• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1318

Chương 1318 : Chương 1318NÓI MẬT MÃ CỦA ANH







“Êê ê, nhẹ chút, nhẹ chút đi! Để tôi tự làm!” Tiếng hét tức giận của Yusuf vang lên từ căn phòng nào đó trong lâu đài của Grimm: “Nói cho các anh biết nhé, các anh làm vậy là xâm phạm nhân quyền, nhân quyền đó hiểu không?”



“Đúng vậy!” Sevan Barker vừa cởi quần áo vừa lớn tiếng phụ họa: “Tại sao lại thu đồ dùng cá nhân của chúng tôi? Tại sao chúng tôi phải mặc quần áo của các anh? Chúng tôi cũng chẳng phải tù nhân, anh nói mặc là mặc à?”



Cảnh sát canh phòng tạm giam không trả lời mà nhắm họng súng ngay vào Sevan Barker rồi lạnh lùng bóp cò một chút.



“Được thôi, được thôi... Cứ coi như tôi chưa nói gì hết...” Sevan Barker lập tức thành thật mà rụt người lại, bắt đầu cởi quần áo.



Cùng lúc đó, Triệu Ngọc và Miêu Khôn đang bị quét hình kiểm tra, có cảnh sát cầm máy móc chuyên nghiệp quan sát hai người kỹ càng từ trên xuống dưới một lần.



Sau khi thấy không có thông báo điện tử nào, cảnh sát kia liền ra lệnh cho họ cởi quần áo, thay quần áo mới đã được chuẩn bị xong.



“Này, vai trái của tôi hơi cao, ngay cả đệm lót vai các anh cũng không cho tôi thì sao tôi mặc quần áo ra ngoài được?” Miêu Khôn cầm quần áo lên rồi bắt đầu soi mói: “Hơn nữa cổ áo hơi lệch, dưới ống tay không có cả cúc cài, bộ quần áo này chẳng hợp với khí chất lịch lãm của tôi chút nào...”



“Ài!” Triệu Ngọc liếc nhìn Miêu Khôn như sụp đổ rồi thê lương nói: “Cha vợ à, chỉ mặc quần áo ngủ thôi mà, cần gì phải chú trọng như vậy?”



May mà Triệu Ngọc nói tiếng Trung, nếu không, hắn nhất định sẽ làm trò cười cho những cảnh sát kia.



Thì ra quần áo mới người ta chuẩn bị cho họ đều là quần áo ngủ kiểu đơn giản!



“Mẹ nó!” Miêu Khôn nhỏ giọng mắng bằng tiếng Trung: “Ngay cả túi cũng không có, thế mà bọn họ cũng nghĩ tới việc cho chúng ta quần áo ngủ!”



“Thôi, dù sao mặc quần áo ngủ cũng tốt hơn mặc quần áo tù nhân! Cha vợ à, đám người này còn văn minh hơn con nhiều, nếu là con xử lý chuyện này thì ngay cả quần áo cũng không cho mọi người đâu!”



“Con ngứa đòn đúng không?” Miêu Khôn tức giận lườm hắn: “Được thôi? Đợi khi ta ra ngoài thì sẽ đề nghị bọn họ bảo mọi người cởi trần hết...”



“Này, ngậm miệng lại đi!” Cảnh sát phụ trách tạm giam ra lệnh: “Mau lên! Nếu mười phút nữa hai người còn chưa thay quần áo xong thì cứ cởi trần ra ngoài!”



“Đệt...” Miêu Khôn chỉ chăm chăm nói chuyện phiếm mà vẫn chưa kịp cởi quần áo. Nghe vậy, ông liền vội vàng cởi hết quần áo cũ rồi thay quần áo ngủ vào.



Những người khác cũng không dám sơ suất, chưa đến mười phút họ đã thay xong hết.



“Mọi người...” Lúc họ định đi ra thì Tani Ichiro đột nhiên lên tiếng: “Nhân lúc tình hình vẫn trong tầm kiểm soát thì một lúc nữa hãy nói ra mật mã được không? Ai tiếp tục cắn chặt răng im lặng thì tức là làm khó mọi người! Vì vài túi kim cương thôi, không đáng đâu!”



“Dù sao thì tôi cũng nói ra rồi!” Jacob thờ ơ nghiêng đầu.



“Tôi... Tôi thực sự không nhớ ra, cậu có giết tôi thì cũng chẳng có ích gì...” Yusuf lắc đầu.



“Điều quan trọng là...” Sevan Barker ở cuối nhỏ giọng nói một câu: “Mọi người nghĩ nếu chúng ta nói ra mật mã thì họ thực sự sẽ tha cho chúng ta ư?”



“Ê, ông có ý gì?” Mọi người không hiểu gì, Jacob vội hỏi: “Sao? Lẽ nào bọn họ còn dám giết người diệt khẩu à?”



“Chuyện gì thế? Chẳng phải tôi đã từng nói rồi à? Không được trò chuyện!” Cảnh sát phụ trách tạm giam mở cửa thúc giục: “Mau, mau ra đi...”



Mọi người đành chịu, chỉ có thể lần lượt ra khỏi phòng.



“Được rồi, các vị...” Scott đã chờ rất lâu ở phòng khách, ông ta giơ tay ra hiệu với mọi người rồi chỉ vào bàn ăn trong phòng khách: “Chuyện tiếp theo mà mọi người phải làm cực kỳ đơn giản, tờ giấy trắng đó có tên mọi người, mọi người chỉ cần viết mật mã vào dưới tên của mình là được!”



Ken két...



Lúc này cửa phòng đối diện mở ra, Juliet và Tịch Mộng Na cũng được một nữ cảnh sát dẫn ra. Họ cũng bị yêu cầu thay quần áo ngủ như cánh đàn ông.



“Đây là sự nhục nhã trắng trợn!” Juliet tức giận chỉ vào trưởng quan Scott: “Các người cứ chờ đó, tôi sẽ trình đơn tố cáo lên chính phủ nước tôi, các người nhất định sẽ phải trả giá vì hành động lỗ mãng của mình!”



“Được, cô muốn tố cáo chúng tôi thế nào cũng được...” Scott thờ ơ đáp, ông ta chỉ vào hòm đựng đồ dùng cá nhân của họ rồi ra lệnh cho cấp dưới: “Giờ các cậu hãy kiểm tra điện thoại của họ, sau khi xác nhận an toàn thì có thể tắt máy nhiễu sóng!”



“Vâng...” Có người mau chóng mang hòm đi.



“Trung úy Kangteuk...” Scott lại nói với gã: “Sau đó, anh hãy cho người chỉnh đốn một chút, chúng ta cũng phải xác minh tin tức của từng người để tránh có kẻ lợi dụng!”



“Nhưng...” Kangteuk nhíu mày: “Sau khi vụ án xảy ra, tôi đã điều ra rõ ràng hai lần rồi, người của tôi tuyệt đối không điều tra sai!”



“Các anh là Cục Tình báo, tôi có cần dạy lại những quy tắc này cho các anh không?” Scott nghiêm mặt khiển trách: “Lúc anh điều tra thông tin không thể đồng bộ với số liệu! Sao anh có thể khẳng định tuyệt đối không sai?”



“Dạ, dạ...” Kangteuk vội vàng gật đầu đồng ý rồi rời đi cùng người của mình.



Dường như Scott vẫn không yên tâm, ông ta ngoắc tay, lập tức có hai cảnh sát vác súng đi giám sát Kangteuk.



“Được rồi! Nếu đã đủ người thì chúng ta có thể bắt đầu rồi!”



Scott lại tiếp tục thuật lại quy tắc cho hai cô gái rồi dẫn họ vào phòng khách.



Quả nhiên trên bàn có để một tờ giấy trắng lần lượt viết tên mười lăm người tham gia vào salon trinh thám lần trước.



“Các vị...” Scott đứng bên bàn nói với họ: “Tuy chúng ta mới gặp nhau lần đầu nhưng tôi đã sớm nghe nói về các vị! Tôi biết rõ thân phận của đa số các vị đều không đơn giản như bề ngoài! Tôi càng nắm rõ sở dĩ một số người không muốn nói ra mật mã không phải vì muốn độc chiếm tiền công mà là...” Scott nhếch miệng cười khẩy: “Căn bản không muốn để người nước Anh chúng tôi chiếm được kim cương! Trong lòng mọi người vẫn ôm may mắn, mơ mộng có thể nhổ răng cọp, cướp kim cương từ trong tay chúng tôi... Chậc chậc chậc... Tôi nói đúng chứ?”



Khi Scott giương mắt nhìn họ, mặt vài người hơi biến sắc, trong đó bao gồm Miêu Khôn!



“Công ty Africa Senna là công ty của người Anh, cổ đông phía sau nó chính là hoàng gia Anh!” Ánh mắt Scott tà dị, ông ta nói: “Vậy nên, tôi hy vọng các vị có thể hiểu rõ tình thế mà nhận ra quyết tâm của chúng tôi. Mọi người chỉ cần coi hiệp sĩ Grimm như một sai lầm đẹp đẽ là được, tuyệt đối đừng theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo như ông ta! Bên cạnh đó, để giúp các vị hạ quyết tâm, tôi đã chuẩn bị phần quà nhỏ cho mọi người!” Scott vẫy tay, lập tức có người bưng khay đến trước mặt họ.



Giữa khay đặt rất nhiều lọ thủy tinh, trong những chiếc lọ ấy có chứa chất lỏng màu tím.



“Mời mọi người thưởng thức, không biết có ai biết tên của nó không?” Scott chỉ vào chất lỏng không rõ tên rồi hỏi họ.



“Tôi biết, là M6029, biến chủng của Buprenorphine*, là loại thuốc ‘độc’ hiện có giá thành đắt nhất trên thế giới, giới quý tộc, quyền thế gọi nó là nụ cười của thần Biển!”




* Buprenorphine, được bán dưới tên thương hiệu Subutex và các tên khác, là một opioid được sử dụng để điều trị nghiện opioid, đau cấp tính và đau mãn tính. Nó có thể được sử dụng đặt dưới lưỡi, bằng cách tiêm, như một miếng dán da hoặc cấy ghép. Sử dụng nó với hàm lượng mạnh có thể gây quá liều (thậm chí tử vong) nếu bạn không dùng thuốc giảm đau gây nghiện thường xuyên.







“Woa, lợi hại, lợi hại!” Scott vỗ tay: “Không hổ là đặc công uyên bác nhất Hàn Quốc!”



“Anh... Anh lấy những thứ này ra là có ý gì?” Miêu Khôn trợn mắt hỏi.



“Đừng kích động, đừng kích động!” Scott mỉm cười: “Pháp luật Fiji không quản lý quá chặt chẽ với thuốc ‘độc’! Nếu có người hút loại thuốc ‘độc’ mới nhất này thì sẽ không bị xử tử, nhiều nhất chỉ đi tù hơn mười năm mà thôi! Hơn nữa, vị trí trong nhà tù ở Fiji có hạn, rất nhiều tội phạm quốc tế bị đưa về Anh chịu án tù. Bởi vậy, nếu hôm nay các vị không nói thì sau này chúng ta có rất nhiều thời gian với nhau để các vị phải nói ra mật mã...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom