• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • cuong-tham-1156

Chương 1156: Thuốc nói thật




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88405.png

Xem ảnh 2
88405_2.png
Đo ni đóng giày!



Tuyệt đối là “đo ni đóng giày”!



Trong khoảnh khắc, trong đầu Triệu Ngọc đã toát ra bốn chữ như vậy.



Chụt chụt...



Hắn hưng phấn đến nỗi phải dành tặng cho hệ thống mấy cái hôn gió ngay lập tức. Trong tình huống như lúc này mà hệ thống lại tặng cho hắn một đạo cụ như vậy, rõ ràng là đang tận lực giúp hắn.



Nhiều lúc Triệu Ngọc thường hay có cảm giác như vậy. Đừng nhìn hệ thống nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng trong thời điểm quan trọng, nó luôn cư xử một cách có nhân tính.



Giống như lần quyết đấu với Lôi Bân lúc trước, dường như hệ thống lo lắng hắn sẽ bị người ta đánh chết, bèn tặng cho hắn một liều thuốc tăng cường sức mạnh, chỉ là Triệu Ngọc không chịu dùng mà thôi.



Lần này cũng giống như vậy, hệ thống bỗng nhiên tặng cho hắn một đạo cụ phù hợp với mong muốn của hắn như vậy, chẳng khác nào đang đo ni đóng giày cho hắn cả! Đây chắc chắn không phải là trùng hợp! Với lại, hệ thống còn cho luôn một lần năm cái, ý đồ sử dụng quá rõ ràng rồi! Chẳng lẽ... hệ thống cũng sợ bí mật về mình bị tiết lộ hay sao?



Ha ha ha... không cần biết thế nào, bây giờ đã có máy xóa ký ức này thì hắn có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp của mình rồi. Mặc dù ký ức bị cắt đi vẫn sẽ khôi phục lại, nhưng sau một trăm ngày, ai còn quan tâm đến lời khai của đám tội phạm này nữa chứ? Đến lúc đó, nói không chừng bọn chúng đều đã bị phán tội tử hình!



Có điều... Triệu Ngọc cẩn thận kiểm tra lại một chút, bỗng nhiên phát hiện một chuyện rất khác lạ. Bởi vì trước máy xóa ký ức này, tất cả những đạo cụ mà hệ thống ban thưởng đều chỉ dùng để hỗ trợ hoặc chữa bệnh. Hắn chưa bao giờ nhận được đạo cụ nào mang tính xâm lược như thế này.



Triệu Ngọc càng lúc càng muốn biết, độ hoàn thành kỳ ngộ của hắn hôm nay là bao nhiêu! Chẳng lẽ khi kỳ ngộ đạt đến một độ cao nhất định, hệ thống sẽ tặng thưởng đạo cụ lợi hại hơn hay sao?



Ví dụ như máy đọc suy nghĩ người khác? Máy xuyên tường? Có khi nào sau này cũng sẽ xuất hiện vũ khí có tính công kích không? Chẳng hạn như gậy kích điện tàng hình, súng ngắn tàng hình, thậm chí là bom tàng hình?



Ông trời ơi…



Nếu quả thật như thế, chẳng phải hắn càng khó chơi hơn hay sao?



Lúc này, Miêu Anh đã rửa xong phích giữ nhiệt, quay về giường bệnh của Triệu Ngọc.



“Thế nào? Còn đói bụng không? Anh muốn ăn thêm chút gì nữa không?” Miêu Anh ân cần hỏi một câu.



Triệu Ngọc đang lo nghĩ chuyện khác, đương nhiên muốn biến nó thành hiện thực càng nhanh càng tốt, giải quyết cho xong mọi hậu quả. Thế là hắn vén chăn lên, định bước xuống giường!



Nhưng hắn lại chẳng thể ngờ nổi, bởi vì phải khâu vết thương trên lưng nên các bác sĩ đã cởi hết sạch quần áo trên người hắn!



Do từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn đắp mền nên không cảm nhận được gì, bây giờ vén chăn lên mới sững cả người ra.



Thiệt là “may mắn”, lúc này Miêu Anh đang xoay người đặt phích giữ nhiệt dưới giường. Bởi vì dáng người của cô khá cao nên khi cúi người, cái đầu của cô vừa vặn dừng lại ngay trước người Triệu Ngọc. Vì vậy, hắn vừa vén chăn lên, mắt cô thẳng hướng đúng chỗ đó, cực kỳ chuẩn xác, rõ ràng và tỉ mỉ! Cảm giác này giống như Triệu Ngọc đang cố ý!



Mặt Miêu Anh lập tức đỏ bừng, cô quát ầm lên: “Triệu Ngọc! Anh muốn chết hả!?”



“Mẹ... kiếp!” Triệu Ngọc vội vàng đắp chăn lại, trong lòng rầu rĩ. Rõ ràng hắn đâu muốn làm lưu manh, tại sao vẫn tránh không thoát vậy?



“Miêu… Miêu Miêu Miêu… Cô nghe tôi nói... Tôi không biết bọn họ phẫu thuật lại còn cởi quần. Miêu…”



Triệu Ngọc vội nắm lấy cánh tay Miêu Anh để giải thích, nhưng cô lại chán ghét hất cánh tay hắn ra, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn, mở miệng trách cứ bằng một câu kinh điển: “Lưu manh!”



Sau khi mắng xong, cô tức giận rời khỏi phòng bệnh, chẳng thèm quay đầu lại lấy một cái.



A!



Triệu Ngọc vén chăn nhìn thoáng qua, trong lòng tràn đầy nỗi hận. Mấy tên bác sĩ đáng chết! Cởi quần mà không chịu nói cho người ta biết, ông đây không làm thịt các người là không được mà!



Nhưng nói đi thì cũng nói lại, Triệu Ngọc vốn đang muốn đẩy Miêu Anh đi để tiện chui vào phòng bệnh của tội phạm hòng thu thập tàn cuộc! Mặc dù cô dùng cách thức như vậy rời đi, nhưng dù gì hắn cũng đã đạt được mục đích của mình.



Vì vậy, hắn tranh thủ tìm quần mặc vào để đi ra ngoài. Tuy nhiên, dù đã tìm được quần áo của bệnh nhân nhưng khắp người hắn đau đớn vô cùng, đau đến nhe răng nhếch miệng, đau đến chẳng thiết sống, thành ra hắn mặc mãi vẫn không vào.



Kết quả, ngay vào lúc này, cửa lại mở ra, Lan Bác bước vào phòng.



“A, anh!?” Lan Bác thấy Triệu Ngọc xuống giường mặc quần áo thì giật nảy mình, nhưng cậu ta còn chưa kịp nói gì khác thì Triệu Ngọc đã gọi cậu ta lại.



“Mau lên, mặc quần áo cho tôi!”



Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu, Lan Bác vội chạy đến giúp hắn mặc quần áo.



“Anh Ngọc, anh… anh muốn làm gì vậy? Anh vừa mới giải phẫu xong mà!” Lan Bác rụt rè nhìn mấy cảnh sát đặc nhiệm đang đứng canh cửa, nói: “Vừa rồi anh và đội trưởng Miêu làm sao vậy? Sao em thấy sắc mặt chị ấy không tốt lắm? Chị ấy gọi em sang đây trông chừng anh đấy!”



À…



Triệu Ngọc hiểu ra. Mặc dù Miêu Anh khinh thường hành vi hạ lưu của Triệu Ngọc, nhưng sâu trong lòng cô vẫn lo lắng cho hắn, nên cô mới gọi Lan Bác đến đây.



“Lan Bác, mau nói cho tôi biết, mấy tên tội phạm hiện tại như thế nào rồi?” Triệu Ngọc vội vàng hỏi một câu.



“Wow! Anh Ngọc, hình tượng của anh trong mắt em lại cao thêm một bậc rồi! Hiện giờ anh đang bị thế này mà vẫn còn nghĩ đến đám tội phạm!” Lan Bác nịnh nọt: “Trong số năm người thì hết bốn người đều bị bắn, chắc bây giờ vẫn còn đang giải phẫu! Có một người đã được trả về, nhưng vẫn còn đang bị hôn mê... Á đúng rồi, anh Ngọc, anh mau nói với em một chút, sao anh có thể giải quyết được nhiều tên khốn kiếp thế? Em nghe nói, đám người kia đều là loại người hung ác, giết người không chớp mắt! Anh đúng là James Bond mà...”



“Bớt nói nhảm đi.” Triệu Ngọc nắm cánh tay của cậu ta, hỏi: “Người bị hôn mê nằm ở phòng bệnh nào?”



“Bên… bên cạnh… Anh Ngọc, anh muốn làm gì?” Lan Bác đỡ lấy Triệu Ngọc: “Anh đừng có lộn xộn nữa được không? Có chuyện gì anh cứ bảo em đi làm là được!”



“Không được, tôi phải tận mắt nhìn thấy!” Triệu Ngọc vội vàng bước ra cửa, thuận miệng bịa ra một câu: “Bởi vì tôi đã từng giao thủ với mấy tên kia, tôi nhất định phải xác nhận một chút mới được, kẻo bị người ta đánh tráo!”



“Đánh tráo? Không thể nào!” Lan Bác đành phải đỡ Triệu Ngọc đi ra ngoài, đồng thời nói: “Vậy chúng ta đi cùng với nhau. Một người còn sống sờ sờ như vậy, làm sao mà đánh tráo được chứ?”



Đương nhiên Triệu Ngọc rất sốt ruột. Vừa rồi hắn đã đọc kỹ phần giới thiệu của máy xóa ký ức, loại máy này không phải sử dụng lúc nào cũng được mà chỉ có thể sự dụng vào lúc đối tượng đang ngủ say.



Một khi kẻ đó tỉnh lại thì công cốc hết!



Trong số năm tên tội phạm, chỉ có duy nhất một người không bị trúng đạn, chính là tên lính đặc nhiệm tinh thông máy vi tính tên Thôi Nham. Mặc dù không trúng đạn, nhưng hai cái tai của gã bị Triệu Ngọc xé thành hai nửa, đầu cũng bị trọng thương, đến nay vẫn còn hôn mê.



Người này đang nằm phòng ngay cạnh Triệu Ngọc, ở ngoài cửa cũng có hai tốp cảnh sát đang canh giữ. Một bên là cảnh sát đặc nhiệm được trang bị vũ trang đầy đủ và bên còn lại là thành viên của Đội Trọng án Dung Dương.



Mặc dù lý do mà Triệu Ngọc đưa ra không rõ ràng lắm, nhưng những người này đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn. Vì thế, hắn thuận lợi đến gần bên giường Thôi Nham.



Tên này thê thảm hơn Triệu Ngọc nhiều, mặt và toàn thân đều bị quấn băng kín mít, chẳng chừa chỗ nào.



Để đảm bảo không xảy ra bất kỳ sơ suất gì, Lương Hoan còn canh giữ ngay bên trong phòng bệnh! Khi thấy đại anh hùng Triệu Ngọc bước vào, anh ta vội vàng nhường ghế lại cho hắn.



Sau đó, Triệu Ngọc căn dặn tất cả mọi người giữ im lặng bởi hắn muốn suy nghĩ vài thứ. Tiếp theo, hắn đối mặt với Thôi Nham, đem máy xóa ký ức ra để sử dụng.



Thật không ngờ, máy xóa ký ức không hổ danh là đạo cụ đặc biệt. Vừa kích hoạt lên, nó liền hỏi Triệu Ngọc trước về chuyện nên cắt đoạn ký ức nào của đối phương.



Cũng may mà Triệu Ngọc nhớ chính xác thời gian. Sau khi nhập thời gian vào, cảnh tượng đánh nhau với Thôi Nham trong nhà kho đã hiện lên trên màn hình trong đầu Triệu Ngọc một cách hoàn mỹ.



Sau đó, Triệu Ngọc bắt đầu xóa đi hình ảnh liên quan đến áo chống đạn tàng hình và áo tàng hình. Mãi cho đến khi ống kính kéo dài đến mười phút sau, đạo cụ mới báo kết thúc.



Mà thật sự quá khéo, tuy trận chiến trong nhà kho rất kịch liệt, nhưng thời gian chiến đấu thật sự cũng chỉ hơn mười phút mà thôi. Nhiêu đó thời gian vừa đủ để Triệu Ngọc xóa được phần ký ức liên quan đến áo chống đạn tàng hình và áo tàng hình của hắn trong đầu Thôi Nham!



Cứ như vậy, hắn sẽ không lo lắng chuyện lấy lời khai của tên này nữa!



Quá mạnh!



Triệu Ngọc thầm khen. Máy xóa trí nhớ này thật sự quá lợi hại! Nếu trong tương lai có thể dùng để tra hỏi tội phạm, nó sẽ là một vũ khí có uy lực vô cùng mạnh mẽ!



Sau khi giải quyết Thôi Nham, lòng tin của Triệu Ngọc tăng lên rất nhiều. Lúc này, những tên tội phạm khác lần lượt được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, trở về phòng bệnh tạm giam.



Triệu Ngọc đã thành thạo rồi, thực hiện từng thao tác hệt như một cái máy copy, chẳng mấy chốc đã xóa hết mọi ký ức liên quan đến áo chống đạn tàng hình và áo tàng hình của hắn trong đầu bọn họ.



Nhưng ngay khi Triệu Ngọc sắp hoàn thành xong mọi việc, thì một chuyện bất ngờ lại bỗng chốc xảy ra.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom