• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (21 Viewers)

  • Chap-1437

Chương 1437 : Chương 1437








NHIỆM VỤ GÌ?



Sau mười lăm ngày, trong quán rượu nào đó ở Wellington, New Zealand.



“Thầy Miêu, tôi là người ăn ngay nói thật, Triệu Ngọc mà ngài tìm đến thực sự không thích hợp làm đặc công!” Trong điện thoại, một giọng nữ như chuông bạc đang nghiêm túc trả lời Miêu Khôn: “Cho dù là tố chất thân thể, hay là phản ứng lâm tràng, hay là trình độ văn hóa, tất cả đều kém nhất trong nhóm học viên này, không có người thứ hai!”



“Chúng tôi tiến hành mười mấy hạng xác định và đánh giá anh ta, chỉ có một hạng hợp cách!”



“Là hạng nào vậy?” Miêu Khôn hớp một ngụm rượu đỏ, hơi hứng thú mà hỏi một tiếng.



“Chơi bẩn bài Pocker!” Nữ huấn luyện viên báo cáo.



“Ha ha...” Miêu Khôn cười, cười có chút hèn mọn.



“Thầy Miêu.” Người phụ nữ nghiêm khắc nói: “Giống như những gì mà ngài đã dạy bảo chúng tôi năm đó, chúng tôi được chọn làm nhân viên công tác đặc biệt thì tố chất cơ bản cần có chính là bình thường.”



“Nhưng mà Triệu Ngọc mà ngài đưa đến lại là một thám tử nổi tiếng bên ngoài, hơn nữa còn là một kẻ ngông cuồng tùy tiện có tiếng! Điều này căn bản không phù hợp với quy tắc tuyển người của chúng ta.”



“Tôi mạnh dạn đề nghị ngài hủy bỏ tư cách của anh ta!”



“Ha... Ha ha ha... Giám đốc Tiêu Dĩnh à!” Miêu Khôn cảm nhận một chút tư vị của rượu đỏ, mở miệng nói: “Có thể trước đây tôi không nói rõ ràng cho cô biết, thực ra, tôi yêu cầu điều Triệu Ngọc tới đây không phải là thực sự để cậu ta đi làm đặc công!”



“Mà là phát huy ưu thế điều tra của cậu ta, giúp chúng ta điều tra và giải quyết những vụ án quốc tế khó nhằn kia.” Miêu Khôn đặt chén rượu xuống, cầm điếu xì gà lên: “Cô cũng biết đấy, vụ án quốc tế có quá nhiều người cản tay, trên bàn công tác của phòng còn đọng lại rất nhiều vụ án chưa được giải quyết.”



“Những vụ án này cũng không phải là không phá được, mà là bởi vì nguyên nhân đặc biệt nên mới không có cách nào phá, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của phòng Đặc Cần chúng ta, khiến chúng ta chịu không ít uất ức!”



“Cho nên, tôi mới điều Triệu Ngọc tới đây, nếm thử hình thức mới xem sao.”



“Tôi nhìn ra được, ngoại trừ tài phá án trâu bò của Triệu Ngọc ra thì còn có cá tính nóng nảy không sợ trời không sợ đất nữa!” Trong mắt Miêu Khôn ngập tràn mong đợi, ông nói: “Đến lúc đó, thả cậu ta ra, để cậu ta gánh chịu hậu quả... À không, để cậu ta giữ gìn lợi ích quốc gia chúng ta!”



“Cũng phải để cho những đối thủ luôn giở trò xấu ngáng chân chúng ta nhìn xem, người Trung Quốc chúng ta không dễ chọc đâu!”



“Thế nhưng mà...” Giám đốc Tiêu lo lắng nói: “Tranh chấp quốc tế không phải là chuyện nhỏ, kiểu người như Triệu Ngọc... Một khi làm không tốt, sợ rằng sẽ gây ra phiền toái lớn!”



“Ha ha ha... Việc này thì cô không cần lo lắng!” Miêu Khôn đã tính trước, rút điếu xì gà trong miệng ra và nói: “Tôi tin tưởng thực lực của Triệu Ngọc, tên này không tùy tiện như mọi người nghĩ đâu, con mắt xảo trá của cậu ta đôi khi ngay cả tôi cũng không thể chống đỡ được!”



“Cô yên tâm đi! Giám đốc Tiêu, mục đích của chúng ta vốn không có mâu thuẫn với Tổng cục Hình sự, chẳng phải đều là tra ra chân tướng, giữ gìn lợi ích quốc gia sao?”



“Cho nên, nghe tôi đi.” Miêu Khôn buông điếu xì gà xuống, bình tĩnh nói: “Để cậu ta đỗ đi! Cậu ta vốn không phải là đặc công chuyên nghiệp, những bài kiểm tra này đối với cậu ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.”



“Vâng, nếu ngài đã nói như vậy.” Giám đốc Tiêu bất đắc dĩ nói: “Tôi còn có thể nói gì nữa đây?”



“À, đúng rồi!” Miêu Khôn cười ha ha hai tiếng, nói: “Cô thấy thế này được không? Không thể để cho thằng nhóc Triệu Ngọc nhàn rỗi được, trên tay cô có vụ án nào thích hợp không? Chọn ra một vụ đơn giản trước, để cậu ta đi học hỏi kinh nghiệm?”



“Trước tiên cần phải làm quen với phong cách của phòng Đặc Cần chúng ta trước!”



“Vụ án à... Đúng là có sẵn.” Giám đốc Tiêu nói: “Nhưng mà, quy tắc thì ngài cũng hiểu rồi đấy, dù sao anh ta cũng là người mới đến, cho nên anh ta không thể đi hoàn thành một mình được, chỉ có thể làm phụ tá, đi theo học tập trước thôi!”



“Điều này là tất nhiên, ha ha ha...” Miêu Khôn ngoài miệng cười, trong lòng lại lo lắng, liệu Triệu Ngọc có bằng lòng đứng đằng sau người ta không, hay lại náo lớn nữa?



“Được rồi, vậy để tôi đi sắp xếp cho anh ta!” Giám đốc Tiêu nói.



“À, đúng rồi.” Miêu Khôn vội vàng hỏi: “Tôi muốn hỏi vụ án mà cô nói đến là gì vậy?”



...



Cùng lúc đó, bên trong phòng của quán ăn nào đó, Triệu Ngọc đang dùng một bộ bài Pocker để biểu diễn kỹ thuật mà hắn mới học được cho thành viên trong đội của mình xem.



“Wow, sếp thật lợi hại!” Nhiễm Đào nhìn Triệu Ngọc biến một lá bài Pocker thành một màu sắc khác, liền vỗ tay khen: “Mới được mấy ngày mà anh đã biến thành thần bài rồi!”



“Hừ...” Thôi Lệ Châu ngậm kẹo que tức giận hừ một tiếng, mí mắt không nhấc lên: “Cái gì mà thần bài, không phải chỉ là chơi bẩn hay sao! Anh ta cài một thiết bị nhỏ ở trong tay áo, vài thập niên trước đã không còn lưu hành nữa rồi!”



“Lấy cái tài nghệ này của anh mà đi đến sòng bạc, chẳng phải là để cho người ta đánh chết sao?”



“Ài!” Triệu Ngọc đem lò xo trong tay áo cùng lá bài Pocker ra, lườm Thôi Lệ Châu một cái rồi thở dài: “Không hổ là con gái của vua trộm! Một động tác có độ khó cao như vậy mà cũng bị cô nhìn ra!”



“Nếu như biết biến hóa lá bài Pocker mà có thể gia nhập phòng Đặc Cần.” Thôi Lệ Châu lạch cạch lạch cạch cắn nát kẹo que, đắc ý nói: “Vậy thì chắc tôi cũng được làm trưởng phòng đấy nhỉ?”



“Tôi tới đây!”



Lúc này, cửa phòng được mở ra, Miêu Anh đi từ bên ngoài vào với tư thế hiên ngang.



Bởi vì thời tiết bên ngoài chuyển lạnh nên luồng không khí lạnh lẽo lập tức ào vào phòng.



Hôm nay, tiểu thư Miêu mặc một chiếc áo khoác thời thượng, quàng một chiếc khăn lụa tinh tế trên chiếc cổ trắng ngọc, lộ ra dáng vẻ ổn trọng, đơn giản mà xinh đẹp đến mức không gì sánh được.



“À, đây là rượu đỏ Bordeaux.” Miêu Anh mở túi của mình, lấy mấy bình rượu đỏ từ bên trong ra: “Người khác tặng cho cha tôi đấy, mọi người cùng nếm thử xem!”



“Rượu đỏ mà chị Miêu lấy ra nhất định đều là cực phẩm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!” Tăng Khả khen ngợi, cùng Trương Bồi Bồi nhận lấy bình rượu.



“Hừ, nhắc đến rượu đỏ là lại cảm thấy tức giận.” Triệu Ngọc buông bài Pocker xuống, nhướng lông mày và nói với Miêu Anh: “Cha em còn đồng ý cho anh một bình Souvi Blanc năm 79 đó!”



“Là Sauvignon Blanc!” Miêu Anh đưa dụng cụ mở chai cho Nhiễm Đào, cười nói: “Đó là chuyện giữa anh và cha em, anh muốn thì đi tìm cha em ấy!”



“Sauvignon Blanc? Rất đáng tiền à?” Thôi Lệ Châu tương đối nhạy cảm với đồ xa xỉ, nhưng khi tìm tòi lại trong kí ức thì lại chưa bao giờ nghe nói tới loại rượu này.



“Năm 79, toàn thế giới còn chưa đến một trăm bình, cô nói xem có quý không?” Triệu Ngọc tiếc rẻ nói: “Nói chính xác thì chưa đến 99 bình, bởi vì lần trước tôi làm rượu xái đã hết một bình rồi!”



“Oa...” Đám người yên lặng, ánh mắt lộ ra vẻ ước ao ghen tị.



“Thế nào, tổ phó Miêu!” Trong số mọi người, chỉ có Ngô Tú Mẫn vẫn luôn ổn trọng, cô ấy hỏi Miêu Anh: “Vụ án Hải Lan kết thúc rồi à?”



“Đúng vậy.” Miêu Anh ngồi vào bên cạnh Triệu Ngọc, nói với Ngô Tú Mẫn: “Vừa rồi đội trưởng Tiêu Hàng đã gọi điện thoại tới, anh ta giải thích rằng sau khi phân tích video, phòng Đặc Cần phát hiện Abby Kula thường đến một chùa miếu thắp hương, nên họ đã tiến hành lùng bắt toàn diện nơi đó.”



“Kết quả, từ trong một hộp tro cốt của chùa miếu, họ tìm được đồ vật mà Abby Kula đang giấu kín. Bên trong không những có những tư liệu tuyệt mật liên quan tới tổ chức Răng Rắn mà còn có rất nhiều tư liệu tình báo quan trọng liên quan tới lợi ích quốc gia!”



“Ồ... Thế nào?” Triệu Ngọc vô cùng đắc chí: “Biện pháp của tôi đáng tin cậy đấy chứ? Nói cho mọi người biết, đây đều là ý kiến mà tôi cho anh ta đó!”



“Sự việc còn lại không liên quan gì tới tổ điều tra đặc biệt chúng ta nữa!” Miêu Anh lại nói: “Abby Kula không có kim bài bảo mệnh, chỉ còn chờ Tịch Không và sát thủ K bị đưa ra xét xử thôi!”



“Hừ, cái này phải trừng phạt đúng tội!” Thôi Lệ Châu mở mày mở mặt nói: “Chỉ cần làm chuyện xấu thương thiên hại lý thì đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi sự trừng phạt!”



“À đúng rồi!” Miêu Anh chợt nhớ tới điều gì đó, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Hôm nay trong điện thoại, đội trưởng Tiêu Hàng còn nhắc tới tập tranh nào đó, nói rằng anh mau trả lại cho anh ta đi!”



“Tập tranh gì vậy, tại sao em lại không biết?”



Lạch cạch...



Tay Triệu Ngọc run lên một chút, làm rơi chiếc thìa trong tay...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom