• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

  • cuong-tham-1103

Chương 1103: Vấn đề bị bỏ sót




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86833.png

Xem ảnh 2
86833_2.png
Bởi vì việc này có quan hệ rất lớn nên Triệu Ngọc không dám khinh thường, lúc này hắn không tiếc sử dụng một chiếc máy tìm lại ký ức, chiếu lại chỗ này lúc trước một lần nữa.



Quả nhiên, khi hắn xem xét tỉ mỉ thì có thể xác định, lúc trước tủ lạnh đúng là đã bị Thôi Lệ Châu đụng nghiêng, mà mặc kệ là trên mặt đất hay là trên tủ lạnh cũng không có bóng dáng của con búp bê đồ chơi đó.



Ông trời ơi..!



Triệu Ngọc đầu óc xoay nhanh, cấp tốc suy nghĩ, nếu như cái camera tiên tiến này không phải do Thôi Lệ Châu đặt vào, vậy... còn có thể là ai?



Là Lý Lạc Vân và các cảnh sát Tấn Bình đặt vào sao?



Không thể nào!



Một là, thiết bị giám sát và nghe trộm của cảnh sát không tân tiến như vậy; Hai là, bọn người Lý Lạc Vân vẫn luôn cố hết sức phá vụ án giết người thần tốc, căn bản không có thời gian đến nhà Thôi Lệ Châu đặt máy nghe trộm!



Như vậy... còn có thể là ai?



Không tốt...



Trong chốc lát, Triệu Ngọc cảm thấy việc này không thể coi thường, hắn nhất định phải xử lý cẩn thận mới được.



Nghĩ đến đây, hắn tranh thủ thời gian ra khỏi nhà vệ sinh, nói với Mã Lão Đán đang lục soát trong phòng: “Tôi xem qua rồi, chắc là không tìm thấy thứ gì ở đây đâu, chúng ta về trước rồi nói sau!”



“Nhanh như vậy?” Mã Lão Đán lắc đầu nói: “Nếu không thì tìm lần nữa đi, anh không biết đâu, trước kia Thôi Lệ Châu từng trộm không ít đồ tốt, tôi không tin nơi này lại không có một chút béo bở nào!”



“Bây giờ chúng tôi đang tìm người chứ không phải tìm tiền!” Triệu Ngọc ra vẻ trấn định búng tay một cái, sau đó xách Mã Lão Đán đi như xách một con gà con ra khỏi gian phòng.



Mặc dù phát hiện tình huống, nhưng Triệu Ngọc lại không muốn nói cho cậu cả của nhà trộm cướp này biết.



Lúc này, thời gian mười phút của máy thăm dò tàng hình đã sắp hết, vì muốn tiếp tục dò xét tình báo, Triệu Ngọc không tiếc tiêu hao năm mươi điểm tích lũy kỳ ngộ, cường hóa đạo cụ lên, khiến cho thời gian sử dụng kéo dài thêm năm phút nữa.



Hôm nay lúc đánh nhau với mấy người lái xe Van kia xong, Triệu Ngọc một hơi đạt được hơn một trăm điểm tích lũy kỳ ngộ. Mặc dù bây giờ dùng năm mươi điểm chỉ đổi được năm phút, nhưng hắn cho rằng việc này vô cùng cần thiết.



Đây cũng là lần đầu Triệu Ngọc sử dụng công năng cường hóa đạo cụ, cuối cùng hắn cũng biết được niềm vui thú khi cường hóa đạo cụ. Nếu như bây giờ hắn có đủ điểm tích lũy thì chẳng những có thể kéo dài thời gian sử dụng đạo cụ, còn có thể cường hóa công năng của nó, khiến nó trở nên lợi hại hơn nữa.



Có điều thời gian gấp rút nên Triệu Ngọc không có lòng dạ trải nghiệm hệ thống một cách tỉ mỉ. Đợi đến lúc hắn và Mã Lão Đán trở về ô tô thì hắn lấy cớ muốn đi nhà vệ sinh, sau đó quay lại ngõ hẻm lần nữa.



Hóa ra, Triệu Ngọc nghĩ như thế này. Mặc dù máy nghe trộm kia cao cấp, có khả năng không chế từ xa rất dễ dàng, nhưng mà giờ phút này chắc chắn người đặt máy nghe trộm đang ở gần đây!



Bởi vì, Triệu Ngọc kết luận, người đặt máy nghe trộm nhất định nhằm vào Thôi Lệ Châu. Thế nên nếu Thôi Lệ Châu thật sự xuất hiện trong nhà thì bọn họ phải kịp thời bắt được cô ta.



Cho nên, chắc chắn gần nhà của Thôi Lệ Châu sẽ có người của bọn chúng mai phục.



Hơn nữa, mặc kệ những người này mai phục ở đâu, trên người của bọn chúng chắc chắn phải mang theo thiết bị điện tử. Cho nên, Triệu Ngọc vẫn cần dùng máy dò xét để tìm ra bọn chúng.



Thế là, Triệu Ngọc nhanh chóng cẩn thận tìm kiếm trong ngõ hẻm. Gần căn nhà hai tầng kia, đường hẻm giao thoa, nhà trệt san sát.



Sau khi Triệu Ngọc lục soát từng cái thì rất nhanh đã phát hiện ra một chiếc ô tô khả nghi đang đỗ ngay sau căn nhà hai tầng.



Đó là một chiếc xe hàng nhìn qua rất rách rưới, dừng trong ngõ hẻm kiểu này có vẻ không đáng chú ý chút nào.



Thế nhưng trên máy dò xét của Triệu Ngọc lại biểu hiện rõ ràng, bên trong toa xe của xe hàng kia, chẳng những có máy tính đang bật, hơn nữa còn có rất nhiều thiết bị điện tử thuộc loại máy truyền tin.



Không cần nói nữa, chắc chắn trong thùng hàng của chiếc xe này đang ẩn giấu điều gì!



Nhìn thấy tình huống này, Triệu Ngọc theo bản năng móc túi nhưng đáng tiếc là trong đó không có súng ngắn.



Nhắc tới cũng có phần xấu hổ, mặc dù hắn thân là tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt, nhưng thượng cấp cũng không phát bất kì loại súng ống nào cho hắn.



Hóa ra, trong “Sổ tay” viết rõ ràng, chức trách chủ yếu của tổ điều tra đặc biệt chỉ đạo và giám sát bên trinh sát hình sự điều tra các vụ án lớn. Cho nên, những chuyện kiểu như chạy ra ngoài bắt hung thủ, bình thường đều giao cho trinh sát hình sự của địa phương hoàn thành, vốn không cần tự mình động thủ.



Thế nhưng bản án Triệu Ngọc đang điều tra vô cùng đặc biệt, chỉ có thể tự mình đi làm.



Có điều, bởi vì cái gọi là kẻ tài cao gan lớn, mặc dù Triệu Ngọc đã nhận ra nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không hề chùn bước mà tiến về phía trước.



Nhưng mà, trước khi không hề chùn bước thì hắn vẫn dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của mình làm một việc: Hắn nhặt mấy mảnh vải rách từ đống rác bên cạnh, vo nó thành một cục sau đó nhét kín ống bô xe của xe hàng.



Chờ đến lúc nhét tràn đầy, kín không kẽ hở rồi, hắn mới đi vào đằng sau xe hàng, nhẹ tay vịn vào nắm tay.



Không nghĩ tới, cửa của toa xe lại mở.



Không thể nào...



Dễ dàng như vậy?



Két!



Một tay Triệu Ngọc mở cửa toa xe, đang chuẩn bị hô to “Cảnh sát, đừng nhúc nhích!” rồi vọt vào bắt người.



Nhưng mà, sau khi cửa toa xe mở rộng ra, bên trong lại không có động tĩnh gì.



Đập vào mắt, Triệu Ngọc thấy máy tính và những thiết bị nghe lén đang vận hành bên trong, mặc dù tia sáng lờ mờ, nhưng có thể thấy rõ bên trong không có một bóng người.



Hả?



Người đâu?



Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc hơi ngây người thì hắn đột nhiên phát hiện sau lưng mình có điều khác thường, vội vàng nghiêng người qua né.



Chỉ thấy sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người mặc áo khoác dài!



Người này có vóc người hơi thấp hơn Triệu Ngọc một chút, trên người mặc áo khoác dài màu xanh sẫm, trên đầu mang một cái mũ trùm đầu màu xám. Thú vị hơn là, một tay của gã đang kéo khóa quần, xem ra gã mới vừa ra giải quyết ở góc đường.



Lúc này đã gần mười một giờ đêm, ngõ hẻm đen tối tĩnh mịch, bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, hiển nhiên không phải chuyện bình thường.



Sau khi chạm mặt, hai người nhìn nhau mà đứng, không ai nói gì.



Tên mặc áo khoác dài kia quan sát bên trong xe hàng một chút, sau đó lại nhìn sang chỗ Triệu Ngọc, ánh mắt lộ ra nét lạnh lẽo sắc bén. Triệu Ngọc chưa hề thua ai trên khí thế, nên cũng nhìn thẳng vào người này.



Xoẹt...



Mấy giây sau, cuối cùng tên mặc áo khoác cũng kéo khóa quần xong, bước một bước nhỏ về phía trước. Nhưng mà, gã chỉ vẻn vẹn bước một bước nhỏ, cơ thể chợt phát lực, giống như con báo vồ mồi, bay thẳng đến trước mặt Triệu Ngọc.



Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, đầu nghiêng qua, người bay lên, định tránh thoát tên này. Thật không nghĩ ngờ, tốc độ của gã mặc áo khoác nam rất đáng sợ, bước chân linh hoạt mà kỳ quái lẻn ra sau lưng Triệu Ngọc. Nhìn dáng vẻ của gã hình như muốn bắt lấy Triệu Ngọc từ phía sau.



Sao Triệu Ngọc lại để gã toại nguyện, nhanh chóng quay người tránh né, đồng thời còn nhanh tay đánh ra một quyền. Tên mặc áo khoác nam thấy không cách nào bắt được Triệu Ngọc thì bổ xuống một quyền từ đối diện, chẳng những đánh bật được nắm đấm của Triệu Ngọc, còn suýt nữa đã bổ vào đầu Triệu Ngọc.



Hô hô...



Ngay sau đó, gã mặc áo khoác liên tục ra tay, quyền chưởng đan xen như gió bão mưa rào đánh tới Triệu Ngọc.



Bởi vì cái gọi là người trong nghề vừa ra tay đã biết thế nào, mặc dù vẻn vẹn mới đối mặt trong khoảnh khắc nhưng Triệu Ngọc lập tức nhận ra có một cảm giác đè ép như núi rung biển động truyền đến, đủ để thấy bản lĩnh của gã mặc áo khoác là không thể coi thường, cũng không phải là hạng trộm cướp linh tinh.



Quyền chưởng mà gã đánh ra mang theo sức mạnh rất to lớn, vô cùng mạnh mẽ, mặc dù Triệu Ngọc chỉ phòng thủ nhưng cũng vô cùng miễn cưỡng. Có điều, dù sao Triệu Ngọc cũng là người trong nghề vật lộn, mắt thấy đòn đánh của đối phương sắc bén, hắn vừa cản lại, vừa lợi dụng va chạm trên thân thể, cuối cùng miễn cưỡng không bị đối phương chiếm hời.



Ai ngờ, hình như gã mặc áo khoác nam kia nóng lòng đánh bại Triệu Ngọc, thấy Triệu Ngọc khó đối phó thì gã lại thay đổi phương thức tấn công lần nữa, tay trái vừa mới kéo cánh tay Triệu Ngọc lên thì đã đẩy nó ra, tay phải phát ra một tiếng “vù”, một thanh dao găm sắc lạnh đã nằm trên tay gã!



Hô...



Đòn tấn công sắc bén, dao găm loá mắt, đâm thẳng tới mặt Triệu Ngọc.



Triệu Ngọc kinh hô một tiếng, vừa sử dụng hai tay đón đỡ, vừa nghiêng đầu tránh né!



Xoẹt...



Sức mạnh kinh khủng của gã mặc áo khoác ép xuống, dao găm sượt qua bên tai Triệu Ngọc, xoẹt một tiếng, nặng nề đâm vào cửa xe hàng!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom