• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • cuong-tham-1044

Chương 1044: Liếc mắt đưa tình




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85404.png

Xem ảnh 2
85404_2.png
Từ khi Trình Lăng Phỉ bắt đầu trả lời câu hỏi thì Triệu Ngọc đã phát hiện ra một vấn đề.



Tuy cô gái này đã trả lời mấy câu hỏi trước, nhưng mỗi lần đến mấu chốt quan trọng thì cô ta lại úp mở, lướt nhanh qua một cách kỳ diệu, nhất là những chi tiết giết người cụ thể, cô ta không bao giờ đề cập đến ai đã giết chết Tào Tứ Phần và Diêu Văn Minh, ai siết cổ Dư Phù Sinh và rốt cuộc là ai đã hại chết Ô Phương Phương? Cô ta chỉ bảo là phái sát thủ giết, nhưng lại chẳng nói tên sát thủ kia là Hạ Vũ Băng!



Chẳng rõ Trình Lăng Phải cố ý lảng đi vấn đề này hay là đang lo lắng điều gì. Tóm lại thì tuy cô ta trả lời câu hỏi nhưng rõ ràng vẫn giấu giếm vài thứ!



Thành ra, Triệu Ngọc lại cực kỳ muốn xem thử cô ta trả lời câu hỏi liên quan đến vụ án hợp tác xã nông nghiệp như thế nào? Xét về phương hướng mà tất cả mọi thứ đang chỉ về thì chắc chắn Trình Lăng Phỉ có quan hệ nào đó hết sức mật thiết với vụ án hợp tác xã nông thôn, có thời gian, có động cơ, có năng lực, có lẽ cô ta chẳng những là người vạch ra kế hoạch thực hiện vụ án mà còn có khả năng là thủ phạm giết người!



Thế nhưng, suy xét từ một phương diện khác thì Triệu Ngọc vẫn rất nghi ngờ, đó là vấn đề về tuổi tác. Suy cho cùng, Trình Lăng Phỉ năm ấy cũng chỉ mới 22 tuổi, cô ta lại quen sống trong nhung lụa, an nhàn sung sướng, thế mà gọn lẹ giải quyết năm người một lúc, nhìn kiểu gì cũng không giống như việc cô ta có thể làm!



Hơn nữa, Triệu Ngọc cũng cực kỳ tò mò chuyện Dương Trạch Bưu đã đóng vai trò gì trong vụ án động trời này? Gã ta bị uy hiếp hay chính là chủ mưu thật sự? Hay là cả hai cùng hợp tác? Dương Trạch Bưu cướp tiền là vì giúp Trình Lăng Phỉ báo thù?



Chính vì nghi ngờ nên Triệu Ngọc mới cực kỳ hy vọng với câu trả lời tiếp theo của Trình Lăng Phỉ.



Ấy thế mà khi hắn hỏi câu hỏi cuối cùng này thì Trình Lăng Phỉ lại không trả lời thoải mái như lúc trước nữa, ánh mắt cô ta lại có vẻ thấp thỏm như đang suy nghĩ lo lắng việc gì, hơn nữa, vẻ mặt rõ ràng là đang lo sợ.



“Ừm...” Triệu Ngọc cân nhắc vài câu, muốn thúc giục cô ta.



Nào ngờ, xúi quẩy là đám thủ hạ của cô ta lại lục tục chạy về, cái tên A Vân nọ hình như là cầm đầu cả bọn, gã xông đến chỗ Trình Lăng Phỉ mà báo cáo: “Chị ơi, bọn em đã chuẩn bị xong hết rồi! Việc vận chuyển tài liệu cũng đã hoàn tất, anh rể và Giang Nhi cũng đều đã lên rồi...”



Ồ?



Anh rể?



Triệu Ngọc nghe thấy thế thì hoang mang, hắn vẫn còn nhớ trong tài liệu có ghi rõ ràng Trình Lăng Phỉ chưa lập gia đình, tại sao lại chui ra một “anh rể” được? Chẳng lẽ, người anh rể này mới là...



Vẻ mặt của Miêu Anh lúc này còn ngạc nhiên hơn cả Triệu Ngọc, bởi vì cô đã tận mắt thấy Dương Trạch Bưu, Dương Trạch Bưu mặc đồ ngủ và đi chân trần xuất hiện trong phòng khách nhà Trình Lăng Phỉ... Lẽ nào... Dương Trạch Bưu là “anh rể” mà bọn chúng nói đến sao? Mà đứa trẻ kia...



Miêu Anh càng nghĩ càng kinh ngạc, mà Triệu Ngọc lại đang ngẫm nghĩ câu nói cuối cùng của A Vân, chẳng hiểu vì sao lại bảo anh rể và Giang Nhi đều lên rồi? Phải nói là lên xe hoặc là đã chuẩn bị xong mới đúng chứ?



Lẽ nào... Trình Lăng Phỉ còn bí mật chuẩn bị cái gì đó ghê gớm hơn nữa?



“Được!” Trình Lăng Phỉ đầu tiên là gật đầu nhẹ với A Vân, sau đó xoay người nói với Triệu Ngọc: “Triệu thần thám, thật ngại quá, về câu hỏi cuối cùng này...” Nói xong, cô ta chậm rãi giơ khẩu súng lục lên, liếc nhìn ấn đường Triệu Ngọc: “Anh vẫn nên đi xuống dưới đó đi, tự đi mà hỏi mấy người kia, tôi tin là anh sẽ tìm được câu trả lời thôi!”



“Cô! Bà nó...” Cuối cùng, Triệu Ngọc không nhịn được nữa mà chửi thề một câu: “Cái cô này sao mà thất đức thế? Không giữ chữ tín thì cũng thôi đi, ngay cả người chết mà cũng đùa bỡn được, cô có thấy cô quá đáng lắm không hả?”



“Hừ!” Trình Lăng Phỉ thờ ơ hừ lạnh một tiếng: “Triệu Ngọc, anh nghĩ thử xem, nếu tôi giữ chữ tín thì sẽ chẳng đem con gái nuôi của anh ra uy hiếp đâu! Nếu như với ai, tôi cũng giữ chữ tín thì đâu được như ngày hôm nay?”



“Cô...” Miêu Anh nổi nóng lên cũng muốn chửi vài câu như Triệu Ngọc.



“À hiểu rồi!” Nhưng Triệu Ngọc lại cướp lời cô, nói: “Tóm lại, cô Trình là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn! Được... Nếu đã như vậy thì tôi cũng không chịu lỗ nữa, cô nổ súng được rồi đấy! Nhanh bóp cò đi!”



Đã là người thì luôn có tâm lý phản nghịch, mà cái tâm lý đó của Trình Lăng Phỉ lại cực kỳ nghiêm trọng, thấy Triệu Ngọc thản nhiên như vậy, ngược lại cô ta lại do dự!



“Chẳng qua, còn một chuyện cuối cùng, tôi phải nhắc nhở cô một chút!” Ngay sau đó, Triệu Ngọc còn nấn ná vứt thêm một câu.



Ngay cả đám thủ hạ đông đúc bên cạnh lúc này cũng thấy tò mò, do Lưu Quang Tinh không ở đây, Trình Lăng Phỉ phải tự đi hỏi: “Nhắc nhở tôi cái gì?”



“Ha ha ha!” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, mới bỡn cợt nói: “Cô Trình, vào thời điểm như thế này, cô biết trong mấy bộ phim máu chó sẽ diễn như thế nào không?”



“...” Trình Lăng Phỉ nhíu mày.



“Ha ha ha... Để tôi nói cô biết!” Triệu Ngọc nói một cách tràn đầy tự tin: “Là thế này, lát nữa tôi sẽ cởi được sợi dây thừng ra, sau đó cướp đi khẩu súng lục trên tay cô, rồi đấu một trận với đám thủ hạ của cô, cuối cùng là trói gô cô lại! Dẫn cô về Cục Cảnh sát, tự mình thẩm vấn!”



“Ôi trời...” Người khác còn chưa nói gì Miêu Anh đã buồn bực trước.



“...”



Đám người mặc đồ đen của Trình Lăng Phỉ cũng vì Triệu Ngọc mà nhốn nháo, sửng sốt mất hai giây rồi cười đầy kinh bỉ! Trong đó có người không nhịn được khẽ giọng thì thầm: “Ông anh này bị điên à?”



“Ha ha ha...” Triệu Ngọc lại cười lớn lần nữa, một viên thuốc tăng cường năng lượng được sử dụng lúc nào chẳng ai biết. Hắn cảm thấy sức mạnh toàn thân tăng vọt lên chỉ trong chốc lát, ngay sau đó... một cảnh tượng lúng túng không thể tránh được đã xảy ra!



Hai cánh tay Triệu Ngọc gồng lên, vốn còn tưởng sẽ kéo dứt sợi dây thừng dễ dàng, sau đó nhân lúc đối phương còn chưa sực tỉnh thì đánh úp bất ngờ! Dù sao hắn cũng đã mặc áo chống đạn tàng hình rồi, đồng thời mặc cho Miêu Anh một bộ nữa nên chẳng thèm e sợ súng lục của Trình Lăng Phỉ.



Song, chẳng biết sợi dây thừng trói hắn được đan bằng chất liệu gì, hắn rặn đến đỏ bừng mặt mà sợi dây vẫn không bị đứt!



Mà còn xấu hổ hơn là, dây thì không đứt nhưng rắm thì phóng ra một quả, âm thanh còn vang rất to!



Xì!



...



Cả căn phòng lập tức đông cứng!



Đậu xanh rau má!



Triệu Ngọc bất đắc dĩ quyệt miệng, lần này... quậy hơi lố rồi!



Đúng thật là lố quá, lố đến nỗi ngay cả Trình Lăng Phỉ cũng không đành lòng nổ súng bắn hắn! Trình Lăng Phỉ và đám đông, trong đó còn có cả Miêu Anh, tất cả đều trợn mắt nhìn Triệu Ngọc như đang nhìn khỉ đít đỏ, bầu không khí vô cùng quỷ dị...



Nhưng Triệu Ngọc đã phóng lao rồi, không lẽ không theo, thế là tiếp tục vận khí, thế là quả rắm vang dội thứ hai thình lình khoát khỏi cương bay ra...



Thấy thế Trình Lăng Phỉ phát bực, cô ta lập tức giơ tay lên, nhắm vào huyệt Thái Dương của Triệu Ngọc, lần này không còn chút do dự nào, lập tức bóp cò súng!



Á!



Miêu Anh bị dọa sợ đến hét lên!



Thế mà ngay lúc Trình Lăng Phỉ bóp cò súng, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhấc mông lên, thậm chí còn rinh theo cả cái ghế nặng trịch kia lên! Đó là một chiếc ghế bành không biết được làm bằng chất gì, nặng chừng năm mươi cân.



Tuy Triệu Ngọc giẫy không thoát khỏi sợi dây nhưng nâng ghế thì vẫn thoải mái, hắn đột ngột vung mạnh một cái, chiếc ghế bay thẳng đến chỗ Trình Lăng Phỉ.



Ầm!



Tiếng súng vang lên!



Cùng lúc với tiếng nổ của súng, chiếc ghế mà Triệu Ngọc quăng đã đập trúng cánh tay phải Trình Lăng Phỉ, khẩu súng bị văng ra ngoài!



Thật ra, Trình Lăng Phỉ bắn súng cực kỳ chuẩn, khoảng cách gần như thế, không có khả năng không trúng Triệu Ngọc được. Nhưng vì động tác của hắn cực kỳ nhanh, không ai nhìn ra được, ngay cả Trình Lăng Phỉ cũng chưa chắc Triệu Ngọc rốt cuộc đã trúng đạn hay chưa?



“Ối ối!”



Triệu Ngọc thấy khẩu súng văng ra, vội vàng quơ chiếc ghế nặng trịch về phía đám đông như một con rùa đen cứng vỏ.



À...



Thấy Triệu Ngọc vùng lên, khẩu súng rơi xuống đất, Miêu Anh cũng sực tỉnh, vội khom người lại, muốn đánh người bằng ghế như Triệu Ngọc!



Nhưng mà chiếc ghế bành nặng cũng chừng năm mươi cân, cô gồng sức đến mấy thì chiếc ghế vẫn không hề nhúc nhích chút nào!



“Chết tiệt!” Miêu Anh tức tối đến mức chửi thề, nhưng một giây sau, cô lại ngạc nhiên hết sức khi nhìn thấy Triệu Ngọc cõng cái ghế to y hệt như cái của mình, thoải mái vung vẩy như xé gió, đập cho đám người phải ngã xuống đất.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom