• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1322

Chương 1322 : Chương 1322CHÓ ĐIÊN VÀ BÒ DẠI







Một tiếng sau, bọn họ không những chưa giải được mật mã kim cương mà còn xảy ra cuộc tranh luận kịch liệt.



“Mọi người cũng thấy rồi đó, bọn họ thực sự không giống phần tử khủng bố chút nào!” Yusuf nói: “Tên Scott nói đúng, nếu bọn họ là phần tử khủng bố thì sẽ không để chúng ta sống trên đảo thêm một ngày nào mà không làm gì!”



“Chắc chắn có nguyên nhân gì đó!”



“Không giống phần tử khủng bố nhưng cũng không giống người của quân đội Anh!” Juliet nóng nảy phản bác: “Cisse đã bị bắn chết!! Đặc công hiện nay cũng không có giấy phép giết người, cho dù Cisse có thù oán với bọn họ thì cũng không thể trực tiếp xử bắn đúng không?”



“Hơn nữa... cái chết của Molly làm sao giải thích?” Sevan Barker nói: “Lẽ nào không phải bọn họ tranh chấp với nhau à? Lẽ nào cô vẫn cho rằng là có người trong số chúng ta làm? Ai vậy?”



“Đúng vậy, quả thực cách hành xử của đám người này trái với lẽ thường...” Miêu Khôn lên tiếng: “Tôi cũng không thể biết được rốt cuộc bọn họ là người gì?”



“Nhưng sắp hết thời gian rồi, chẳng lẽ mọi người không lo lắng chút nào sao?”



“Lo lắng thì có ích gì?” Jacob chỉ vào tờ giấy trắng nói: “Mật mã vốn không đủ, cũng không biết có ai nhớ sai hoặc đang nói dối không, có người còn không phân biệt được là chữ cái hay số thì phải giải mã bằng cách nào?”



“Chậc chậc...” Tani Ichiro nằm trên bàn, vừa vẽ lên bản nháp vừa lẩm bẩm: “Nếu... Nếu cho tôi thêm một mật mã thì không chừng còn hy vọng?”



“Đúng vậy?” Yusuf nhìn Tịch Mộng Na nói: “Bọn họ đang làm gì thế? Vẫn chưa khôi phục lại sóng à? Vì sao không mau chóng liên lạc với Tịch Vĩ?”



“Tôi đoán bọn họ vẫn đang tháo điện thoại của chúng ta?” Juliet nói: “Bọn họ lo lắng trong điện thoại của chúng ta có hệ thống định vị, nếu có quân cứu viện của chúng ta đến thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được!”



“Chị đại à!” Miêu Khôn xua tay: “Chúng tôi đều đến đây để nghỉ dưỡng, có quân cứu viện cái lông ấy?”



“Hiện giờ... có một vấn đề mấu chốt...” Tani Ichiro lại lên tiếng: “Chúng ta vẫn luôn ngầm thừa nhận chữ cái thần bí trên chìa khóa! Chúng ta chỉ suy luận theo logic, những chữ cái đó là manh mối Grimm để lại cho chúng ta. Nhưng... nếu... lỡ như... không phải thì sao?”



Lời nói của Tani Ichiro đã làm nhụt chí của mọi người, khiến ai nấy cũng im lặng.



Đúng vậy, nếu manh mối Grimm để lại cho họ không phải mật mã của chìa khóa này thì toi mạng rồi!



“Grimm luôn hành xử trái lẽ thường, vậy nên đặt đạn khói cũng không phải chuyện bất ngờ?” Tani Ichiro vỗ đầu: “13 người, 13 mật mã tập hợp lại thì có thể tìm thấy kim cương, có phải đối với Grimm mà nói quá đơn giản không?”



“Đơn giản cái đầu!” Jacob nhếch miệng: “Giờ ông mới nói có phải quá muộn rồi không? Sao không nói sớm?”



“Đúng vậy!” Sevan Barker trợn mắt: “Chúng ta vẫn luôn tin tưởng như vậy, sao... sao... không có ai nhắc nhở sớm hơn?”



“Nhảm nhí...” Miêu Khôn mắng: “Ai bảo các người ai cũng có ý đồ xấu?”



“Ông nói chúng tôi có ý đồ xấu, còn ông thì sao?” Jacob mắng ngược lại.



“Đương nhiên…” Tani Ichiro nhếch miệng nói: “Chưa chắc mật mã của chìa khóa đã sai, nhưng... còn thiếu gì không? Có lẽ những manh mối mật mã này chỉ là một trong các bước, còn có thứ gì đó mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy, hoặc là chúng ta đã bỏ sót?”



“Còn... còn gì nữa?” Juliet nhớ lại: “Grimm giấu kim cương trên đảo Kỳ Tích, hòn đảo bé như vậy cần nhiều manh mối phức tạp làm gì?”



“Đảo...” Sevan Barker nhíu mày chặt: “Trên đảo có nơi nào thích hợp để giấu kim cương? Hơn nữa... có thể dùng tổ hợp chữ cái và con số này?”



“Ít nhất chúng không phải tọa độ, không phải tủ két sắt, cũng không phải tên người...” Yusuf bẻ tay.



Ngay trong lúc họ thảo luận kịch liệt, Triệu Ngọc lặng lẽ ngồi một bên nín thở trầm ngâm suy nghĩ về chuyện của mình.



Do hắn không giỏi tiếng Anh cho nên đương nhiên không thể tham gia vào chuyện giải mã.



Trước đó hắn đã tìm kiếm mật mã bằng đạo cụ tìm kiếm tàng hình nhưng vẫn không có kết quả. Hắn biết đạo cụ của hệ thống còn tiên tiến hơn đạo cụ của thế giới thực, nếu ngay cả công cụ tìm kiếm tàng hình cũng không tìm được thì hắn cũng không tài nào đoán được!



Ngoài chuyện xuất hiện kim cương, Triệu Ngọc cảm thấy có rất nhiều chỗ vô cùng phi lý.



Tất cả mọi chuyện đều dường như xảy ra ngoài dự đoán vừa hợp tình hợp lý, giống như bỗng xuất hiện đám sương mù khiến Triệu Ngọc không thể phân biệt được thực hư?



Cái chết của Grimm, cái chết của cô Molly, cái chết của người da đen Cisse rồi lại đến chuyện mật mã kim cương và nhân viên tình báo Anh, tất cả sắp xếp lại với nhau như nồi đồ hầm, không nếm được vị gì...



Trong đó điều khiến Triệu Ngọc lo lắng nhất không phải là tình cảnh nguy hiểm trước mắt mà là quẻ “Càn Khôn” đáng sợ, một khi quẻ “Càn Khôn” xuất hiện, trời đất chuyển đổi, rốt cuộc sẽ xảy ra điều gì mới xứng với quẻ bói động trời này?



Là viên kim cương xuất hiện, hay là... màn tìm kiếm kho báu này sẽ biến thành trò chơi chết chóc? Đám người Scott kia thật sự sẽ đuổi cùng giết tận bọn họ sao?



“Anh! Anh nói xong rồi đúng không?” Ai ngờ trong lúc Triệu Ngọc đang nghiêm túc suy nghĩ thì bên Miêu Khôn đã nảy sinh mâu thuẫn mới, chỉ nghe thấy Miêu Khôn chỉ vào mũi Lee Bon Seong mắng: “Đây là lý luận gì, anh thử hỏi người ở đây xem Miêu Khôn tôi có bản lĩnh lớn như thế nào?”



Lại làm sao vậy?



Triệu Ngọc buồn bực, hắn đành phải tạm thời gác lại suy nghĩ của mình rồi nhìn về phía Miêu Khôn.



“Đừng diễn kịch nữa!” Lee Bon Seong đen mặt, lạnh lùng nói với Miêu Khôn: “Trong chúng ta chắc chắn có một kẻ đang ẩn náu! Kẻ này là người của Scott, hắn vừa thu thập tin tức của chúng ta vừa phối hợp với Scott, xúi giục chúng ta giao mật mã ra, đồng thời cùng chúng ta giải mã!”



“Đừng nói…” Yusuf thêm dầu vào lửa: “Tôi cũng luôn cảm thấy trong chúng ta có người đáng nghi!”.



“Muốn tìm ra kẻ ẩn náu thì dễ thôi.” Lee Bon Seong chỉ vào Miêu Khôn: “Ai tích cực xúi giục chúng ta nhất, kẻ đó chính là người ẩn náu.”



“Ông Miêu à, ông còn muốn nói gì không?”



“Có cái rắm! Có cái rắm!” Miêu Khôn ầm lên: “Tôi xúi giục mọi người hồi nào? Tôi đâu phải là người đầu tiên viết mật mã!”



“Mẹ nó...” Jacob nhíu mày: “Tuy tôi là người đầu tiên viết mật mã nhưng tôi không xúi giục mọi người như ông?”



“Dù ông không phải là người đầu tiên viết mật mã nhưng ông giao mật mã quá dễ dàng nhỉ?” Lee Bon Seong nắm chặt tay, hét với Miêu Khôn: “Vì sao Cisse lại bị giết? Có phải vì ông ta phát hiện ra âm mưu của ông nên ông bảo Scott bắn chết ông ta? Để giúp ông diệt khẩu?”



“Này, mọi người bình tĩnh chút đi, bình tĩnh chút...” Lúc này nhân viên phụ trách canh gác không chịu nổi nữa vội tiến lên khuyên bảo: “Anh Lee, tôi nghe không hiểu ý anh nhưng tôi có thể đảm bảo ông Miêu không liên quan gì với chúng tôi...”



“Đảm bảo cái rắm ấy?” Miêu Khôn hét lên: “Mọi người không nhận ra à? Anh ta đang nhân cơ hội để trả thù riêng đấy! Được lắm, Cao Ly bổng tử*, anh đừng cho là tôi sợ anh! Nói anh biết, Miêu Khôn tôi là người ngay thẳng, tôi thừa nhận mình vạch trần chuyện của anh ở Lisbon, nhưng anh cũng đừng quên là anh gài bẫy tôi trước! Tên chó điên, anh ngồi tù đơn giản chì vì có tội!”




* Cao Ly bổng tử (gāolì bàngzi): từ miệt thị của dân Trung với người Hàn Quốc.



“À... À...” Nghe Miêu Khôn nói, Lee Bon Seong không kiểm soát được nữa, hắn ta lập tức bổ nhào về phía Miêu Khôn như con dã thú đang phẫn nộ, hai người lao vào nhau, bắt đầu đánh nhau.



“Hả? Đừng đánh, đừng đánh nữa...” Những người còn lại không ngờ hai người họ thực sự đánh nhau nên ngạc nhiên, vội vàng tiến lên khuyên can.



Thấy cha vợ đánh nhau với người khác, đương nhiên Triệu Ngọc không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.



Nhưng Triệu Ngọc vừa định qua giúp thì bỗng phát hiện tình huống: Hả? Không đúng? Theo lý thì Lee Bon Seong và Miêu Khôn đánh nhau, tên Jacob kia phải nhân cơ hội mượn gió bẻ măng, đứng về phía Lee Bon Seong chứ?



Nhưng mà…Triệu Ngọc nhìn thấy Jacob lén lút di chuyển đến phía cửa, mà đúng lúc ở gần cửa có tên canh gác ở cửa đang xem náo nhiệt.



Đệch...



Triệu Ngọc lập tức hiểu được ý họ, trận đánh nhau này 80% là giả! .



Lần này quả nhiên Triệu Ngọc đoán không sai, ngay khi Miêu Khôn và Lee Bon Seong đánh nhau, Jacob và Sevan Barker đồng thời ra tay cướp súng trường của tên canh gác từ hai bên, đánh nhau với bọn họ...



Hả!?



Hai tên canh gác khác cực kỳ hoảng sợ, vội vàng rút súng ra.



Triệu Ngọc nhanh chân đạp bay một tên. Tên còn lại thì bị Juliet đẩy mạnh.



Juliet cao lớn như con bò rừng một phát xô tên canh gác đó bay ra ngoài, người hắn ta đâm mạnh vào tường, bắn ngược xuống đất rồi sau đó hôn mê bất tỉnh...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom