhỏ.



Trong lúc đuổi theo, hắn dùng flycam tàng hình tiến hành dò xét, bắt giữ tung tích của những người đó.



Nhưng hắn còn chưa kịp cẩn thận xem xét tình hình trên flycam thì bỗng dưng nghe thấy có tiếng đánh nhau bên kia chuồng ngựa.



Cao Nhã!



Triệu Ngọc nghe ra tiếng của Cao Nhã, lập tức vọt tới.



Kết quả, hắn mới vừa chạy tới bên cạnh thì tường gỗ của chuồng ngựa lập tức nổ bung, bên trong có một người ngã ra!



Hả?



Triệu Ngọc nhanh chóng tránh né, nhưng một giây sau lại bỗng nhiên nhìn thấy người ngã từ bên trong ra là đội viên nữ của đội đặc công - Cao Nhã!



Chỉ thấy Cao Nhã lăn xuống mặt đất, sau đó hộc ra một ngụm máu tươi.



Rắc rắc, rắc rắc, nghe thấy có tiếng lên đạn trong chuồng ngựa, Cao Nhã cố nén đau nhức, nhanh chóng xoay người lăn sang một bên.



Mà ngay lúc cô ta vừa mới tránh được thì trên mặt đất có một loạt đạn bắn tới, khiến bụi đất tung bay, chỉ thiếu nửa giây là đã bắn trúng cô ta rồi.



Đờ mờ!



Nhìn thấy Cao Nhã suýt nữa thì mất mạng, đầu óc Triệu Ngọc chuyển động thật nhanh, hắn sử dụng một cái áo chống đạn tàng hình lên người.



Ngay sau đó, hắn mạnh mẽ tiến lên đón đầu loạt đạn kia, vọt thẳng vào chuồng ngựa.



“Tao đờ mờ chứ chân bà nội mày!” Sau khi mắng to một tiếng, Triệu Ngọc nổ súng bắn kẻ ở bên trong, theo tiếng đạn đoàng đoàng đoàng, người đang nổ súng bên trong bị bắn trúng.



Người nọ hét á một tiếng, sau đó nhanh chóng tung chiêu cá nhảy nhào lộn ra ngoài.



“A!!!”



Ai ngờ, trong phòng không chỉ có một người, sau một tiếng hét to, một tên đàn ông cường tráng mặc quần áo ngụy trang bỗng nhiên xông ra từ bên cạnh, vọt tới trước mặt Triệu Ngọc giống như xe tăng vậy.







Hả?



Triệu Ngọc chấn động, nhanh chóng đổi hướng họng súng nhưng tốc độ của người nọ cực nhanh, hắn ta bắt lấy cổ tay của Triệu Ngọc, sau đó định văng Triệu Ngọc vào tường rào bằng cọc gỗ.



Nếu bị tông trúng thật thì Triệu Ngọc gặp nạn rồi.



Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc không hề giữ sức mà sử dụng luôn cả thuốc bổ sung năng lượng, sức mạnh lập tức tràn ngập cơ thể.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mới vừa sử dụng thành công thuốc bổ sung năng lượng xong thì Triệu Ngọc lập tức xoay người lại, khiến vị trí hai người thay đổi, biến thành đứng song song.



Kết quả, hai người cùng tông vào tường gỗ, dưới sức mạnh đó, hai người cùng phá vỡ tường gỗ, ngã ra ngoài chuồng ngựa.



Rầm rầm... Khối gỗ vỡ vụn, phía chính diện của tường gỗ sụp xuống, chuồng ngựa to như vậy mà cũng sập theo hơn nửa...



A!!!



Sau khi hai người ngã sấp xuống, súng lục của Triệu Ngọc đã sớm bị hất đi, hắn điên cuồng vung quả đấm, không ngừng tấn công tên to con kia!



Mới đầu, tên to con hoàn toàn không ngờ Triệu Ngọc lại có sức mạnh như vậy, sau khi trúng mấy quyền mới phản ứng kịp, vội vàng dùng tay trái bảo vệ mặt.



Sau đó, hắn ta vươn tay phải tới bên hông, rút mạnh một con dao găm lóe ánh sáng lạnh ra, đâm vào nách Triệu Ngọc!



Hả?



Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn ta, không để hắn ta thành công.



A!!!



Hai người cứ như đang kéo co vậy. Tên to con liều mạng muốn đâm Triệu Ngọc, Triệu Ngọc thì lại nắm chặt cổ tay hắn ta, không để hắn ta đâm mình.



Trong lúc dùng lực, cả hai người gồng lên đến mức mặt đỏ thẫm.



Tuy vị trí của Triệu Ngọc dễ dùng lực, còn sử dụng thuốc bổ sung năng lượng nhưng sức mạnh của hắn vẫn có chút chênh lệch với tên to con này.



Sau khi kiên trì hơn hai mươi giây, dao găm của tên to con lại đến gần nách của Triệu Ngọc mấy phần!



Bây giờ, Triệu Ngọc không sợ gì cả, chỉ sợ đụng phải dao găm, nếu như bị hắn ta đâm một dao này vào thì có lẽ sẽ mất mạng ngay.



Đậu xanh rau má!



Nghĩ tới việc Khổng Thạc chết thảm, lệ khí của Triệu Ngọc xông lên đỉnh đầu, lập tức mở giao diện đạo cụ trong đầu ra, chuẩn bị sử dụng điểm để cường hóa thuốc bổ sung năng lượng lên gấp đôi.



Nhưng mà mới vừa mở thanh đạo cụ ra, hắn bỗng dưng thấy một đạo cụ trong thanh công cụ thường dùng.



Hửm?



Trong lúc này, sử dụng đạo cụ này, có phải sẽ hữu hiệu hơn hay không?



Nghĩ vậy, trong mắt Triệu Ngọc lộ vẻ gian xảo, lập tức sử dụng đạo cụ.



Một giây sau, tên to con kia còn đang dùng sức đâm thì đột nhiên hắn ta lại cảm thấy trên người ngứa đến kỳ lạ!



Cảm giác ngứa này giống như phát ra từ trong cơ thể vậy, không có cách nào chịu đựng được, ngứa đến mức hắn ta phải nhe răng nhếch miệng, cơ thể uốn éo, vô cùng khó chịu...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom