• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (71 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1764

Chương 1764:





Da thịt bị ông thổi qua phảng phất bị cháy, Lâm Thủy Dao nhanh chóng rút về ngón tay của mình: “Tôi được rồi, không đau nữa.”





Lòng bàn tay đột nhiên rơi vào khoảng không, Lệ Quân Mặc nhìn dáng vẻ bà tránh né, buồn cười nhếch môi: “Cô tránh cái gì?”





Tránh?





Bà có tránh à?





Lâm Thủy Dao khẽ giật mình, bà mẫn cảm phát hiện ra sự khác thường của bản thân, bà bây giờ dường như đã không phải là bà của trước kia nữa rồi.





ố ủy Đây là do cái gì?





Bà còn không biết.





Song, cô muốn từ chối ý tốt của Lệ Quân Mặc, bà một mình cũng đủ ưu tú đủ cường đại, không cần đàn ông.





Cả đời này của bà chưa từng nếm thử tư vị ỷ lại bất luận kẻ nào, cũng không dám thật tình giao phó bản thân.





“Tôi không tránh.” Lâm Thủy Dao phủ nhận: “Tôi là một nô lệ, làm sao dám làm phiền chủ nhân của mình băng bó cho tôi được chứ?”





Lâm Thủy Dao càng thêm đè nặng mấy chữ cuối cùng, là đang nhắc nhở ông về chuyện khế ước bán thân kia.





Lệ Quân Mặc nhướng mày kiêm anh khí: “Cô muốn nói cái gì?”





Lâm Thủy Dao mở ra lòng bàn tay của mình: “Giao khế ước bán thân của tôi ra đây.”





“Cô là tôi dùng vàng ròng bạc trắng mua về, muốn cầm lại khế ước bán thân cũng được, lấy tiền ra chuộc thân, như vậy ởi, tiền chuộc thân tôi đã trả cho Đặng Tường gấp hai.”





“Anh đưa Đặng Tường bao nhiêu tiền?”





Lệ Quân Mặc giơ năm ngón tay ra.





“Năm mươi triệu?”





Lệ Quân Mặc lặc đâu: “Không phải.”





Lâm Thủy Dao há to miệng: “Năm trăm triệu?”





Lệ Quân Mặc vẫn lắc đầu: “Năm tỷ.”





Năm tỷ?





Ông lại đưa cho Đặng Tường năm tỷ để mua khế ước bán thân của bà?





Lâm Thủy Dao trợn to hai mắt, gần như trong chốc lát quên mắt cả hít thở, năm tỷ đó trời ạ là năm tỷ đói “Lệ Quân Mặc, anh có phải điên rồi không, anh sao có thể cho Đặng Tường năm tỷ được chứ!” Lâm Thủy Dao không thể tin trừng mắt Lệ Quân Mặc, đại ý là – cái đô phá gia nhà ông, sau đó bà xoay người rời đi.





“Cô đi đâu?” Lệ Quân Mặc kéo bà lại.





Lâm Thủy Dao hồn hễển: “Tôi đi tìm Đặng Tường, tôi muốn hắn nôn hết năm tỷ hắn đã nuốt vào ra cho tôi.”





Chỉ cần nghĩ đến tên khốn Đặng Tường này cầm tiền bà bán mình đi tiêu dao sung sướng, Lâm Thủy Dao liền phát hỏa trong lòng.





Năm tỷ đó, tất cả đều là những tờ tiền polime thơm phức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom