• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • Chap-1418

Chương 1418 : Chương 1418








CÒN CÓ TỪ NÀO HAY KHÔNG VẬY?



Đúng thế, Triệu Ngọc không hề muốn liều mạng với những tên sát thủ này, đừng thấy hệ thống trâu bò như vậy nhưng trong cột đạo cụ lại không có một món đạo cụ nào có thể ngăn cản cung tên cả!



Cho nên, Triệu Ngọc đã sớm tìm cách rồi, chờ sau khi gạ hỏi lời khai của quản lý Nhiêu xong thì hắn sẽ sử dụng sở trường của mình – Tổ hợp máy cúp điện và kính nhìn ban đêm tàng hình.



Triệu Ngọc đã dày công tôi luyện chiêu này từ lâu rồi, thử lần nào cũng linh nghiệm, vừa mới sử dụng là toàn bộ kẻ địch đều rơi vào bóng tối, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả!



Đối với một người bắn cung tên mà nói, tầm mắt bị ngăn trở chắc chắn là điểm trí mạng nhất. Năm kẻ địch núp ở gần cửa nhỏ ngay tức khắc luống cuống.



Nhưng Triệu Ngọc nhờ vào sự giúp đỡ của kính nhìn ban đêm tàng hình nên đã nhìn thấy được vị trí của bọn chúng một cách rõ ràng, lúc này, hắn vứt bỏ bia đỡ đạn người chết đi, bước nhanh về phía trước, vọt tới bên cạnh một tên sát thủ cách gần nhất.



Phập!



Trước đây, Triệu Ngọc rất hiếm khi dùng dao găm để đâm người, vì muốn một phát trúng luôn nên khi đâm một nhát này hắn dùng lực khá mạnh. Dao đâm phập vào sau bả vai của tên sát thủ đó, đâm vô cùng sâu, hắn rút ra mà không rút được.



“Á!”



Tên sát thủ đó hoàn toàn không nghĩ tới mình lại trúng chiêu nhanh như vậy, chờ tới lúc dao cắm phập vào da thịt thì gã mới nhớ tới chuyện hét lên: “Á, á, á, á!”



Tiếng kêu của gã giống như con lừa vậy, vả lại còn đau tới nỗi nhảy nhót đụng lung tung tại chỗ, kết quả lại tránh thoát chạy ra ngoài, còn mang theo cả con dao của Triệu Ngọc mà chạy luôn!



“Này, này, này?” Triệu Ngọc vươn tay túm lấy, nhưng tên sát thủ đó đã chạy xa rồi.



Mẹ kiếp!



Thế là Triệu Ngọc phiền muộn, còn chửi bóng chửi gió, nhưng lại sợ bại lộ mục tiêu trong bóng tối, khiến kẻ địch ngắm bắn.



Đậu xanh rau má...



Triệu Ngọc thấy hai tay mình đã trống trơn cho nên dứt khoát đổi cách nghĩ, thầm nói trong lòng, vẫn dựa theo mưu mẹo quen thuộc của ông đây, đập gã đó!



Sau khi hạ quyết tâm, Triệu Ngọc duỗi tay nhặt một cái ghế lên, đập thẳng lên đầu của một tên sát thủ, ngay lập tức khiến gã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.



Lạch cạch lạch cạch...



Người bị nện buông lỏng tay ra, chiếc nỏ rơi xuống đất, Triệu Ngọc không hề nghĩ ngợi gì đã tiến lên giẫm mạnh một cái, khiến chiếc nỏ thành bốn mảnh.



Không ngờ, toàn bộ những tên sát thủ này đều đã được huấn luyện cả rồi, Triệu Ngọc mới vừa giẫm nát cung nỏ thì một tên sát thủ phía xa xa đã phân biệt được tiếng gió rồi bắn một mũi tên về phía hắn.



Vèo...



Mặc dù mũi tên đó lao chệch không theo hướng chuẩn nhưng vẫn dọa Triệu Ngọc giật bắn mình.



Hắn vội vàng vớ lấy cái ghế mà ném thẳng vào mặt của người nọ, rầm! Dưới sức mạnh vô cùng to lớn, thậm chí cái ghế còn nát bươm, tên sát thủ bắn lén đó bị đập trúng một cái rồi ngửa mặt ngã quỵ...



Hả?



Trong bóng tối, truyền tới tiếng kêu rên của những sát thủ khác, không có ai nghĩ tới bọn chúng vốn đã nắm chắc phần thắng rồi mà tình thế lại thay đổi đột ngột như vậy.



Trong lúc cấp bách, có người lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, nhưng phát hiện điện thoại di động cũng giống như đèn, không thể nào mở lên được.



Càng ghê gớm hơn nữa là có một tên sát thủ mang theo bật lửa, gã ta khó khăn lắm mới két két đánh lửa được nhưng lại chợt phát hiện chiếc nỏ của mình đột nhiên bị người nào đó cướp đi rồi!



Kết quả là gã ta còn chưa kịp thấy rõ là chuyện gì xảy ra thì đã hốt hoảng thấy chiếc nỏ của mình từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào mặt gã ta!



Chiếc nỏ gãy vụn, gã ta cũng chỉ còn lại phân cảnh che mặt hét thảm thiết thôi...



Tiếp đó, Triệu Ngọc làm y như trước, lợi dụng ưu thế trong bóng tối của bản thân, chẳng những hung hăng đánh bọn sát thủ một trận mà còn đập toàn bộ nỏ của bọn chúng thành đồ vứt đi luôn.



Ngay sau đó, Triệu Ngọc không dây dưa với bọn chúng quá lâu, hắn biết bên Miêu Anh vẫn đang gặp nguy hiểm cho nên vội vàng thừa dịp bóng tối mà vọt nhanh tới chỗ cửa.



Trước đó, Miêu Anh đã đánh chết hai kẻ địch rồi, bây giờ ở cửa chính chỉ còn lại có ba tên sát thủ thôi. Vào giờ phút này, tất cả ba người đều căng thẳng ẩn náu trong góc xó, ngơ ngác dùng chiếc nỏ ngắm ngay phía trước, có hơi lúng ta lúng túng.



Triệu Ngọc có thể nhìn thấy ba người bọn chúng, hắn không kiềm chế được mà nảy sinh ý nghĩ xấu xa, cảm thấy chỉ lặng lẽ giết chết bọn chúng như vậy thì có hơi không đã ghiền.



Vì thế, sau khi hắn khom lưng đến gần thì bất thình lình tung chiêu liên hoàn đá, đá bay toàn bộ chiếc nỏ của hai tên, sau đó tiếp tục lộn một vòng về phía trước rồi túm lấy người cầm chiếc nỏ cuối cùng!



Ngay sau đó, một chuyện nham hiểm đã xảy ra. Triệu Ngọc mới vừa ôm lấy người nọ thì lập tức tắt máy cúp điện đi.



Trong phút chốc, điện đã trở lại, ánh đèn bên trong sảnh lớn tỏa ra, sáng như ban ngày vậy.



“Á!” Triệu Ngọc cố ý lôi kéo tên sát thủ đang dây dưa với mình, lật tên sát thủ lên trên người mình, tỏ ra rằng hắn đang bị sát thủ đè dưới người, sau đó còn cố ý làm ra vẻ đau đớn mà hô lên: “Cứu mạng, cứu mạng!”



Hửm?



Sau khi có điện lại, Miêu Anh bất ngờ nhìn thấy Triệu Ngọc bị kẻ địch đè xuống dưới người, gần như không hề nghĩ ngợi đã nổ súng về phía người nọ.



Vừa khéo chính là đạn của Miêu Anh lại hết lần nữa, sau khi bóp cò thì súng lục không hề có bất kỳ phản ứng gì cả.



Chết tiệt!



Miêu Anh thầm mắng một câu, sau đó hoàn toàn không để ý tới an nguy của bản thân mà lao ra khỏi chỗ ẩn núp, sau đo tiểu thư Miêu đã giang đôi chân dài miên man của mình ra, sử dụng tuyệt chiêu tất sát của mình – cú đá xoáy sét đánh!



Chỉ trong chốc lát, gió mạnh thổi lên bốn phía, dữ dội tiêu điều. Tên sát thủ kia không có một chút phản ứng nào đã bị Miêu Anh đá trúng một cái.



Bốp!



Cả người bay ngược ra ngoài giống y hệt đạn pháo vậy, va rầm vào tường, sau đó lại rơi bịch xuống đất, lập tức ngất xỉu.



Bởi vì cú đá này dùng sức quá mạnh nên khiến cho vách tường bị rơi hẳn một mảng sơn, loạt xoạt loạt xoạt mà rơi xuống người kia...



Hả!?



Cú đá này của Miêu Anh đúng là khiến cho bốn người hoảng sợ, hai tên sát thủ còn lại sợ tới mức đờ người tại chỗ, sau khi khựng lại chừng một giây thì bọn chúng mới nhớ tới chuyện đi nhặt chiếc nỏ đã rơi xuống đất lên.



Nhưng mà Triệu Ngọc và Miêu Anh làm sao có thể cho bọn chúng cơ hội chứ?



Song kiếm hợp bích cùng nhau xông lên, suýt chút nữa đã dùng tay xé rách cả hai người này rồi, họ đánh cho mặt bọn chúng nở hoa, gào khóc ầm ĩ, chốc lát sau đã khiến bọn chúng không còn sức lực để kêu rên nữa...



Ngay tại lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh giải quyết bọn sát thủ thì Tiêu Hàng cũng không rảnh rỗi, anh ta đã vọt tới gần cửa phòng ăn để túm mấy tên sát thủ ban nãy đã bị Triệu Ngọc bắt nạt một lần mà đánh thêm trận nữa.



Sự tàn nhẫn của Tiêu Hàng không thể nào kém hơn Triệu Ngọc, chỉ bằng vào hai chân mà đã đạp gãy gần như cánh tay và mắt cá chân của những người này rồi, khiến bọn sát thủ đau đớn đến nỗi lăn lộn đầy trên đất, kêu rên than thở.



Thế nên Tiêu Hàng cũng khiến những tên đàn ông quỳ rạp dưới đất kia phải khiếp sợ hoàn toàn, không có một người nào dám động đậy lung tung cả...



“Triệu Ngọc, anh không sao chứ?” Sau khi nhìn thấy tất cả kẻ địch đều không còn sức chống cự nữa, Miêu Anh mới vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Có điện thật là đúng lúc! Không phải ban nãy anh ở bên kia à? Sao lại chạy tới chỗ em rồi?”



“Anh vừa thấy cúp điện thì đã lặng lẽ mò tới đây rồi.” Triệu Ngọc nói bừa: “Chẳng phải anh sợ em gặp nguy hiểm sao!”







“Nhưng mà...” Miêu Anh nhìn bọn sát thủ đã bị chế ngự ở phía xa xa, vẫn cảm thấy không thể hiểu được.



Nhưng mà, làm sao Triệu Ngọc có thể cho Miêu Anh cơ hội đặt câu hỏi chứ, hắn vội xông tới một góc khác, bắt lấy tên quản lý kia mà dồn dập nói với Miêu Anh.



“Mau nhìn xem, tên này chính là người của ‘Liêu Thất’ đấy!” Triệu Ngọc kéo quản lý Nhiêu tới bên cạnh, để Miêu Anh nhìn ngón tay không có dấu vân tay của ông ta rồi nói: “Có kẻ không muốn để cho Lương Nghị Lực tìm được ông ta, cho nên mới phái sát thủ tới định giết chết ông ta, nhưng trùng hợp là bị chúng ta gặp phải!”



“À... Ừm...” Chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên Miêu Anh không kịp định thần lại.



“Không có thời gian giải thích cặn kẽ đâu!” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Câu đố mà Lương Nghị Lực để lại cho chúng ta thật ra là một quỷ kế mượn đao giết người, hắn ta muốn lợi dụng chúng ta để tìm ra tên trùm của ‘Liêu Thất’ năm đó! Mà tên trùm ấy chính là ông chủ Mã Hoằng Nghĩa của hội quán này! Cho nên...” Triệu Ngọc khom người nhặt một con dao găm lên, rồi nói: “Bây giờ chúng ta phải bắt tên Mã Hoằng Nghĩa kia lại, xem ông ta biết được những gì?”



“Ừm... Không dễ dàng như vậy chứ?” Bỗng nhiên quản lý Nhiêu lại chen miệng vào: “Chắc là ông chủ của tôi đã chạy mất từ lâu rồi, nếu như ông ta muốn chạy thì e là không người nào có thể bắt ông ta lại được?”



“Đậu xanh rau má nhà ông!” Vừa nghe thấy lời ấy, Triệu Ngọc đã tát quản lý Nhiêu một cái rồi tức giận mắng: “Ông là do Thần Tang Môn đầu thai hả? Trong miệng có còn từ nào may mắn hay không? Lấy lòng một chút khó khăn như vậy sao?”



“Được rồi! Nếu đã vậy thì bây giờ hãy đi với tôi một chuyến!” Triệu Ngọc không khách sáo nắm lấy cổ quản lý Nhiêu mà hét lên: “Tôi muốn để ông tận mắt nhìn thấy tôi làm sao bắt được đại ca sát thủ của bọn ông!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom