• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1401

Chương 1401 : Chương 1401








CÂY CẦU SẮT



Mấy tiếng sau, trời đã khuya lắm rồi, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt ở Cục Cảnh sát Hải Lan, các nhân viên điều tra đặc biệt vẫn đang nỗ lực nghiêm túc làm việc.



“Tôi không hiểu...” Thôi Lệ Châu dùng ngón tay mở to đôi mắt của mình, nhìn vào hình ảnh được chụp tại hiện trường vụ án căn nhà bằng đá trên màn hình rồi nói: “Trên tường cũng không có viết vẽ nguệch ngoạc, dưới đất đều là những viên đá lộn xộn, vậy thì có thể có câu đố gì được chứ?”



“Đúng vậy...” Tăng Khả nói: “Không có đặc trưng rõ ràng, như vậy thì khó đoán lắm! Tôi nghĩ nên đến hiện trường xem lại lần nữa mới được!”



“Tôi đã cho người phụ trách bên thôn Đường Ngư đến hiện trường lần nữa để quay video rõ ràng cho chúng ta rồi!” Miêu Anh nói: “Nhưng mà phải đợi thêm một thời gian nữa.”



“Chị Miêu, tôi thấy quay video chi bằng mình tự đến hiện trường.” Tăng Khả nói: “Nếu lỡ như manh mối của Lương Nghị Lực để lại là loại vi mô thì quay video cũng không có ích gì đâu!”



“Ôi!” Thôi Lệ Châu buông ngón tay xuống, chán nản nói: “Tôi thấy chúng ta đừng lãng phí sức lực ở chỗ này nữa được không? Có câu đố này hay không còn chưa chắc đâu! Nếu như Lương Nghị Lực cố ý nói lung tung với tổ trưởng vậy thì chẳng phải là chúng ta đã lãng phí sức lực rồi sao!”



“Không!” Triệu Ngọc chắc chắn nói: “Chắc chắn là có manh mối! Còn nhớ Lương Nghị Lực đã từng nói gì với tôi không? Hắn ta nói chơi trò chơi đến cuối cùng, hắn ta xem thử chúng ta có chịu trả hộp sọ lại cho hắn ta không?”



“Ồ...” Thôi Lệ Châu dường như là đã hiểu ra: “Nói cách khác, anh lo lắng...”



“Đúng vậy! Tôi lo lắng...” Vẻ mặt của Triệu Ngọc nghiêm trọng nói: “Đây là âm mưu đã được sắp đặt, hơn nữa kết quả của âm mưu này rất nghiêm trọng, đủ để uy hiếp chúng ta nên hắn ta mới nói ra những lời như vậy!”



Triệu Ngọc vừa nói như vậy, các thành viên trong tổ bất giác lộ ra vẻ mặt lo lắng.



“Sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì chứ?” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Tập kích khủng bố? Hay là... Hay là giống như Lương Nghị Lực nói, hắn ta sẽ giết rất nhiều người? Uy hiếp chúng ta bằng việc giết người?”



“Lấy việc giết người để uy hiếp à?” Tăng Khả chậc lưỡi: “Chuyện này làm tôi nhớ đến vụ án giết người thần tốc ở Tấn Bình!”



“Cho nên...” Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh trên màn hình: “Giải đáp câu đố này là việc rất quan trọng, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể đoán được bước tiếp theo trong kế hoạch của Lương Nghị Lực!”



“Nhưng mà... Câu đố nằm ở đâu?” Thôi Lệ Châu trợn to mắt hỏi: “Sếp à, có phải là anh đã nghĩ ra chuyện gì rồi không?”



“Không.” Triệu Ngọc thành thật trả lời: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, trên bắp đùi của thi thể bị cắt thành chữ thập! Không biết là manh mối mà Lương Nghị Lực để lại có liên quan gì với chữ thập này hay không?”



“Chữ thập, chữ thập bằng máu...” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Không được đâu, manh mối quá ít rồi!”



“Vậy...” Miêu Anh lấy bức ảnh của thi thể ra nói: “Đã kiểm tra những vị trí bị dao làm thương khác trên thi thể chưa? Có khi nào... Manh mối của hung thủ là dùng dao để lại trên thi thể không? Chúng ta có nên để pháp y kiểm tra kĩ lại lần nữa không?”



“Không cần đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Anh đã nghiên cứu rồi, độ dài ngắn của vết thương không đồng đều, vị trí cũng không giống nhau, không có tính chỉ thị rõ ràng, rất là tùy ý, chắc là không có liên quan đến manh mối...



“Phù...” Triệu Ngọc thở một hơi thật mạnh nói: “Tôi luôn cảm thấy nếu như Lương Nghị Lực thật sự có để lại manh mối gì đó thì chắc chắn sẽ không phức tạp mà phải rất rõ ràng mới đúng...”



“Có phải là... Chúng ta đã bỏ sót gì rồi không?”



“Tôi thật sự cũng rất muốn biết…” Thôi Lệ Châu bĩu môi nói: “Rốt cuộc là tên Lương Nghị Lực này đang muốn chơi trò gì với chúng ta đây? Bây giờ đã giới nghiêm cả thành phố, thả lưới truy lùng rồi, chỉ một mình hắn ta thì còn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì được chứ?”



“Không!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Lương Nghị Lực dám ra tay giết cảnh sát thì tất nhiên hắn ta đã có thể lường trước là chúng ta sẽ ra lệnh truy nã cả thành phố, nhưng hắn ta vẫn không hề lo sợ, chuyện này cũng không thể loại trừ việc hắn ta chắc chắn sẽ không có đồng bọn!”



“Ừ...” Triệu Ngọc gật đầu, đồng ý với phán đoán của Miêu Anh.



“Đừng mà! Một người cũng đã khó đối phó rồi, nếu như có thêm đồng bọn... Chậc chậc...” Thôi Lệ Châu chép miệng nói với Triệu Ngọc: “Sếp à... Hay như vậy đi... Tôi đến các bang hội ở Hải Lan hỏi thăm một chút, xem thử có moi được tin tức gì không?”



“Không được!” Triệu Ngọc từ chối quyết đoán: “Mục tiêu là một nhân vật nguy hiểm, tôi không hy vọng lại xảy ra chuyện Khương Khoa vượt ngục một lần nữa!



“Mọi người nghe rõ cho tôi, bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ ai cũng không được tự ý hành động, các nhiệm vụ bên ngoài cũng phải nghe theo chỉ huy của tôi, tôi nhất định phải bảo đảm cho sự an toàn của mỗi người!”



“Rõ!” Mọi người đáp lại.



“Đúng rồi, Tiểu Thôi...” Miêu Anh bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, vội hỏi Thôi Lệ Châu: “Sáng nay không phải cô đã đến hoa viên Thiên Phủ để nghe ngóng tin tức sao? Thế nào rồi, có thu hoạch được gì không?”



“Đừng nhắc nữa...” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Những thứ tôi nghe được đều là truyền thuyết kể về ma quỷ, nói nhà cũ của nhà họ Ngu kỳ lạ thế nào, ghê gớm thế nào, lan truyền rất kinh dị.



“Nhưng mà vừa nói đến chuyện cả nhà Ngu Chính Nhiên thì không hỏi ra được chuyện gì cả.” Thôi Lệ Châu chớp đôi mắt to báo cáo: “Tình huống đại khái là sau khi cả nhà Ngu Chính Nhiên mua lại tòa nhà hiện đại kia, chưa ở được bao lâu thì đã mất tích rồi, không có giao lưu gì với hàng xóm, cho nên tin tức thu được rất ít!”



“Ồ, đúng rồi! Tin tức có ích duy nhất mà tôi dò la được là của ông cụ gác cổng hoa viên Thiên Phủ nói với tôi!



“Ông ta nói cả nhà Ngu Chính Nhiên ngoại trừ ông chủ ra thì những người khác đều không giống người Trung Quốc, vừa nhìn đã biết là con lai! Đặc biệt là...” Cô ta nhớ lại nói: “Đặc biệt là cháu gái của Ngu Chính Nhiên, nói là cháu gái của ông ta rất đẹp! Đẹp như là tiên nữ vậy...”



“Sau đó... Không còn gì nữa!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Chuyện sóng thần cũng không có ai nhắc đến!”



“Vậy... Bên họ hàng của Ngu Chính Nhiên thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Đã lấy được mẫu ADN rồi.” Tăng Khả trả lời: “Nhưng mà vẫn chưa có số liệu, tạm thời còn chưa thể đối chiếu được... Ừm...”



Ai ngờ, Tăng Khả còn chưa nói xong thì đột nhiên nhìn thấy pháp y Trương Bồi Bồi đi vào văn phòng dưới sự hộ tống của Nhiễm Đào.



“Tổ trưởng Triệu.” Trương Bồi Bồi bưng một cái khay, phấn khởi khẩn trương nói với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã phát hiện ra vật này từ trong cổ họng của nạn nhân, anh mau xem thử đi!”



Hả!?



Nghe thấy những lời này, mọi người cảm thấy vô cùng sửng sốt, tập hợp lại.



Chỉ thấy trong khay đặt một tờ giấy dầu có nhiều nếp gấp, tờ giấy dầu đã được mở ra, bên trên xuất hiện một bức tranh do bút bi phác thảo!



“Đây là cái gì? Là cây cầu à?” Thôi Lệ Châu lên tiếng trước tiên: “Vẽ ẩu thật đấy!”



“Đúng vậy, đây là một cây cầu!” Tăng Khả nói: “Nhìn vào kết cấu thì đây chắc là một loại cầu treo...”



“Tôi biết rồi...” Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu ra nói: “Lương Nghị Lực nói dối, manh mối của hắn ta rõ ràng là để lại trong thi thể, nhưng vì để đánh lừa chúng ta cho nên mới bảo chúng ta đi điều tra hiện trường!



“Đây… Mới là manh mối thật sự!!”



“Tổ trưởng Triệu, lãnh đạo...” Đột nhiên, cửa văn phòng lại mở ra, đội trưởng Lý Nghiên Hiệp hùng hổ đi vào từ bên ngoài báo cáo: “Chúng tôi đã kiểm tra triệt để Cục Cảnh sát rồi, chắc chắn không có vấn đề gì! Ừm... Đây là...”



Sau khi ông ta nhìn thấy bức tranh trên tờ giấy dầu thì bất giác ngớ người ra, tò mò hỏi: “Thứ này... từ đâu ra vậy? Đây không phải là cây cầu sắt Lão Sơn sao?”



“Cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cầu sắt nào?”



“Cầu sắt Lão Sơn.” Đội trưởng Lý không rõ nguyên do trả lời: “Vừa ra khỏi thành phố Hải Lan là có thể thấy, cây cầu đó trong huyện Lão Sơn. Cây cầu đã bị gỉ sắt rất dữ dội, chắc cũng sắp sập rồi, đã bị bỏ hoang từ lâu rồi...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom