• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-1164

Chương 1164: Xem ai khó chịu?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88413.png

Xem ảnh 2
88413_2.png
“À... Xin lỗi!”



Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ đến Hồ Bân đang bị mình đè dưới thân, lúc nãy do quá hưng phấn kích động, xém tí nữa đã bẻ tay Hồ Bân ngược ra sau, mặt cậu ta đã tái mét cả rồi!



“Tiểu Hồ!” Triệu Ngọc quàng vai Hồ Bân, chỉ về phía cô gái xinh đẹp kia: “Cậu có từng gặp cô gái đó chưa? Là học viên giống chúng ta sao?”.



“Ừ...” Hồ Bân đưa tay xoa vai, nhìn lướt qua bên kia rồi lên tiếng trêu đùa với vẻ đầy nghiêm túc: “Sao vậy, anh Ngọc? Rung động rồi à? Cô gái này đến đây vào hôm qua, chắc cũng là cảnh sát điều tra đấy!”.



Ui chao!



Thì ra là người đẹp cảnh sát!



Trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy có chút hối hận. Sở dĩ mấy hôm nay hắn trốn trong kí túc xá, ngoại trừ lí do nghe không hiểu bài ra, chủ yếu còn do không có người đẹp nào cả. Giống cái còn không có mấy người chứ đừng nói chi đến người đẹp!



Nếu như sớm biết có một cô cảnh sát xinh đẹp như thế đến đây, mình đã không trốn trong phòng để chơi game rồi.



“Hừm...” Nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Triệu Ngọc, Hồ Bân ra vẻ vẻ chân thành mà nói: “Anh Ngọc à, có câu này em không biết có nên nói ra không!”.



“What?” Triệu Ngọc vẫn đang nhìn chằm chằm người đẹp. Lúc này, cô ấy không bắt tay vào luyện tập kĩ năng cầm nã thủ mà ngồi xuống băng ghế dài rồi lướt điện thoại.



“Theo em thấy thì cô gái này rất không bình thường!” Hồ Bân nói rất nghiêm túc: “Hôm qua, bắt đầu từ khi cô gái này xuất hiện, không có một người đàn ông nào lại gần cô ta cả.”.



“Hả? Gì?” Triệu Ngọc nhếch môi nhìn sang Hồ Bân: “Có phải cậu bị sốt rồi không? Không có người đàn ông nào lại gần cô ấy, chẳng phải càng tốt sao?”.



“Không phải! Ý em không phải vậy!” Hồ Bân cố gắng giải thích: “Hôm nay lúc ngồi nghe giảng, cô gái này ngồi xuống chỗ nào thì đám cảnh sát nam ngồi gần đó đều tự giác trốn ra chỗ khác, trốn đi rất xa! Anh xem, bây giờ cũng vậy...”.



Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn qua đó, đúng như những gì Hồ Bân nói, kế bên người đẹp cảnh sát chả có một bóng ma nào cả! Có một vài cảnh sát nam ngồi trên băng ghế dài cũng đã tự giác đi ra chỗ khác!



“Anh Ngọc!” Hồ Bân khẳng định chắc nịch: “Thấy chưa? Chắc chắn cô gái này có vấn đề, một là bị hôi nách, hai là thích đánh rắm! Chắc chắn luôn!”.



“Hờ hờ...” Triệu Ngọc không tin: “Nhà tư tưởng vĩ đại đã từng dạy chúng ta rằng, muốn biết có thối hay không thì phải tự mình ngửi mới biết! Hì hì... Thơm hay thối, ngửi thì biết ngay!”.



Vừa nói xong, Triệu Ngọc liền chà sát hai bàn tay vào nhau, đi về phía người đẹp cảnh sát, bộ dạng lúc này của hắn trông y như con sói già bắt gặp cô bé quàng khăn đỏ vậy.



“Anh Ngọc!” Hồ Bân kêu khẽ: “Nhà tư tưởng mà anh nói tên gì vậy?”.



Triệu Ngọc vừa mới đi khỏi, Lan Bác liền quay trở lại.



“Sao rồi, lão Hồ, Triệu Ngọc không có làm gì cậu chứ? Cái tên đó mạnh tay lắm...” Lan Bác đang nói chuyện với Hồ Bân với vẻ đắc ý, nhưng bỗng nhiên cậu ta nhìn lướt qua, thấy Triệu Ngọc đang đi về phía cô cảnh sát kia. Đến khi cậu ta nhìn rõ mặt mũi của cô ấy xong, đột nhiên bị doạ đến choáng váng mặt mày.



“Ui chao! Ui chao! Má nó...” Lan Bác bị doạ đến nỗi nói chuyện lắp ba lắp bắp, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Cô ta... Sao cô ta lại đến đây? Anh Ngọc... Anh Ngọc đang muốn làm gì?”.



“Rung động! Rung động rồi!” Hồ Bân lên tiếng: “Hormone tiết ra quá nhiều, động vật giống đực đang trong giai đoạn động dục đều là như thế cả, hi hi...”



“Má nó!” Lan Bác nắm lấy vai Hồ Bân: “Thằng nhóc cậu cũng ác lắm, sao không ngăn anh Ngọc lại?”.



“Ngăn lại? Why?” Hồ Bân ngơ ngác.



“Miêu... Miêu Nhân Phụng đấy! Chuyện này... Chuyện này không đùa được đâu! Sẽ xảy ra án mạng đó!” Lan Bác vỗ mạnh vào đầu mình: “Tiêu rồi, lần này anh Ngọc... gặp nguy hiểm rồi!”.



“Lan Bác, có phải cậu cũng rung động rồi không?” Hồ Bân giải thích rất chân thành: “Miêu Nhân Phụng là tuyệt đỉnh cao thủ trong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp ‘Tuyết sơn phi hồ’, hắn... là nam mà!”.



“Mẹ kiếp!” Lan Bác đầy căng thẳng, “Cậu không biết Miêu Nhân Phụng sao? Đó là nỗi ám ảnh của toàn bộ cảnh sát nam ở Tần Sơn chúng ta đấy, cậu không biết sao?”.



“Ai? Ám ảnh gì?”



“Bá vương của phân cục Nhữ Dương, Miêu Anh! Biệt danh Miêu Nhân Phụng!” Lan Bác gằn từng chữ: “Cậu chưa từng nghe qua sao?”.



Hồ Bân lắc đầu.



“Quán quân của hai kì thi boxing,” Lan Bác lên tiếng giới thiệu nhanh gọn, “đai đen taekwondo, đai đen judo, tán thủ cấp 9, chuyên gia boxing, cao thủ trong lĩnh vực võ tự do, mấy cái này cũng chưa từng nghe nói qua sao?”.



Hồ Bân vừa lắc đầu vừa tỏ vẻ ngơ ngác.



“Mẹ nó! Những tên tội phạm bị cô ta bắt được, không có một người nào còn tốt lành cả, toàn bộ đều bị cô ta đánh cho tàn phế hết!” Lan Bác hỏi tiếp: “Cái này chắc nghe nói qua rồi chứ?”.



Hồ Bân tiếp tục lắc đầu, ngoài ngơ ngác ra còn run lẩy bẩy nữa.



“Được rồi, xem như tôi chưa nói gì cả.” Lan Bác cúi gầm mặt xuống với vẻ bất lực.



Thật không ngờ rằng, vài giây sau, Hồ Bân đột nhiên kêu lên: “À... Tôi hiểu rồi! Thì ra... Không phải do thích đánh rắm à?”.



Lúc hai người đang nói chuyện, Triệu Ngọc đã đi đến trước mặt người đẹp cảnh sát và mở lời: “Chào bạn học! Tôi thấy cô mới đến, chắc chắn vẫn còn chưa nhìn thấy kĩ năng cầm nã thủ thầy dạy lúc nãy đúng không? Cô xem, tôi đã tập được rồi, hay là để tôi dạy cô, được chứ?”.



Lúc đứng nói chuyện, Triệu Ngọc đưa mũi ra ngửi thử, nhưng không hề ngửi được mùi lạ gì cả! Đệch! Xem ra, phỏng đoán của Hồ Bân sai lầm hoàn toàn rồi!



Lúc nghe thấy những lời này của Triệu Ngọc, Miêu Anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt có chút bất ngờ.



“Hì hì, không cần cảm ơn tôi. Đều là bạn học chung, đây là điều tôi nên làm!” Triệu Ngọc đưa tay ra như đang mời người ta khiêu vũ vậy.



Không biết tại sao, Miêu Anh bỗng nở một nụ cười tươi, sau đó đặt tay vào lòng bàn tay Triệu Ngọc y như một cô công chúa nhã nhặn quý phái vậy.



Bàn tay trắng thon, da dẻ hồng hào láng mịn.



Triệu Ngọc khẽ dùng sức, người đẹp liền đứng thẳng người dậy, dáng người thon thả.



Triệu Ngọc 1m78, Miêu Anh 1m70, hai người đứng chung với nhau, trai xinh gái đẹp, trai tài gái sắc, nhìn vào trông rất xứng đôi, ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của các cảnh sát khác.



Nhưng mà, mọi người đều biết rõ về tính cách của Miêu Anh. Không phải bọn họ đang thưởng thức cảnh tài tử giai nhân gì, mà đang nhìn về phía này với ánh mắt kinh ngạc, tò mò và chờ mong.



Kinh ngạc là do thấy có một tên đàn ông không biết sống chết dám trêu ghẹo Miêu Anh.



Tò mò là rốt cuộc tên to gan lớn mật này là ai?



Chờ mong là, xem lát nữa tên đàn ông này sẽ chết thảm ra sao?



Nhưng mà cũng có một vài cảnh sát điều tra tính cách đôn hậu thì nhìn về phía Triệu Ngọc với ánh mắt tội nghiệp và thương xót. Ít nhất Lan Bác đang nghĩ như thế, cậu ta cầu nguyện thầm trong lòng, mong là anh Ngọc thân yêu của mình sẽ không bị đánh đến tàn phế.



“Hờ hờ...” Lúc này Triệu Ngọc vẫn chưa nhận ra điều gì bất ổn, vừa cười híp mắt vừa nói chuyện với Miêu Anh: “Hay vậy đi, tôi dạy cô kĩ năng bẻ tay trước nhé! Chiêu này dễ nhất rồi, nào... Cô tấn công tôi đi!”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom