• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

  • cuong-tham-1039

Chương 1039: Cuộc tình oan nghiệt




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85399.png

Xem ảnh 2
85399_2.png
“Việc này còn cần phải nói sao? Đương nhiên là Thôi Lệ Châu sẽ đi theo anh rồi!” Triệu Ngọc vừa điều khiển xe cảnh sát vừa nói chuyện điện thoại: “Anh biết, anh biết! Thôi Lệ Châu có thân phận đặc thù, yên tâm, anh đã lắp thiết bị định vị cho cô ta rồi! Cũng bởi vì cô ta quan trọng, cho nên mới phải đi theo anh!”



“Nhưng mà…” Người đang nói chuyện chính là Lý Bối Ni đang canh giữ ở trụ sở Phụng Bình, Lý Bối Ni có vẻ rất lo lắng, dặn dò lại lần nữa: “Tổ trưởng, hay là dẫn theo vài người nữa sẽ tốt hơn! Có cần em cho người ở bên Cục Cảnh sát Phụng Bình đến bảo vệ không?”



“Không cần đâu!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Em yên tâm đi Bối Ni! Xe của phòng Đặc Cần vẫn luôn theo anh ở phía sau! Đã có sự bảo vệ của phòng Đặc Cần thì em còn lo lắng gì nữa?”



“Được… Anh cũng phải cẩn thận đó!” Lý Bối Ni dặn dò.



“Thật ra, nếu như thật sự có ai đó đang theo dõi bọn anh, vậy thì mọi chuyện lại càng đơn giản rồi!” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua máy thăm dò tàng hình trong đầu, để đối phó với quẻ “Khôn Cấn” được mở ra lần này, hắn không thể không tiêu hao thêm nhiều điểm tích lũy để kéo dài thời gian sử dụng của máy thăm dò, vào lúc này, một khi có người muốn theo dõi thì sẽ bị hắn lập tức phát hiện ngay.



“Vậy… Đàn anh, tại sao anh lại muốn đi Lâm Xá (Một huyện của thành phố Chiêu Vân) trước vậy?” Lý Bối Ni lại hỏi thêm.



“Bởi vì Viên Tuấn Thành ở lại đó lâu nhất, hơn nữa đi đi lại lại rất nhiều lần!” Triệu Ngọc nói: “Anh định dựa theo nhật ký công tác của ông ấy, đi hỏi thăm thêm lần nữa! Xem thử xem có thể tìm ra người mà ông ấy đã từng tiếp xúc, điều tra đầu đuôi câu chuyện!”



“Ờ… Được… Được rồi!” Lý Bối Ni lại dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.



“Sếp!” Thôi Lệ Châu đang ngồi ghế phía sau, vừa xem nhật ký công tác của Viên Tuấn Thành, vừa nhướn mày nói với Triệu Ngọc: “Lần này, anh đẩy tôi vào chỗ chết rồi! Tôi cho anh biết, tôi đây còn chưa có sống đủ đâu nhé! Anh cần phải bảo vệ tôi cho thật tốt mới được! Lúc trước, anh đã làm thất lạc tôi mấy lần rồi!”



“Đệch!” Triệu Ngọc không quay đầu lại chửi: “Cái gì gọi là làm thất lạc cô hả? Trừ lần của phòng Đặc Cần ra thì những lần khác không phải là do cô tự bỏ trốn sao hả? Còn dám nói nữa à?”



“Ừm…” Thôi Lệ Châu không tự chủ sờ vào ngón tay đã bị cắt của mình nói: “Tôi không cần biết! Dù sao thì tôi cũng đang mạo hiểm mạng sống của mình để điều tra vụ án! Cho dù là thành công hay không thì cũng phải đưa căn nhà cho tôi! Hừ! Tôi đã đọc tài liệu của pháp luật rồi. Nếu như khởi kiện vì căn nhà đó thì chưa chắc tôi sẽ thua kiện đâu!”



“Đệch!” Triệu Ngọc chửi: “Đã là lúc nào rồi? Cô còn nghĩ đến cái căn nhà đó nữa hả? Nếu như tìm ra được kho báu thì căn nhà của cô đáng là gì?



“A… Anh hùng…”



Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Triệu Ngọc lại reo lên. Lần này là Mã Kế Xuân của phòng Đặc Cần gọi đến.



“Tổ trưởng Triệu, dựa theo chỉ thị của anh, tôi đã báo cáo lại tình hình với đội trưởng Lê Tịnh rồi!” Mã Kế Xuân nói: “Đội trưởng Lê đã chia tổ xong, sẽ điều tra ở từng nơi mà Viên Tuấn Thành đã điều tra! Nhưng mà, cô ấy muốn biết sự sắp xếp của chúng ta để tránh xảy ra chuyện trùng lặp khi điều tra!”



“Không sao cả, anh nói với cô ấy đi!” Triệu Ngọc ngay lập tức nói: “Tôi và Thôi Lệ Châu đang đến huyện Lâm Xá, Trương Cảnh Phong và Ngô Tú Mẫn đến thành phố Khương, Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải đến thành phố Hoàng Kim. Những nơi này đều là nơi điều tra trọng điểm của Viên Tuấn Thành!”



“Ồ… Được rồi, được rồi! Tôi sẽ nói lại với cô ấy!” Mã Kế Xuân trả lời.



“Bởi vì những việc liên quan đến kho báu đều là chuyện cơ mật.” Triệu Ngọc nói: “Cố gắng đừng để cho cảnh sát địa phương tham gia vào, chỉ tổ điều tra đặc biệt của chúng ta và phòng Đặc Cần hành động là được rồi! Ngoài ra, tôi cần phải dặn dò vài điều, mục tiêu mà chúng ta cần điều tra là người, chính là những người đã từng tiếp xúc với Viên Tuấn Thành trong lúc tìm kho báu. Chỉ khi tôi tìm được những người này thì mới có thể biết được rốt cuộc là Viên Tuấn Thành đã xảy ra chuyện gì!”



“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!” Mã Kế Xuân vội vàng nói: “Chúng ta có nhật ký công tác của Viên Tuấn Thành, chỉ cần lấy ảnh của ông ấy đi điều tra, chắc chắn sẽ có thể điều tra ra!”



“Còn một chuyện nữa!” Triệu Ngọc lại nói: “Phòng Đặc Cần của mấy người không phải là có thiết bị chống theo dõi rất ngầu sao? Anh nói với đội trưởng Lê, mở thiết bị này trong suốt quá trình điều tra cho mỗi nhóm, một khi phát hiện ra có người theo dõi thì phải lập tức bắt người ngay!”



“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Mã Kế Xuân gật đầu: “Đội trưởng Lê bảo tôi nói với anh là một khi có tình huống đặc biệt gì cần giúp đỡ thì nhất định phải thông báo với phòng Đặc Cần chúng tôi biết ngay!”



“Được! Vậy tôi cúp máy trước đây, chúng ta làm việc của mình đi, cho dù là ai phát hiện ra chuyện gì cũng phải nhớ nói với tôi trước!”



“Được!” Sau khi Mã Kế Xuân đồng ý rồi mới cúp điện thoại.



“Hừ! Còn thiết bị chống theo dõi nữa chứ!” Thôi Lệ Châu cười nói: “Sếp, không cần anh nhắc nhở, cô đặc công kia cũng biết mà, người ta là người của phòng Đặc Cần đó! Tôi cảm thấy, anh nên lo cho chúng ta mới phải, chúng ta lấy cái gì để chống theo dõi đây hả?”



“Yên tâm!” Triệu Ngọc chỉ về phía sau: “Nhìn thấy hai chiếc xe Jeep đó không? Phòng Đặc Cần vẫn luôn bảo vệ chúng ta, cô không cần phải bận tâm gì đến sự an toàn của chúng ta đâu!”



“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu đặt tư liệu trong tay xuống, chậc lưỡi nói: “Nhưng mà… Nói gì thì nói mặc dù hướng điều tra của anh có độ tin tưởng nhất định, nhưng mà… Chuyện đã giấu kín nhiều năm như vậy rồi, chúng ta có thể đào ra được nữa hay không?



“Tôi đã xem qua tư liệu của Viên Tuấn Thành rồi!” Thôi Lệ Châu búng tay: “Người ta dù gì cũng là chuyên gia tinh thông di sản văn hóa, có thể thu mua được nhiều di sản văn hóa cao cấp, cũng không có gì là lạ! Hơn nữa, anh không phải là vẫn luôn nhấn mạnh rằng người này tác phong nghiêm chỉnh, tư tưởng vượt trội sao? Ông ấy có thể làm ra chuyện gì đến nỗi bị người ta giết chết chứ?”



“Một người không phải là người xấu, cũng chưa chắc chưa từng làm qua chuyện xấu!” Triệu Ngọc nói: “Một người cho dù đã từng làm chuyện xấu, cũng có thể ngay cả chính bản thân họ cũng không biết! Trời cao biển rộng có cả trăm ngàn chuyện vụn vặt phức tạp, chuyện trùng hợp nào cũng có khả năng gặp phải!”



“Được… Được!” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Nếu như lòng tin của anh đã cao vậy rồi thì tôi cũng không nói thêm những lời nhụt chí nữa! Tôi nên giúp anh suy nghĩ xem sau khi chúng ta đến huyện Lâm Xá rồi thì nên đi tìm người nào đây?”



“Tôi đã khoanh tròn những cái trên trong nhật ký rồi!” Triệu Ngọc nói: “Tìm từng người một thôi!”



“Wow, thật cẩn thận mà!” Thôi Lệ Châu xem nhật ký, chỉ vào vài cái tên rồi nói: “Thú vị đấy, tìm kho báu thôi mà, sao lại có nhiều cái tên như vậy chứ? Những người này là ai vậy? Đã làm chuyện gì rồi?”



“Có 60% là hậu duệ của người Nhật!” Triệu Ngọc nói: “Năm đó, con đường tìm kho báu của Viên Tuấn Thành ngoại trừ khảo sát dã ngoại ra thì chính là thu thập tư liệu trong dân gian! Sau khi Nhật Bản thua trận, đã để lại rất nhiều binh sĩ không thể rời đi, một trong số đó còn sống sót, kết hôn cùng những người dân nơi đấy, dần dần trở thành người Trung Quốc!



“Nhiệm vụ chủ yếu của Viên Tuấn Thành chính là thăm hỏi những người đó, nghe ngóng tin tức về kho báu!”



“Wow! Con lai à? Lợi hại lợi hại! Nhưng mà, như vậy thì lượng công việc của chúng ta thật sự không ít đâu!” Thôi Lệ Châu chau mày nói: “Hơn nữa, trên đó có rất nhiều người cao tuổi, chắc là đã không còn trên đời này nữa rồi?”



“Người chết cũng không thể bỏ qua!” Triệu Ngọc nói: “Hỏi thăm người nhà của họ, cũng phải biết được mối quan hệ của họ và Viên Tuấn Thành! Không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào!”



“Ờ… Được, được!” Thôi Lệ Châu cầm lấy giấy bút nói: “Vậy bây giờ tôi lên kế hoạch về trình tự đã, cố gắng đừng để mất công điều tra! Ôi! Lần này, chúng ta thật sự bận rộn rồi…”



Tuy rằng biết lượng công việc rất lớn, nhưng mà như Thôi Lệ Châu đã nói, lòng tin của Triệu Ngọc rất lớn. Nguyên nhân đương nhiên là rất đơn giản, ngọn nguồn chính là từ quẻ “Khôn Cấn” được mở ra từ tối hôm qua!



Căn cứ vào sự hiểu biết đối với hệ thống, Triệu Ngọc rất rõ quẻ “Khôn Cấn” lần này tuyệt đối không phải là xuất hiện ngẫu nhiên. Vừa hay là hắn đang nghĩ đến vấn đề thuốc nói thật cùng với việc tìm kiếm lộ trình của Viên Tuấn Thành mà ra!



Cho nên, xét về mặt ý nghĩa thì quẻ “Khôn Cấn” càng giống như một sự khẳng định hơn, hệ thống như đang nhắc nhở Triệu Ngọc lối suy nghĩ này rất có thể chính xác!



Như vậy… Sự thật là như vậy sao? Nhìn vào con đường cao tốc vắng vẻ, suy nghĩ của Triệu Ngọc càng trở nên phức tạp hơn. Không biết tiếp theo rốt cuộc hắn sẽ gặp phải chuyện gì!?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom