• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-1106

Chương 1106: Vì sao không thể bắt?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86836.png

Xem ảnh 2
86836_2.png
“Lúc mới bắt đầu, cuộc sống của tôi cũng rất thoải mái, ăn ngon, mặc đẹp, lúc nào cũng dễ dàng tìm phụ nữ…” Lý Phi thản nhiên cười mấy tiếng nhưng thần thái lại lộ vẻ sầu thảm. “Nhưng cho dù tôi có tiền cũng không thay đổi được thân phận tội phạm giết người, bất kể ở chỗ nào, trong lòng tôi đều chưa từng cảm thấy yên ổn, lúc nào cũng có cảm giác cảnh sát sẽ ập đến phá cửa xông vào...”



“Lúc đầu, tôi còn dùng tiền tìm một số người để tẩy trắng thân phận mình. Nhưng kết quả những người này đều là kẻ lừa đảo, chỉ mang tới thẻ căn cước giả, hại tôi mất rất nhiều tiền!”



“Còn có những người phụ nữ mà tôi qua lại cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào tiền của tôi. Tôi không thể nào tin tưởng bọn họ, về sau qua lại càng lúc càng ít.”



“Haiz!”



“Trong suy nghĩ của tôi, một triệu hẳn là rất nhiều rất nhiều tiền, đủ cho tôi tiêu cả nửa đời tiếp theo! Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, chưa tới hai năm đã ăn tiêu hết không ít tiền!”



“Không còn cách nào, vật giá ngày càng tăng cao. Thân phận của tôi lại không thể để lộ, cho nên làm chuyện gì cũng phải dùng nhiều tiền hơn so với người bình thường!”



“Hơn nữa cho dù tôi tẩy trắng thân phận thì chút tiền này cũng không thấm vào đâu, thậm chí ngay cả căn nhà đàng hoàng để ở cũng không mua nổi!” Lý Phi càng nói càng chua xót. “Nói tiếp cũng thật sự là một chuyện cười, trước kia tôi luôn nghĩ, sư phụ có tài năng trộm cắp như thế, Đào Hương được coi là vua trộm nhưng cuộc sống của bọn họ vì sao vẫn nghèo túng như thế chứ? Không hề tiêu dao tự tại!”



“Ha ha, cho đến khi tôi sống tới sáu mươi tuổi rốt cuộc mới cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, bọn tôi là kẻ trộm, bọn tôi có tà tâm, bọn tôi vĩnh viễn sống trong bóng ma của kẻ trộm. Cho dù đứng dưới ánh mặt trời cũng không cảm thấy bản thân có thể tẩy sạch mọi thứ.”



“Giống như tôi vậy, tôi luôn mang theo bên người rất nhiều thứ kỳ trân dị bảo, còn có một viên đá quý Ấn Độ vô giá! Chỉ có điều, từ trước đến giờ những thứ này không thể cho tôi cuộc sống mà tôi mơ ước. Đừng nói mơ ước, ngay cả cuộc sống của người bình thường cũng không thể cho tôi được!”



“Tôi không dám mang tiền đến gửi ngân hàng, cũng không thể ở một nơi để an cư lạc nghiệp, không toàn tâm toàn ý mà tin tưởng người nào! Không có bạn bè, không có người thân, không có người phụ nữ yêu thương... Hơn nữa, lúc nào tôi cũng phải nghĩ làm thế nào giấu những đồ vật này mà không bị người khác phát hiện!”



“Thực ra, so với cuộc sống trước kia của tôi, ngoại trừ điều kiện vật chất tốt hơn một chút thì mọi thứ đều giống như trước đây, mỗi ngày vẫn luẩn quẩn, ngây ngây ngô ngô, không biết rốt cuộc bản thân muốn đi hướng nào, không biết rốt cuộc bản thân muốn làm cái gì?”



“Có một lần tiền tiêu gần hết, tôi mới đi tới chợ đen trong thành phố, muốn bán đi một khối ngọc chạm khắc. Kết quả, bảo vật còn chưa bán xong thiếu chút nữa đã mất cả mạng! Tôi bị những người đó theo dõi, nếu không phải về sau tôi đưa khối ngọc chạm đó cho bọn họ, chỉ sợ ngay cả cơ hội thoát thân cũng không có...



“Từ đó về sau, tôi giống như chim sợ cành cong, không dám tùy ý mang bảo vật lộ ra như thế nữa! Còn về viên đá quý kia, tôi lại càng không dám để cho người khác biết, lúc nào cũng mang theo, không dám để rời khỏi người!”



“Khi đó, tôi mới hiểu được vì sao Đào Hương muốn đem những bảo vật này chôn sâu xuống mộ như thế! Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn không giống với những gì tôi nghĩ!”



“Haiz!” Lại một tiếng thở dài, Lý Phi suy sụp nói: “Cứ như vậy, ngắn ngủi vài năm trôi qua, tôi lại trở lại trạng thái như ngày trước, từ từ túng quẫn, nghèo rớt mùng tơi.”



“Nghiêm trọng hơn, tôi đang càng ngày càng già đi, không còn là chàng trai trẻ tuổi năm nào nữa! Bệnh tim, cao huyết áp, các chức năng suy yếu, lại thêm một số bệnh phổ biến của người già xuất hiện trên người tôi. Để khám bệnh tôi cũng đã tiêu không biết bao nhiêu tiền...”



“Có lẽ, con người đều luôn nhớ tới gốc gác quê hương mình! Hơn nữa, tuổi càng già thì ý niệm này càng rõ. Sau khi lưu lạc thêm vài năm, trong lòng tôi vẫn luôn cố chấp muốn quay về Bách Linh, quay lại ngôi nhà cũ ở cạnh nghĩa địa.”



“Ngôi nhà cũ vẫn còn rất chắc chắn, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm đó khi tôi rời đi. Có thể là do nơi đó gần sát nghĩa địa nên trước giờ vẫn giữ nguyên vẻ thanh tịnh, không có người chú ý đến.”



“Lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu một ngày tôi phải ra đi, vậy chi bằng tôi sẽ chết ở nơi này! Từ khi tôi có trí nhớ tới giờ, đây là nơi duy nhất mà tôi có ấn tượng sâu sắc, nơi duy nhất mà tôi quyến luyến!”



“Khi đó, tôi cũng không lo lắng tới việc bị cảnh sát bắt được nữa! Tôi mang tất cả những thứ đáng giá giấu hết trên trần ngôi nhà cũ. Sau đó, nghĩ cách tìm một số con đường để mang bán bảo vật lấy tiền.”



“Có điều, trước khi đổi được tiền, tôi cũng cần phải sống qua ngày, cho nên tôi đã lên mạng tìm kiếm công việc quen thuộc. Không ngờ, đúng lúc thấy nhà tang lễ huyện Hương Lăng tìm người. Khoảng cách từ ngôi nhà cũ đến Hương Lăng cũng không phải là quá xa, hơn nữa nhập liệm sư cũng là công việc duy nhất mà cả đời này tôi hiểu rõ vì thế tôi liền đi ứng tuyển!”



“Thẻ căn cước tôi sử dụng vẫn là tấm thẻ giả mang tên Hạ Liên Hỉ.” Lý Phi nói tới đây, có vẻ như đã sắp kể hết chuyện nên tốc độ nói cũng chậm hơn một chút. “Với kỹ thuật của tôi đương nhiên là ứng tuyển thành công, trở thành nhập liệm sư đã làm sống lại sở trường tuổi trẻ của tôi.”



“Sau đó, tôi thấy quay về không tiện lắm nên quyết định thuê phòng ở khu vực gần nhà tang lễ.”



“Nói thật, cảm giác được làm lại công việc sở trường thực sự không tệ. Tôi cảm giác tâm của mình cũng yên ổn hơn, tôi bắt đầu lấy lại kỹ thuật trước kia, giúp gia đình những người chết xử lý thi thể...”



“Tìm lại cảm giác ngày xưa, tôi liền bắt đầu tìm kiếm sự tiến bộ kỹ thuật và tiếp tục đi sâu nghiên cứu những vấn đề còn dang dở khi còn trẻ. Tôi mua rất nhiều sách liên quan, muốn dùng những thiết bị trước kia và điều kiện thuận lợi hiện tại để tạo ra phương pháp chống phân hủy hoàn mỹ nhất!”



“Vì cần một loại chất ổn định, tôi đã lấy danh nghĩa nhà tang lễ tới trường trung học số 1 Bách Linh mua Axit cyanomethyl enamine, sau đó thử nghiệm thuốc thử chống phân hủy loại mới nhất. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa thành công nhưng tôi tin nếu có thể cho tôi thêm một chút thời gian nữa nhất định sẽ thành công!”



“Nhưng mà... Haiz!” Cuối cùng Lý Phi cũng ngẩng đầu nhìn những cảnh sát đang có mặt ở đây, thở dài nói: “Thực ra, đối mặt với ngày hôm nay, tôi cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý! Nói thật, tôi không sợ bị bắt, cũng không sợ liên quan đến vụ án mà tôi phạm phải lúc còn trẻ!”



“Dù sao, tôi cũng đã mất cả cuộc đời, hiện tại cũng không sợ mất đi thứ gì nữa!”



“Nửa đêm ngày hôm qua, lúc xử lý một thi thể bỗng nhiên tôi nghĩ ra một phương pháp phối hợp mới. Vì vậy, hơn nửa đêm tôi lái xe tang quay lại ngôi nhà cũ để lấy một số nguyên liệu hóa học!”



“Thật không ngờ, tôi vừa mới lái xe đi đã thấy rất nhiều xe cảnh sát đang chạy về hướng nhà tang lễ!”



“Ngay sau đó, tôi lại lái xe tới phòng trọ tôi thuê, kết quả thấy nơi đó đã bị rất nhiều xe cảnh sát bao vây!”



“Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn hiểu được, rốt cuộc cảnh sát cũng đã tìm được tôi rồi!” Lý Phi lộ vẻ mặt thản nhiên nói: “Dĩ nhiên, lúc đầu, phản ứng đầu tiên của tôi đương nhiên là phải chạy trốn, dù sao mấy người vẫn chưa bắt được tôi!”



“Vì thế, tôi chạy xe về ngôi nhà cũ, muốn mang những bảo vật đi! Nhưng mà, khi tôi phát hiện xe của các anh đang gắt gao đuổi theo phía sau, tôi đã hiểu, tôi không còn khả năng chạy trốn nữa!”



“Nếu cuộc đời đã bi thảm như thế tôi đây cũng không có gì đáng giá để lưu luyến nữa. Cho nên khi vào nhà, tôi đã lấy bảo vật ra, bỏ viên đá quý Ấn Độ vào túi áo, định bụng đồng quy vu tận với những thứ này, còn có ngôi nhà cũ này nữa.”



“Có thể chết ở ngôi nhà cũ mà cả tuổi thơ đã sống ở đó cũng coi như là an ủi! Đây vốn là tâm nguyện của tôi.” Nói đến đây, Lý Phi tạm dừng một chút, ánh mắt không né tránh nhìn thẳng về phía Triệu Ngọc, sau đó bất mãn nói: “Chỉ là, có như thế nào tôi cũng không thể ngờ, tôi đã châm lửa nhưng lại không thiêu chết mình! Sau đó... liền bị các anh bắt được!”



“Nhưng mà, bị bắt cũng không có gì to tát cả, đối với tôi mà nói, kết quả đều không có gì khác biệt!” Lý Phi thoải mái nói: “Ngược lại, đem những bí mật chôn giấu bao nhiêu năm nói ra được, tôi lại cảm thấy thoải mái!”



“Anh cảnh sát à, tôi đã kể hết cuộc đời bi thảm của tôi cho các người rồi, tiếp đây...” Lý Phi dừng một chút mới nói: “Các người cho tôi gặp Đào Hương được không?”



“Ông... có ý gì?” Bỗng nhiên nghe Lý Phi nói như vậy, Triệu Ngọc vội vàng hỏi lại một câu.



“Tôi nghe trên tin tức nói, các anh đã bắt được Đào Hương, chỉ là...” Biểu tình của Lý Phi vô cùng nghiêm túc: “Thứ cho tôi nói thẳng, những người gặp qua khuôn mặt thật của Đào Hương không nhiều, cho nên tôi muốn xem xem, kẻ các người bắt được, rốt cuộc có phải là Đào Hương thực sự hay không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom