• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

  • Chap-1415

Chương 1415 : Chương 1415








CỤC DIỆN KHÓ KHĂN



“Điện thoại của tôi cũng không có tín hiệu...” Miêu Anh nhìn nhìn điện thoại di động, chợt thấy ngoài cửa đại sảnh có một bóng người, vội vàng cao giọng la lên: “Này! Phục vụ, báo cảnh sát đi! Này...”



Nhưng mà, sau khi Miêu Anh la lên lại không thấy bên ngoài có ai trả lời.



Chỉ trong khoảnh khắc, bên ngoài đại sảnh hình như lập tức trở nên yên tĩnh kỳ lạ.



Cảm thấy bất thường, Miêu Anh cầm súng, đi ra ngoài cửa.



“Miêu Anh, cẩn thận nhé...” Triệu Ngọc cao giọng nhắc nhở, nhưng bởi vì hắn còn phải bảo vệ tên quản lý trung niên kia nên không có cách nào đi theo.



Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, hắn lập tức mở giao diện đạo cụ, tìm kiếm máy tăng cường tín hiệu đã rất lâu không dùng tới, muốn nhanh chóng gọi điện thoại, gọi người đến chi viện.



“Không được nhúc nhích, ai cũng không được nhúc nhích!” Tiêu Hàng thì đang dùng súng khống chế rất nhiều kẻ có hình xăm tại hiện trường. Anh ta biết, trong những người này chắc chắn còn những tên côn đồ sát thủ đang ẩn nấp, cho nên không dám thả lỏng chút nào.



“Hửm?”



Lúc này, Miêu Anh đã đi tới cửa, bỗng nhiên phát giác có chuyện kỳ lạ, lập tức cảnh giác giơ súng lên.



Bởi vì cô phát hiện hành lang bên ngoài yên tĩnh khác thường, hoàn toàn không giống vừa mới xảy ra chuyện lớn, không có tiếng gọi đầy ngạc nhiên, không có ai kêu to, cũng không có ai báo cảnh sát...



Đây là...



Miêu Anh nghiêng người tựa vào khung cửa, cẩn thận liếc nhìn hành lang dài hun hút, chỉ thấy trên sàn hành lang có vài người đang nằm!



Mấy người đó tất cả đều là người để trần cánh tay có hình xăm, bọn họ hẳn là những người chạy ra khỏi đại sảnh sớm nhất. Chỉ thấy bọn họ nằm trên mặt đất mà không nhúc nhích, rõ ràng đã biến thành thi thể!



Không đúng...



Miêu Anh lập tức nhớ lại, người chạy ra ngoài sớm nhất không trúng dao hoặc trúng đạn, bọn họ không thể nào...



Hả?



Trong lúc đang suy tư, Miêu Anh lại phát hiện một tình hình bất ngờ hơn nữa, cô thấy trên lưng thi thể cách cô gần nhất vậy mà cắm một cây gì đó có lông chim!



Đó là - đuôi mũi tên?



Miêu Anh từng tham gia huấn luyện quân sự chính quy, chỉ cần nhìn qua là nhận ra vật đó, đó là đuôi mũi tên của một loại nỏ tiễn!



Người này... đã bị người ta dùng nỏ tiễn bắn chết à?



Không hay rồi!



Miêu Anh đột nhiên nhận ra tử thi trên mặt đất trúng tên từ phía sau lưng, nói cách khác, người bắn chết bọn hắn đang nấp ở phương hướng ngược lại!



Cô lập tức vọt sang một bên khác của cửa lớn, chĩa súng lục về phía còn lại của hành lang.



Kết quả, cô còn chưa thấy rõ tình huống bên ngoài thì tiếng xé gió vù vù vang lên rất rõ ràng, nó đang bay thẳng đến mặt của cô.



Phản ứng của Miêu Anh không chậm, cô nhanh nhẹn lắc mình cúi đầu, lăn một vòng trên đại sảnh.



Bụp bụp...



Hai mũi tên nỏ bắn trúng khung cửa, đúng là vị trí Miêu Anh vừa đứng.



Hả?



Triệu Ngọc bên này đang vội vàng gọi điện thoại, nhưng không ngờ tới bên Miêu Anh xảy ra chuyện nhanh như vậy, hắn vội vàng rút súng ra chuẩn bị trợ giúp.



Kết quả, chuyện ngoài ý muốn lúc nào cũng xảy ra trong tình huống bất ngờ.



Đại sảnh không phải chỉ có một cửa chính, ở chỗ sâu bên trong đại sảnh còn có một cửa nhỏ để chạy trốn khi có tình huống khẩn cấp. Chẳng qua, bình thường nhà ăn không dùng tới nên lúc nào cũng khóa chặt.



Trước đó đã từng có người định chạy trốn từ nơi đó nhưng không mở ra được.



Nhưng mà, ngay lúc Miêu Anh bên kia suýt nữa trúng tên, cánh cửa nhỏ này bỗng ầm một tiếng, bị người ta mở ra. Sau khi cửa mở, còn chưa thấy người đâu đã có hai mũi tên nỏ vù vù bắn tới trước.



Mẹ kiếp!



Triệu Ngọc và tên quản lý trung niên cách cánh cửa nhỏ rất gần, hai mũi tên kia rõ ràng bắn về phía hai người bọn họ. Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc nhanh chóng bổ nhào tên quản lý trung niên ngã xuống đất, hai mũi tên vù vù bay qua sát đỉnh đầu bọn họ.



Đoàng!



Đoàng!



Tiêu Hàng không phải kẻ vừa, vừa thấy bên cửa nhỏ có người vọt vào bắn tên thì lập tức nổ súng về phía đó.



Kỹ thuật bắn súng của anh ta vô cùng chuẩn xác, cả hai phát súng đều bắn trúng mục tiêu, chỉ nghe phía sau cánh cửa nhỏ có một tiếng hét thảm rồi có một người tay cầm nỏ tiễn ngã nhào ra.



Không thể nào?



Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đầu người cầm nỏ tiễn này đeo một cái mặt nạ hề rất lớn, nhìn qua có vẻ vô cùng kỳ dị.



Nỏ tiễn trong tay hắn ta cũng là loại nỏ cẩm tay nhỏ gọn có thể bắn liên tục.



“Tổ trưởng Triệu, anh không sao chứ?” Tiêu Hàng dùng súng chỉ vào cánh cửa nhỏ, cúi đầu hỏi Triệu Ngọc một câu.



Nhưng mà Triệu Ngọc còn chưa kịp trả lời, từ bên ngoài cửa chính lại đột nhiên có một mũi tên nỏ vù vù phóng tới, trúng vào bả vai Tiêu Hàng.



“Á!” Tiêu Hàng quát to một tiếng, nhanh chóng ngồi xổm người xuống, trốn phía sau bàn ăn.



Ầm!



Ngay lúc Tiêu Hàng trúng tên, súng của Miêu Anh cũng vang lên. Cô một phát bắn trúng kẻ đánh bất ngờ, ngoài cửa lớn vọng lại một tiếng hét thảm...



Vù...



Nhưng mà, đối phương không ngừng nghỉ chút nào, tiếp tục bắn lén một mũi tên, mũi tên này không nhằm về phía đám người Miêu Anh mà là bắn trúng một người đàn ông có hình xăm đang quỳ rạp trên mặt đất.



Nỏ tiễn có uy lực rất lớn, một mũi tên kia bắn trúng gáy của người này, gần như bắn thủng cổ, hắn ta chưa kịp có phản ứng gì thì đã tử vong!



“Á! Á! Có người chết! Có người chết!” Đột nhiên, trong đám người quỳ trên đất có người hô quát: “Chạy mau, chạy mau đi!”



Người này vừa nói như vậy, những người đàn ông có hình xăm tại hiện trường lại xôn xao, một đám nóng lòng muốn chạy trốn, mắt thấy đại sảnh sắp sửa rơi vào tình cảnh hỗn loạn.



Đoàng!



Miêu Anh bất đắc dĩ lại nả một phát súng chỉ thiên, quát lớn: “Không ai được nhúc nhích! Người bị giết đều là tên côn đồ, nếu các anh lộn xộn là trúng kế của bọn chúng ngay! Đừng có nhúc nhích!”



Phát súng này của Miêu Anh cuối cùng cũng đè ép mọi người lại.



Nhưng vừa dứt lời, cô lại nhìn thấy kẻ địch ngoài cửa chính định bắn thêm, chắc lại muốn bắn chết một người vô tội có hình xăm nào đó.







Sao Miêu Anh có thể để cho bọn chúng thực hiện được? Cô phi thân nhảy lên, nổ hai phát súng về phía cửa. Cho dù đạn bắn trúng khung cửa nhưng vẫn ép kẻ địch bên ngoài phải lui lại.



“Nhanh lên...” Miêu Anh hô lên với mấy người có hình xăm nơi cửa: “Nhanh tránh ra, tìm chỗ trốn đi, đừng để cho bọn họ bắn trúng!”



Miêu Anh vừa dứt lời, vài người nơi cửa đã nhanh chóng bò lên khỏi mặt đất, tìm chỗ trốn.



Nhưng mà trong đám người không phải chỉ có người có hình xăm vô tội, một tên côn đồ đã che giấu con dao thật lâu, đột nhiên lặng yên không một tiếng động làm khó dễ Miêu Anh, giơ dao đâm thẳng tới!



Có điều Miêu Anh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của bọn họ, đã sớm chú ý tới ánh mắt của tên này khá bất thường. Ngay lúc hắn ta ra tay thì Miêu Anh đã nổ súng trước.



Nhưng mà, tình huống ngoài ý muốn lại xảy ra, đạn của Miêu Anh đã bắn hết!



Hả?



Miêu Anh thét một tiếng kinh hãi, nhanh chóng lắc mình né tránh dao găm, đồng thời giơ hai tay cướp đoạt, bắt lấy cổ tay của đối phương mà vật ngã, hung hăng quăng người nọ ngã trên mặt đất!



Có điều bởi vì biên độ động tác của Miêu Anh quá lớn, váy dài của đầm dạ hội xoạt một tiếng rách mất, trong nháy mắt biến thành xường xám.



Nhưng mà cô Miêu hoàn toàn không quan tâm, lập tức cầm súng như vũ khí mà nện thẳng lên mặt người kia. Chỉ một cú đã đập cho hắn ta đầu nở hoa đỏ, sắp ngất...



Ngay lúc Miêu Anh ra tay thì kẻ địch ngoài cửa cũng nhận ra có cơ hội, lúc này có người duỗi nỏ tiễn qua cửa, muốn bắn lén Miêu Anh.



Đoàng!



Kết quả, theo một tiếng súng vang, nỏ tiễn lập tức bị đạn bắn trúng, ngã dập nát.



“Á!”



Người nổ súng là Tiêu Hàng, tuy bả vai của anh ta trúng tên nhưng thấy Miêu Anh gặp nguy hiểm, anh ta vẫn cố nén đau nhức mà nổ súng.



Nhưng mà sau khi nổ súng, cánh tay của anh ta hoàn toàn không thể nâng lên nổi nữa, nghiêng người ngã xuống sau bàn.



Anh ta nâng cánh tay kia lên, muốn rút mũi tên bắn trúng mình ra, nhưng nỏ tiễn kia có sức bắn rất mạnh, gần như cắm hết vào bả vai, không thể nào kéo ra được...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom