• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-142.txt

Chương 142: PHỤC VỤ TỪ A ĐẾN Z




“Không được, tuyệt đối không được!” Hoa Hoa bắt chéo tay trước ngực rồi nhìn sang phía Triệu Ngọc, quát lên: “Sao anh có thể làm thế? Có phải anh... là đồng bọn của chúng không?”.



Trước đó Dương Hồng đã nhận được điện thoại của Triệu Ngọc nên cứ tưởng rằng hắn đến đây để giúp đỡ, nhưng2khi nhìn thấy Triệu Ngọc tỏ vẻ thoả hiệp như thế, trong lòng cô cũng không còn hy vọng gì nữa.



“Ôi ôi... con nhóc này cũng bướng nhỉ!” Triệu Ngọc khẽ liếc Dương Hồng, hất cằm lên, nói: “Hai cô đừng có gây chuyện nữa! Đi đi, vào tắm rửa cho sạch sẽ để tí nữa phục vụ8cho tốt!”.



Triệu Ngọc vừa nói vừa nháy mắt với Dương Hồng. Tuy trong lòng Dương Hồng cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cô ta vẫn kéo Hoa Hoa vào trong nhà vệ sinh.



“Mời...” Triệu Ngọc vội nép sang một bên, vừa cười vừa nói với tên mập: “Hồng gia à, tôi nghe danh tiếng anh đã lâu rồi!6Chỉ là... tôi thật không ngờ, một người danh tiếng hiển hách như anh lại nhắm trúng Hoa Hoa nhà tôi! Nếu biết sớm hơn, tôi đã đưa cô ấy qua chỗ anh chẳng phải là được rồi sao, ha ha...”



Nghe những lời này của Triệu Ngọc, gã mập cảm thấy rất vui. Gã đắc ý bật cười3ha hả rồi đi thẳng vào trong nhà.



“Hì hì...” Triệu Ngọc vừa cười vừa hỏi: “À, Hồng gia này, có thật anh là người quản lý cả con đường Trà Hải không?”.



“Nói nhảm!” Tên gầy bĩu môi, nói với vẻ hung hăng: “Chuyện này còn giả được sao?”.



“Không phải vậy!” Triệu Ngọc cười giả lả: “Tôi chỉ là5hạng tép riu, tuy có nghe danh tiếng Hồng gia nhưng lại chưa từng gặp mặt bao giờ cả! Nếu các anh lấy danh nghĩa Hồng gia đến đây ăn chùa, vậy thì không tốt lắm! Hơn nữa, nếu thật sự là Hồng gia thì chẳng phải trong tay ông ấy cũng có rất nhiều người đẹp à, tại sao chỉ vì Hoa Hoa mà phải chạy từ xa đến tận đây chứ?”



“Mày!”



“Còn nữa.” Triệu Ngọc không để cho đối phương ngắt lời mà lên tiếng nói tiếp ngay: “Để chơi gái, không những hãm hại cô gái đó một cách bỉ ổi mà còn kéo bè kéo cánh đến đây kiếm chuyện! Như vậy quả thật là quá không biết xấu hổ! Chẳng giống như phong cách của một nhân vật lớn!”.



“Hửm?” Ba người càng nghe càng thấy không ổn, gã gầy chỉ tay vào Triệu Ngọc, quát lên: “Mày có ý gì? Muốn bị đánh phải không?”.



“Nhãi con!” Gã mập bóp chặt quả óc chó trên tay: “Mày nghe cho rõ đây, tao chính là Hồng Chí Đào ở đường Trà Hải, là hàng thật giá thật! Mày nói đúng, trong tay tao có rất nhiều gái xinh nhưng tao đã nhắm trúng Hoa Hoa rồi, muốn chơi cô ta, mày có ý kiến gì à?”.



Gã mập vừa mới lên tiếng, gã đầu trọc đứng kế bên liền trợn mắt chống nạnh, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy!



“Không! Không đúng!” Triệu Ngọc vẫn lắc đầu: “Không giấu gì các anh, tôi đây cũng có quen biết một vài người. Tôi nhớ là quán bar Hải Long – quán bar to nhất ở đường Trà Hải, hình như không phải do anh quản nhỉ! Tôi còn nghe nói, ‘thuốc’ ở chỗ đó tốt nhất, ngay cả Hồng gia cũng không có đâu!”



“Con khỉ!” Gã gầy bĩu môi phản bác: “Sao quán bar Hải Long lại không thuộc quyền quản lí của Hồng gia chứ? Thuộc hạ ở đó đều phải nghe lời Hồng gia bọn tao đấy! Trong địa bàn quản lý của Hồng gia, làm gì có ‘hàng’ kém chất lượng! Hửm?”.



“Không đúng!” Triệu lại lắc đầu: “Tôi từng đi ăn cơm chung với một người tên Long chân to, anh ta nói các em gái ở làng giải trí Văn Hưng không có quan hệ gì với Hồng gia cả!”



“Khỉ!” Gã gầy hét lên: “Làm gì có người này! Ông chủ của Văn Hưng tên Trương Viễn, nhìn thấy Hồng gia cũng phải gọi một tiếng bác đấy! Việc của họ đều do Hồng gia quản lí cả!”.



“Hả?” Triệu Ngọc giả bộ bất ngờ, lại hỏi tiếp: “Vậy karaoke Hoàn Hải và khách sạn Việt Cảng, chắc không có quan hệ gì với Hồng gia rồi chứ? Hai chỗ này vừa không có thuốc cũng không có gái!”.



“Chết tiệt!” Gã gầy lắc đầu liên tục: “Mày nhận được tin này từ đâu vậy? Hôm qua Hồng gia vừa mới giúp họ nhận một mớ hàng! Số lượng gái ở đó nhiều vô kể! Thằng nhóc này từ...”.



“Lão Tam!” Dường như gã mập đã nhận ra điều gì đó, vội bảo gã gầy im miệng, sau đó quay sang nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt dữ dằn: “Nhãi con, mày hỏi xong chưa? Rốt cuộc mày muốn gì?”.



“À, sắp rồi, sắp rồi!” Triệu Ngọc nhún vai, nói tiếp: “Chỉ còn một chuyện vẫn chưa hiểu!”.



“Chuyện gì?” Gã gầy chau mày hỏi.



“Hừm...” Triệu Ngọc nghiêm túc hẳn: “Lai lịch của Hồng gia quả thật không tồi, nhưng... Nếu như tôi có thể đánh cho ông ta tàn phế, có phải danh tiếng anh Thiên Bá đường Thuận Phong của tôi sẽ trở nên nổi tiếng không?”.



“Hả?”



Ba người đồng loạt sững người ra, gã đầu trọc thân hình vạm vỡ nhìn thấy không ổn, lập tức giơ nắm đấm lên trước mặt Triệu Ngọc, quát lên: “Thằng nhóc kia, mày có ý gì đấy?”.



“Ha ha...”



Triệu Ngọc vẫn bật cười ha hả khi đối diện với nắm đấm của đối phương, cười đến nỗi khom cả người xuống...



Hai phút sau, đến tận khi những tiếng rầm rầm xoảng xoảng vang lên xong rồi, Dương Hồng và Hoa Hoa mới rón rén bước ra từ nhà vệ sinh. Nhưng chỉ vừa đến phòng khách hai cô gái liền bị cảnh tượng trước mắt doạ cho ngây người.



Chỉ thấy mấy gã kia đang nằm đè lên nhau! Mặt mũi bọn họ đều bị bầm tím sưng đỏ, vô cùng chật vật!



Còn Triệu Ngọc thì đang cầm quả óc chó của Hồng Chí Đào, ngồi dưỡng thần trên ghế sofa, trông y như một bức tượng phật Di Lặc vậy.



Ui da...



Cả ba người phát ra những tiếng rên đau đớn, trông rất thê thảm!



“Này...”



Dương Hồng bỗng sững người ra, cô ta còn tưởng rằng Triệu Ngọc sẽ dùng cách đàm phán để giải quyết vấn đề, chẳng ngờ hắn lại ra tay đánh người! Cô ta biết, tuy nhân cách tên Hồng Trí Đào này rất tệ nhưng gã lại có thế lực khá mạnh. Bây giờ Triệu Ngọc đánh gã thế này chỉ càng khiến cho mọi chuyện rắc rối hơn thôi!



“Trả này!” Triệu Ngọc khom lưng xuống, ném cái túi xách trên bàn trà qua cho Hoa Hoa: “Phải của cô không?”.



“Ừ!” Hoa Hoa cầm lấy cái túi, hai mắt nhìn Triệu Ngọc chằm chằm, giống như nhìn thấy ma quỷ vậy!



“Hoa Hoa à!” Triệu Ngọc dùng chân đá tên mập một phát: “Cô bị hắn ta đánh đúng không?”.



“Ừ...” Hoa Hoa gật đầu.



“Vậy... Cô có muốn đánh trả không?” Triệu Ngọc vừa cười vừa hỏi: “Có oán báo oán, có thù báo thù! Bỏ lỡ cơ hội lần này thì về sau chẳng còn nữa đâu!”.



“Ừ...” Hoa Hoa sững người ra, sau đó vội lắc đầu: “Không không...”.



“Cảnh...” Dương Hồng vốn định kêu là “cảnh sát Triệu”, nhưng sực nhớ tới lời dặn của Triệu Ngọc, cô ta chỉ đành bỏ qua phần xưng hô, nói tiếp: “Người này... Không động vào được đâu! Anh bảo chúng tôi... phải làm sao đây?”.



“Hờ hờ...” Triệu Ngọc cười gian manh, dùng chân đạp vào người gã mập, quát: “Này, còn không mau cút ra ngoài? Bị nghiện đòn à?”.



Hồng Chí Đào bò về phía trước vài bước, vịn vào kệ áo đứng dậy, giận dữ quát: “Thằng nhãi kia... á... mày to gan đấy, chờ đó...”.



“Được!” Triệu Ngọc chắp quyền lại: “Hồng gia, tôi đợi này! Anh mau đi gọi người đi, càng nhanh càng tốt, càng nhiều càng tốt! Tôi đợi này, tôi đợi thật đấy!”.



“Được! Mày đợi đấy, đợi... Ui da...”



Gã đưa tay vuốt ngực, bước đi trên hành lang với vẻ loạng choạng, khoảng 10 giây sau, gã trọc và gã gầy cũng lồm cồm bò dậy, đuổi theo Hồng Chí Đào.



Thấy ba người đã rời đi rồi, Dương Hồng tức đến mức sắp phát điên! Cô ta quát lên: “Cảnh sát Triệu, rốt cuộc anh có ý gì? Anh có biết, tên họ Hồng đó là trùm ở Tần Sơn này không. Anh là cảnh sát thì chẳng sao! Nhưng còn chúng tôi đây? Chúng tôi sắp bị anh hại chết rồi, anh có biết không...”



“Im miệng!” Triệu Ngọc đột nhiên đứng thẳng người lên, dọa cho Dương Hồng và Hoa Hoa giật nảy mình.



“Hai người các cô không nhìn ra sao?” Triệu Ngọc nói với vẻ lạnh lùng: “Các cô tưởng rằng, cái tên Hồng Chí Đào này tìm đến đây chỉ đơn giản là muốn chơi đùa với Hoa Hoa thôi à?”.



“Gì... Là sao?” Hai cô gái vừa lo vừa sợ.



“Là sao à?” Triệu Ngọc cười nhếch miệng, nghiến chặt răng: “Giang hồ hiểm ác! Về mặt chuyên ngành, chúng tôi... À không, là bọn họ... Bọn họ đâu có thèm quan tâm các cô làm gì chứ, hiểu không?”.



“Nói trắng ra tức là lợi ích của hai bên có sự xung đột, cái tên Hồng Chí Đào này cứ luôn ép Hoa Hoa, chính là muốn ép hai người đến đường cùng, khiến các cô không còn đường đi nào khác. Cuối cùng ông ta sẽ chơi trò ‘tiện tay dắt dê’, biến các cô thành công cụ kiếm tiền cho ông ta. Cái này gọi là... Hừm... Thôi, cái này chuyên sâu quá, không nói với hai cô đâu!”



“Hả?” Dương Hồng và Hoa Hoa ngây người ra, Hoa Hoa nói với vẻ run rẩy: “Bọn họ... Sao bọn họ ác như thế?”.



“Ác?” Triệu Ngọc bật cười: “Cái này gọi là ác? Theo tôi... À... Không! Ý tôi là, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi! Còn có rất nhiều thủ đoạn khác các cô chưa từng nghe qua đâu!”.



“Chị Dương Hồng!” Hoa Hoa bỗng bật khóc: “Chúng ta... Hay là... Chúng ta đi trốn đi?”.



“Này! Các cô quá xem thường Triệu Ngọc tôi đấy!” Triệu Ngọc cười gian manh: “Nói cho hai cô biết, chuyện của Hồng Chí Đào, tôi đã giải quyết xong rồi! Tôi nói xong tức là xong, hiểu không? Ông ta sẽ không dám đến gây rắc rối nữa đâu!”.



“Nhưng...” Hai cô gái lại càng thấy khó hiểu hơn.



“Hì hì... Được rồi! Vào việc chính thôi!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm túc: “Triệu Ngọc tôi chưa từng phục vụ không công cho ai cả! Tôi đã giúp hai người giải quyết xong một chuyện lớn, vậy hai người cũng nên thể hiện chút thành ý, không thể làm trái quy tắc giang hồ được!”.



“Anh... Anh muốn sao?” Dương Hồng hỏi với giọng run rẩy.



“Hừ! Còn muốn sao nữa?” Triệu Ngọc hừ lạnh, chỉ vào nhà vệ sinh và nói: “Bây giờ hai người vào đó tắm rửa sạch sẽ, tí nữa phục vụ tôi từ A đến Z! Nếu không... Đừng trách Triệu Ngọc tôi... trở mặt vô tình!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom