• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-1060

Chương 1060: Hoàng kim! hoàng kim!




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85981.png

Xem ảnh 2
85981_2.png
Vốn dĩ lúc mọi người nghe hết câu chuyện của Lý Phi, tất cả đều im lặng và chìm trong dòng suy tư của bản thân.



Trước đó, ai cũng không nghĩ tới, vụ kỳ án rùng rợn làm chấn động dư luận bao năm nay lại có nhiều uẩn khúc phức tạp như thế.



Lý Phi sống khốn khổ, u ám cả một đời khiến người ta vừa thấy thương cảm lại thấy khiếp sợ.



Suy nghĩ của mọi người đều rất phức tạp, ngổn ngang mâu thuẫn, ai cũng không dễ có cái nhìn khách quan, công bằng với những hành vi của Lý Phi.



Có một điều không thể không thừa nhận, chính những bất hạnh trong thời thơ ấu của Lý Phi là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến vụ án kinh thiên động địa này! Trong tâm lý của Lý Phi chắc chắn đã tồn tại sự mất cân bằng từ đó.



Nhưng mà, bối cảnh giết người của ông ta lại có rất nhiều thứ khiến người ta đáng suy ngẫm. Chăm sóc trẻ vị thành niên, bạo hành gia đình, ngược đãi, trộm cướp... những vấn đề nhìn thấy được trong vụ kỳ án này cũng không phải chỉ có một hai cái.



Ai ngờ, ngay trong lúc mọi người còn chưa kịp suy xét tường tận thấu đáo, Lý Phi lại đột ngột nói ra một câu kinh người như thế.



Ồ...



Những người có mặt ở hiện trường không ngăn được mà ồ lên, ngay cả Triệu Ngọc cũng nhăn mày nhíu mắt.



“Này, nói vậy là có ý gì?” Nhiễm Đào trừng mắt liếc Lý Phi: “Chẳng lẽ... ông cho là cảnh sát chúng tôi bắt nhầm người sao?”



“Tôi hiểu Đào Hương...” Lý Phi nói vô cùng nghiêm túc: “Cậu ấy không dễ dàng bị cảnh sát bắt được như thế! Ngoài kỹ thuật trộm cắp siêu đỉnh, việc Đào Hương am hiểu nhất chính là ngụy trang! Hơn nữa, trên đời này, có rất ít người thực sự thấy khuôn mặt thật của Đào Hương, vì thế, tôi nghĩ, nếu chẳng may, thực sự...”



“Đừng ngốc nữa! Muốn cái gì hả?” Nhiễm Đào ngoắc ngoắc tay về phía Thôi Lệ Châu. “Nhìn cho kĩ đi! Biết cô gái này là ai không? Nói cho ông biết, cô ấy là con gái của Thôi Phương Vũ, là do một tay Đào Hương nuôi lớn đấy!”



“Này, Nhiễm Đào... anh... anh làm cái gì đấy...” Thôi Lệ Châu tức giận mắng Nhiễm Đào.



Từ đầu đến cuối, Thôi Lệ Châu luôn cảm thấy rối rắm trong lòng. Đối mặt với Lý Phi, cô ta không hề muốn cho ông ta biết thân phận của mình. Tuy rằng nếu xét về quan hệ thì Lý Phi là người có quan hệ mật thiết với cô ta. Nhưng mà, Lý Phi là một kẻ giết người biến thái như thế làm Thôi Lệ Châu thực sự sợ hãi.



“Cái gì? Các người... các người đừng lừa tôi...” Nghe những lời vừa rồi, Lý Phi vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau khi ông ta nhìn Thôi Lệ Châu một lúc lâu lại lắc đầu nói: “Cô ta... cô ta không hề giống Mạn Đình!”



“Đúng là phí lời, ADN còn giả được sao?” Nhiễm Đào tức giận hét lên.



“Hả? Thật không?” Lý Phi nhíu nhíu mày. “Lại là ADN, thì ra lúc Thôi Phương Vũ chết cũng đã có loại kỹ thuật này rồi!”



“Nhiễm Đào, thông báo với đội trưởng Tôn, đưa Đào Hương lại đây!” Sau một lúc cân nhắc, Triệu Ngọc hạ lệnh với Nhiễm Đào.



Sau khi được Lý Phi nhắc nhở, Triệu Ngọc thực sự lo lắng đúng như những gì Lý Phi nói. Nếu chẳng may kẻ bị bệnh thần kinh mà bọn họ bắt được không phải là Đào Hương, vậy thì bọn họ bị mắc bẫy rồi!



Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng Triệu Ngọc cũng không dám bỏ qua. Hắn biết thật ra từ đầu tới cuối, chỉ có lời nói từ một phía của Thôi Lệ Châu có thể chứng minh thân phận của Đào Hương, nếu chẳng may trong chuyện này có gì khuất tất thì sao?



Tuy Nhiễm Đào ngoài miệng nói thế nhưng cũng không dám chậm trễ, vội phối hợp với đội trưởng Tôn, đưa Đào Hương điên điên khùng khùng vào phòng thẩm vấn.



Hung thủ thực sự đã bị bắt nên những tình nghi đối với Đào Hương đã không còn, vì thế việc trông coi ông ta cũng không nghiêm ngặt như trước nữa.



Lúc Đào Hương vừa mới bước vào phòng thẩm vấn, Thôi Lệ Châu đã không nhịn được mà chạy tới kéo tay Đào Hương, nước mắt rưng rưng trào ra.



“Là ai, gõ cửa nhà tôi... là ai, gõ cửa nhà tôi...” Ai ngờ, ánh mắt Đào Hương tán loạn ngâm nga một bài hát cũ, ngoảnh mặt làm ngơ với Thôi Lệ Châu đang khóc lóc.



“Nhị... Nhị đệ... Đào...” Lúc này, Lý Phi cũng đã thấy rõ ràng khuôn mặt của Đào Hương, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.



Ừm...



Nhìn thấy kết quả này, cuối cùng đám người Triệu Ngọc cũng yên tâm. Rốt cục, mấu chốt cuối cùng để kết án cũng không phát sinh thêm chuyện gì nữa.



Kẻ điên này đúng là vua trộm Đào Hương!



“Cha... cha thế nào rồi... bọn họ... không làm khó gì cha chứ? Cha...” Thôi Lệ Châu khóc lóc nghẹn ngào nhưng lại bị Đào Hương đẩy ra. “Đừng làm ồn, tôi không nhớ được lời bài hát, tiếp theo là câu gì nhỉ? Là ai, gõ cửa sổ nhà tôi, là ai, bị thời gian quên lãng...”



“Con... con thực sự là con gái của Mạn Đình?” Lúc này, Lý Phi cũng không còn hoài nghi thân phận của Thôi Lệ Châu, ông ta rưng rưng nước mắt, xúc động nói: “Vậy mà... đã lớn thế này rồi! Lần trước bác gặp con mới chỉ là đứa bé hai ba tuổi! Thực… thực sự là con! Tên khốn Thôi Phương Vũ nhà ba đời độc đinh, bác còn nghĩ, cha con đã tuyệt hậu rồi... con à... hu hu... bác với mẹ con... hu hu... Tôi nhớ Tứ muội của tôi, rất nhớ cô ấy...”



Lý Phi khóc nghẹn ngào, Thôi Lệ Châu cũng khó nén nước mắt. Cả hai đều nức nở.



“Ầm ĩ quá, tôi không chơi với các người nữa!” Đào Hương khoát tay khiến cảnh sát đứng sau hoảng sợ. Còng tay của Đào Hương vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi.



“Á!” Cảnh sát hoảng hốt, vội vã muốn xông lên túm lấy Đào Hương nhưng Triệu Ngọc lại giơ tay ngăn cản, ra hiệu bảo bọn họ không cần làm vậy.



“Cậu... cậu ấy...” Rốt cuộc Lý Phi hiểu ra điều gì đó, vội vàng chỉ vào Đào Hương hỏi Thôi Lệ Châu. “Cậu ấy bị làm sao thế này? Tình trạng này... giống như...”



“Ông đã quên rồi sao? Đầu của ông ta đã từng bị tổn thương!” Nhiễm Đào nói. “Ngoại thương dẫn tới thần kinh không bình thường! Hiện tại, chắc ông đã biết lý do vì sao Đào Hương không tiết lộ bí mật về ngôi nhà cũ ra ngoài rồi chứ?”



“Thì ra... thì ra là như vậy! Chẳng trách cảnh sát các người lại bắt được cậu ấy!” Lý Phi đau đớn lắc đầu.



“Hừ? Lời này của ông là có ý gì?” Nhiễm Đào lập tức phùng má trợn mắt. “Đang cười nhạo chúng tôi hả?”



“Sư đệ, haizz... là đại ca không tốt, đại ca không tốt!” Lý Phi không thèm để ý tới Nhiễm Đào, đi tới trước mặt Đào Hương, đột nhiên đấm vào ngực nói: “Lúc trước, anh không nên lấy chậu hoa đập em! Đầu của em sẽ không bị thương...”



“Thực ra...” Nghe những lời vừa rồi, Ngô Tú Mẫn không nhịn được lên tiếng: “Lý Phi à, chẳng lẽ ông còn không nhìn ra sao? Đào Hương trở nên điên điên khùng khùng như vậy, một phần cũng là do ngoại thương nhưng thực ra... tâm lý của ông ta bị tổn thương mới là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tình trạng như thế!”



“Nếu ông ta không nhìn thấy đầu người trong căn hầm kia, có lẽ sẽ không đến nỗi thành ra dáng vẻ như bây giờ...”



Ngô Tú Mẫn nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.



“Là ai, đã gảy huyền cầm... là ai, bị thời gian quên lãng...” Đào Hương vẫn ngây ngốc ngâm nga lời bài hát.



“Hu hu... anh sai rồi! Anh sai rồi!” Cuối cùng, Lý Phi khóc nấc lên quỳ xuống trước mặt Đào Hương. “Nhị đệ, anh thực sự xin lỗi em! Anh thực sự xin lỗi em...”



“Hả? Sư phụ, sao người lại ở đây?” Ai ngờ, nhìn thấy Lý Phi quỳ xuống, đột nhiên Đào Hương lại ngừng hát, kinh ngạc nhìn Lý Phi nói. “Sư phụ, sao người lại khóc? Là... người nhớ con sao? Sư phụ, con... con cũng nhớ người lắm... sư phụ... con xin lỗi người! Con... con sai rồi!...”



“Sư đệ, anh là đại ca, không phải sư phụ, em nhìn lầm rồi...” Lý Phi vội vàng kéo tay Đào Hương để nói rõ.



“Không sai mà, người chính là sư phụ của con, sư phụ à, con quỳ xuống, người tha thứ cho con đi, con cầu xin người...” Nói xong, Đào Hương cũng quỳ xuống trước mặt Lý Phi...



...



...



Ngược dòng thời gian về một đêm mấy chục năm trước, tại thành phố Bách Linh, trong sân phía sau một cửa hàng hợp kim nhôm.



Trời đã tối hẳn, có vài người đang đứng trong sân.



Ở giữa sân, thi thể một người phụ nữ bị que cời than đâm xuyên qua cổ đang nằm đó, máu tươi đã lênh láng trên mặt đất....



“Sư phụ, đại sư huynh cũng vì cứu con, anh ấy cũng không muốn như vậy đâu, con xin người, tha cho anh ấy đi!” Cô bé Đỗ Mạn Đình quỳ trước mặt một người đàn ông, khổ sở cầu xin.



“Câm mồm! Nó... nó chạy trốn rồi! Bảo tao tha cho nó? Tao... tao...” Hai mắt người đàn ông đỏ ngầu, cả người run lên quát: “Nó không phải là đứa trẻ con nữa, nó giết sư nương của nó, khi sư diệt tổ rồi! Làm sao tao tha cho nó được? Tao đi tìm nó, nhất định phải bắt nó về, để nó đền mạng cho vợ tao! Đúng là mắt tao mù rồi, lại nuôi dưỡng loại lang sói như thế, Lý Phi, tao phải băm thây xé xác mày! A...”



“Sư phụ, sư phụ, không phải lỗi của đại sư huynh, người tha cho anh ấy đi... thực ra... hu hu... thực ra...” Đỗ Mạn Đình túm chặt lấy ống quần sư phụ, dứt khoát nói: “Thực ra, sư nương là do con giết! Là do con lỡ tay giết người! Nếu người muốn trừng phạt, cứ trừng phạt con đi!”



“Tứ muội, em đừng nói bậy!” Vừa nghe lời này, ngay lập tức cậu bé Thôi Phương Vũ đứng bên cạnh gắt lên. “Giờ là lúc nào rồi, em nói bừa cái gì thế?”



“Được! Mày giết người phải không? Vậy trước tiên tao tìm thằng cả về để hỏi rõ ràng! Hai chúng mày, đứa nào cũng đừng nghĩ chạy thoát được!” Người đàn ông hung bạo đá Đỗ Mạn Đình sang một bên. Sau đó ra lệnh với hai đứa trẻ còn lại: “Hai đứa chúng mày trông coi nó cho tao, con mẹ nó, đúng là phản hết rồi! Tao đi tìm người giúp bắt Lý Phi về đây... Chúng mày... Á... ối... ối...”



Ai ngờ trong lúc người đàn ông vừa xoay người, có thế nào cũng không thể ngờ, đứa bé trai lớn hơn một chút lại vọt lên, tàn nhẫn kẹp chặt cổ ông ta.



“Nhị ca, Nhị ca... anh...” Thôi Phương Vũ bị sốc, kinh hãi la lên: “Anh... đang làm gì thế!”



“Đào... Hương, mày... điên rồi... thằng khốn này... Á... ặc ặc...” Câu nói tiếp theo của người đàn ông đã không thốt lên nổi, mặt đã bị Đào Hương siết cổ đỏ bừng...



“Lão Tam, nếu sư phụ không chết, đại ca và Tứ muội đều không sống nổi!” Đào Hương vừa siết chặt cổ người đàn ông, vừa hung ác nói: “Cho nên, hôm nay, chỉ có thể làm như thế này...”



“Á...”



Tuy rằng Thôi Phương Vũ sợ tới mức mặt trắng bệch nhưng cũng chạy nhanh đến, liều chết túm lấy cánh tay người đàn ông, không để cho ông ta giãy giụa. Đỗ Mạn Đình cũng run rẩy cắn chặt răng, đè hai chân người đàn ông xuống...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom