• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-1016

Chương 1016: Khoảnh khắc kinh hoàng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84846.png

Xem ảnh 2
84846_2.png
Lúc này trời đã tờ mờ sáng. Mặc dù bầu trời vẫn âm u như cũ, mưa vẫn không ngừng, nhưng tầm nhìn của hai người bọn họ đã xa hơn.



Ai ngờ, khi hai người vừa mới bước ra khỏi lều vải thì đột nhiên nghe được tiếng súng chát chúa phát ra từ khe núi!



Pằng...



Đoàng...



Những tiếng súng khác nhau vang lên có vẻ rất gấp gáp.



Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng trong không khí tĩnh lặng của núi rừng, nó lại quá rõ ràng. Chẳng những làm cho mấy con chim sợ hãi bay lên, hơn nữa âm thanh cứ quanh quẩn mãi trong khe núi!



“Chuyện gì xảy ra vậy!?”



Miêu Anh giật mình kinh hoảng, mà Triệu Ngọc cũng không hiểu là có chuyện gì.



“Bên kia!”



Một giây sau, Triệu Ngọc nhận ra hướng tiếng súng truyền đến. Khi nhìn sang, cả hai mới thấy được ở giữa dòng sông cách bọn họ khoảng một hai cây số đang dâng lên một luồng khói đặc.



Rõ ràng khói đặc là do vụ nổ trước đó tạo nên!



“Triệu Ngọc! Đi!” Miêu Anh cầm dùi cui điện, ra hiệu cho Triệu Ngọc nhanh chóng đến xem. Triệu Ngọc tất nhiên không dám chậm trễ. Hai người một trước một sau chạy đến chỗ khói đặc đang bốc lên.



Khi bọn họ chạy được vài chục bước, tiếng súng đã ngừng lại, khu vực này lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.



Triệu Ngọc vốn định dùng kính viễn vọng quan sát một chút, tiếc là ở đằng trước có quá nhiều nhánh cây chắn ngang nên không thể nào nhìn thấy rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đó?



Trong lúc chạy, đầu óc Triệu Ngọc nhanh chóng chuyển động. Ban đầu, hắn hoài nghi vụ nổ là do đám trộm mộ gây ra. Có khả năng bọn chúng phát hiện được nơi chôn giấu kho báu, nên đã dùng thuốc nổ để nổ cửa ra vào!



Thế nhưng, nếu vụ nổ đó là để tìm kho báu, vậy thì tiếng súng vang lên sau đó là sao?



Tiếng súng!?



Chẳng lẽ là đám người Phó Kiếm Tinh?



Bọn họ đang chiến đấu với đám trộm mộ?



Còn nữa, vụ nổ mạnh như vậy, chẳng lẽ... là quẻ Khôn?



Mang theo mối nghi ngờ ấy, Triệu Ngọc và Miêu Anh nhanh chóng tăng tốc chạy đến nơi xảy ra vụ nổ.



Khi bụi mù bị thổi tung bay lên giữa không trung thì lập tức bị mưa lớn xua tan, xóa đi dấu vết.



Nhưng hai người Triệu Ngọc vẫn nhớ rõ vị trí, chạy không bao lâu đã đến gần.



Lúc này, Triệu Ngọc mới nhìn thấy rõ ràng, nơi xảy ra vụ nổ là ở bờ sông, cách bọn họ khoảng hai ba trăm mét.



Triệu Ngọc và Miêu Anh cẩn thận chạy dọc theo nhánh sông này, chậm rãi đến gần, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?



Ai ngờ, bên trong dòng suối lại nhô lên một thứ hết sức đáng sợ - một cánh tay cụt!!!



Vừa nhìn đã biết đó là cánh tay của người, trên đó còn dính một ống tay áo, hơn nữa còn đeo một cái đồng hồ!



Chắc là nó đã bị dòng nước cuốn trôi, sau đó mắc kẹt giữa một tảng đá, vừa lúc hai người Triệu Ngọc nhìn thấy!



Ối!?



Miêu Anh bị dọa đến nỗi giật bắn người, suýt thì hét lên. Mà đối với Triệu Ngọc thì đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thảm trạng như vậy, mồ hôi lạnh ứa ra từ sống lưng.



Nói như vậy... vụ nổ vừa rồi không phải để nổ đồ, mà là... nổ người!?



“Ư... ư... ư...”



Bỗng nhiên, ở vị trí cách bọn họ khoảng mấy chục mét đằng trước vang lên tiếng rú thảm thiết. Âm thanh này khiến người ta chỉ nghe thôi cũng phải sợ hãi trong lòng.



“Này! Kiên nhẫn một chút, đừng khóc! Đừng kêu nữa!”



Lúc này lại có người hét lên, nhưng người kia vẫn rú lên không ngừng, kêu gào không ngừng: “Đạo trưởng cứu tôi, đạo trưởng... Tôi không muốn chết.... A....”



“Bịt miệng lại, nhanh lên một chút!” Lúc này lại vang lên giọng nói trầm thấp nặng nề của một người đàn ông, dường như là thủ lĩnh của đám người kia. Gã dùng giọng điệu ra lệnh, quát to: “Tụi bay nhanh lên đi, xem có ai còn sống hay không? Mà lão già kia đâu rồi? Tìm cho kỹ, không được để ông ta bỏ chạy!”



Nghe tiếng quát dồn dập này, Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến lên thêm mười mét, chẳng mấy chốc đã nghe được một giọng nói khác.



“Đạo trưởng, bọn họ là cảnh sát. Thế thì... phiền phức rồi!”



“Hình như vừa nãy có cái gì đó lao xuống, cũng không biết... còn cảnh sát nào nữa không... Đạo trưởng, chúng ta... mau đi thôi!



“Đúng vậy! Không bao lâu nữa, cái khe núi này sẽ toàn là cảnh sát đấy! Lần này phiền phức lớn rồi...”



“Đừng nói nữa, im mẹ hết cho tao!” Ngay lúc này, giọng nói âm trầm lúc trước vang lên lần nữa: “Ai mà muốn chết con mẹ nó ngay bây giờ, vậy thì bò ra đây hết cho tao!”



Kết quả, người này vừa quát, cả không gian lập tức yên tĩnh lại, thậm chí kẻ vừa nãy còn đang la hét gào khóc cũng không dám kêu nữa.



Nhân cơ hội này, hai người Triệu Ngọc cũng đã đến trước mặt. Khi bọn họ vạch đám cỏ ra để nhìn cho rõ thì lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hồn!



Trước mặt họ là một chỗ nước cạn nằm ngay rìa sông. Rõ ràng là vụ nổ khi nãy xảy ra ở đây, vì tại rừng cây bên cạnh đã bị nổ thành một cái hố to!



Kinh khủng nhất là phía trên chỗ nước cạn còn vương vãi mấy thi thể người chết!



Những thi thể này đều bị cháy đen, máu thịt be bét không cách nào phân biệt. Thậm chí có người còn bị nổ chia năm xẻ bảy, vô cùng thê thảm!



Ngoài thi thể ra thì vẫn còn năm sáu người còn sống, nhưng ai cũng bị thương, quần áo rách rưới, tuy nhiên không ảnh hưởng đến tính mạng.



Những người này, có người thì đang xử lý vết thương của mình, có người thì đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất.



Đứng chính giữa là một người đàn ông mặc áo khoác da, chân mang giày ủng, buộc tóc đuôi ngựa, dáng người không cao! Lúc này, gã đang cầm một cây súng, kêu gào với mọi người: “Tao con mẹ nó muốn làm vậy à? Không phải đường nào thì cũng sẽ bị bắt sao? Không cho nổ lựu đạn, tất cả chúng ta đều xong đời!”



“Đạo trưởng, tôi không rõ, chúng ta đã làm rất cẩn thận, tại sao vẫn bị bọn họ phát hiện?” Một người đàn ông tuổi tác hơi lớn cất tiếng: “Tại sao bọn họ lại có thể đuổi theo chúng ta đến đây? Ông hãy suy nghĩ kỹ lại đi, chắc chắn bọn họ đã nắm được thóp của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể ở đây thêm được nữa!”



“Hừ...” Người cột bím tóc được gọi là đạo trưởng cau mày, hình như không cam lòng.



“Đạo trưởng!” Lúc này, một người đàn ông trung niên xốc thi thể của một người thanh niên lên, nói: “Quỷ Đầu đã chết, không cứu được nữa!”



Triệu Ngọc quay sang nhìn, lúc này mới thấy rõ, Quỷ Đầu chính là người vừa mới rú lên thảm thiết khi nãy. Xem ra, bởi vì vết thương quá nặng mà gã đã đi làm bạn với quỷ rồi!



Lần này thì nguy to! Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Từ lời nói của đám người này, có thể nhận ra những người bị nổ chết đều là cảnh sát!



Mà là cảnh sát thì không phải chính là đám người Phó Kiếm Tinh sao?



Phó Kiếm Tinh... chết rồi!?



Sao lại... như thế?



Không phải quá thảm rồi sao?



“Được rồi, giữ được rừng không sợ không có củi đốt!” Không biết tại sao gã đạo trưởng lại thở dài, vung tay nói: “Xem ra, ta và tượng Phật bằng vàng không có duyên với nhau! Vậy thì đành trở về tu hành thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp!”



Cái gì!?



Vừa nghe đến mấy chữ “tượng Phật bằng vàng”, Triệu Ngọc rốt cuộc đã xác định được đám người ác ôn trước mặt mình chính là đám trộm mộ đã xâm nhập vào mộ Thái thú Khâu Thành!



Chính bọn chúng cũng là người đã giết ông chuyên gia Đổng Phái Trác!



Cũng chính bọn chúng là người luôn tìm kiếm tượng Phật bằng vàng trong truyền thuyết!



Và cũng chính bọn chúng đã cho nổ mìn giết chết các đồng nghiệp của phân cục Mạt Dương, bao gồm luôn Phó Kiếm Tinh!



Đám người này... thật ghê tởm!



“Wow! Đạo trưởng, súng của cảnh sát lợi hại thật đấy! Cao cấp hơn súng của chúng ta rất nhiều!” Đột nhiên, một gã thanh niên trong đám trộm mộ nhặt một cây súng của một thi thể lên, vội vàng ra hiệu cho gã đạo trưởng đến xem.



“Mấy lão già kia đâu?” Đạo trưởng chẳng thèm để ý tới mà ra lệnh cho một người có thân hình cao lớn đang đứng cạnh rừng cây: “Không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho trót, giải quyết dứt điểm mọi chuyện ở chỗ này! Đại Ngưu, chuyện này giao cho mày đấy!”



Đạo trưởng vừa dứt lời, hai tên trộm mộ đã lôi hai người từ bụi cỏ bên cạnh Miêu Anh và Triệu Ngọc ra ngoài.



Hai người đó chẳng những bị trói gô, mà còn bị quấn băng dính trên miệng.



Triệu Ngọc và Miêu Anh tập trung nhìn, lập tức thấy khẩn trương, bởi vì hai người kia không phải ai khác mà chính là hai chuyên gia đã bị mất tích!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom